Chương 33

Trận bóng rổ kết thúc, liền tiến vào kì thi cuối kì khắc nghiệt.

Thành tích học tập của hai người đều không tồi, những ngày gần đây việc quan trọng nhất là ôn tập cho thật tốt, chuẩn bị nghênh đón kì thi.

Tuy là nói như thế nhưng Khúc Ức Hành vừa hưởng qua ngon ngọt, đúng là thời điểm thực tủy biết vị, hiện tại lại bị kì thi học kì cản trở trong lòng nghẹn một bụng tà hỏa.

Mỗi đêm hai người đều đi ra từ thư viện, đi đến nơi tối tăm không người anh đều ấn Kiều Tê trong lòng ngực tùy ý đoạt lấy.

Hôm nay hai người lại hẹn trước ôn tập ở thư viện.

Tới gần kì thi, thư viện đặc biệt nhiều người, hai người đi thang máy lên tầng bốn nhưng không tìm được chỗ ngồi, đành phải đi sang tầng khác.

Hai người đợi ở trước cửa thang máy một lát Khúc Ức Hành đề nghị đi theo lối cầu thang thoát hiểm trực tiếp lên tầng trên.

Kiều Tê đồng ý bởi vì suy xét muốn tiết kiệm thời gian, chỉ đến khi cô bị anh ấn ở trên tường, cảm nhận được du͙© vọиɠ dưới háng đang sôi trào của anh mới phát hiện có lẽ mục đích của anh không đơn thuần như cô nghĩ.

Tuy rằng thông thường sẽ không có ai đi lối này nhưng Kiều Tê vẫn lo lắng, giãy giụa trong ngực anh.

"Không sao đâu, Kiều Kiều."

Khúc Ức Hành chặt chẽ ôm lấy cô:

"Anh rất nhớ em......."

Kiều Tê vừa nghe thấy trong giọng nói anh mang theo khát vọng và làm nũng liền không thể cự tuyệt. Biểu cảm của cô có chút khó xử, nói:

"Vậy hôn một chút rồi đi được không?"

Theo lời cô nói Khúc Ức Hành cúi đầu hôn cô.

Anh ngậm lấy đôi môi chưa khép lại của Kiều Tê, đem đầu lưỡi tiến vào khe hở giữa hàm răng cô.

Ban đầu Kiều Tê còn có thể phân tâm đi để ý động tĩnh xung quanh, nhưng chỉ một lúc sau đã bị anh hôn đến đầu óc mơ màng, cơ thể dần dần cũng có cảm giác. Cuối cùng cô không rảnh bận tâm chuyện khác, chỉ riêng việc đáp lại Khúc Ức Hành đã hao phí tất cả tinh lực của cô.

Du͙© vọиɠ càng ngày càng dâng cao, Khúc Ức Hành liếʍ láp cũng càng thêm sắc tình, anh đem đầu lưỡi của cô ngậm vào trong miệng mυ"ŧ, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng gặm cắn, Kiều Tê khó nhịn rêи ɾỉ ra tiếng:

"Ưʍ....."

Khúc Ức Hành sau khi nghe được, hứng thú càng sâu, tay anh dọc theo eo Kiều Tê một đường hướng về phía trước, sờ đến khóa kéo bên trái váy liền áo của cô liền roẹt một cái, âm thanh ấy ở trong không gian yên tĩnh càng thêm rõ ràng.

Anh đem tay dò vào, bắt lấy hai vυ" Kiều Tê vuốt ve thưởng thức, một cái tay khác thâm nhập vào dưới váy Kiều Tê, ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng vuốt ve hạ thể Kiều Tê.

Kiều Tê bị anh sờ đến động tình, chủ động ngậm lấy đầu lưỡi của Khúc Ức Hành, lại duỗi đầu lưỡi ra cùng anh giao triền, cô vươn tay ôm lấy sau cổ Khúc Ức Hành, khiến cho cơ thể hai người càng thêm thân mật dán sát vào nhau.

Khúc Ức Hành được ủng hộ, bàn tay vốn đang dán lên hạ thể Kiều Tê một đường tiến xuống dưới, xẹt qua đùi cô vòng qua phía sau, nâng chân Kiều Tê lên ôm lấy hông anh, lại hôn thêm lần nữa, hạ thể của hai người thoáng chốc va chạm vào nhau.

Cô bị vật đang gắng gượng giữa háng anh chọc vào, Khúc Ức Hành phảng phất cũng có thể cảm nhận được một dòng nóng hổi truyền đến từ hạ thể của cô.

Nửa người dưới của anh được kí©h thí©ɧ bừng bừng phấn chấn một chút lại một chút thẳng lưng đâm về phía trước, cô giống như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đợt sóng dữ, chỉ đành phải dùng thêm sức ôm chặt lấy điểm tựa duy nhất chính là anh.

Điều này càng kí©h thí©ɧ một trận sóng gió động trời hơn nữa.

Không phân biệt rõ là ai quyến rũ ai, hai người đều ý loạn tình mê, cố gắng đưa cơ thể về phía trước, chỉ mong sao càng áp sát lên người đối phương, mong sao được va chạm cùng nhau. Ở mỗi nháy mắt khi hai người chạm vào nhau, bọn họ đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ, âm thanh ngọt lịm và tiếng kêu rên thở dốc thô nặng triền miên quấn quýt lấy nhau, quanh quẩn tại hành lang nhỏ hẹp.

Chỉ cách hai người một cánh cửa chính là thánh địa nơi các sinh viên dốc lòng học tập mà bọn họ ở chỗ này lại giống như động vật đói khát gấp không chờ nổi dây dưa ở bên nhau, cảm thấy vừa thẹn lại kí©h thí©ɧ.

Kiều Tê cảm nhận được bàn tay Khúc Ức Hành hướng về đai quần anh, không đợi cô ngăn cản, anh đã kéo quần xuống, phóng thích du͙© vọиɠ đang dâng trào của anh.

Cô thẹn thùng quay đầu đi, Khúc Ức Hành cười nhẹ một tiếng, dùng tư thế vừa rồi đem hạ thể lại một lần nữa đưa vào giữa chân Kiều Tê.

Cảm giác hoàn toàn khác vừa rồi.... Khúc Ức Hành dán ở chỗ kia của cô qua lại cọ xát, hình dạng và nhiệt độ của anh đều trở nên rõ ràng, Kiều Tê thậm chí cảm thấy tiểu huyệt của mình không chịu nổi co rút lại, cô khát vọng Khúc Ức Hành, khát vọng cảm giác bị anh xỏ xuyên qua.

"Kiều Kiều......"

Cô nghe thấy Khúc Ức Hành nói bên tai cô.

"Em ướt quá."

Giữa động tác xóc nảy đứt quãng Kiều Tê yếu ớt phản bác:

"Anh, anh nói bậy, em, em không có......"

"À!"

Khúc Ức Hành cắn lên lỗ tai Kiều Tê.

"Anh đâu có nói bậy, nước của em đều chảy lên tiểu huynh đệ của anh."

Kiều Tê bị anh dùng từ ngữ xấu hổ không biết nên nói gì mới được, lại cảm giác được tay Khúc Ức Hành đặt trên viền qυầи ɭóŧ, anh nói:

"Thật muốn đi vào chỗ này."

Đang lúc trong đầu Kiều Tê tiên ma giao chiến, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa cầu thang bị người khác đẩy ra, ngay sau truyền đến tiếng bước chân.

Kiều Tê chưa kịp phản ứng đã bị Khúc Ức Hành ôm vào trong lòng ngực, mặt cô dính sát vào trong ngực Khúc Ức Hành, cảm nhận được cơ thể anh run nhè nhẹ, nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, dừng một chút, lại đi xa.

Người nọ đi đã lâu, lực độ Khúc Ức Hành ôm cô vẫn không giảm đi, Kiều Tê cảm nhận được l*иg ngực anh chấn động, anh nói:

"Thật xin lỗi."

Nếu người nọ đi tới, nếu hắn biết Kiều Tê...... Khúc Ức Hành không dám nghĩ nữa.

Kiều Tê cũng sợ, nhưng cô vẫn dịu dàng nói:

"Không sao."

Cuối cùng Khúc Ức Hành cũng buông cô ra, anh không rảnh lo sửa sang lại chính mình, cúi đầu kéo khóa váy của Kiều Tê lên, lại tinh tế chỉnh lại vạt váy cho cô:

"Anh hứa với em chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Trước sau anh đều không nhìn vào đôi mắt Kiều Tê, anh tùy ý mặc quần lại, cầm cặp sách của hai người bị ném trên mặt đất, nắm tay Kiều Tê đi lên lầu.

Lại bị cô giữ chặt cổ tay áo.

Khúc Ức Hành quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Tê mỉm cười nói:

"Khúc Ức Hành, tuần này em có thể nói với mẹ em ở lại trường ôn tập, không về nhà."

Anh gật gật nói:

"Được chúng ta phải ôn tập cho tốt."

Anh tiếp tục kéo cô đi về phía trước, lại cảm thấy người phía sau không tình nguyện kéo tay anh.

Anh quay đầu lại, nghẹn cười hỏi:

"Làm sao vậy? Không phải ôn tập cho tốt à?"

Kiều Tê phồng má:

"Hừ, không sai!"

Khúc Ức Hành lúc này mới xoa bóp mặt cô, lại hôn hôn cô, ở bên tai cô nói:

"Hai ngày này ôn tập cho tốt, cuối tuần chúng ta ra ở bên ngoài."

"Vâng..."

"Kiều Kiều."

Khúc Ức Hành đang chuẩn bị đẩy cửa ra, bỗng nhiên dừng động tác, gọi cô.

"Dạ?"

Kiều Tê theo quán tính đυ.ng vào lưng Khúc Ức Hành, cũng không rời đi mà cứ như vậy lẳng lặng dựa vào.

"Cảm ơn em." Anh nói.

Chẳng qua chỉ là một buổi chiều bình thường.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ trên cầu thang nghiêng nghiêng chiếu vào, chiếu lên những hạt bụi đang di động trong không khí, chiếu lên trên người bọn họ.

Cô vừa cùng người con trai âu yếm trải qua sự việc kinh tâm động phách, còn có tình sự khiến người ta mặt đỏ tai hồng, cảm nhận được hai người bảo vệ và thông cảm cho nhau, dường như trái tim của bọn họ lại càng gần hơn một chút.

"Không cần khách khí."

Anh nghe thấy Kiều Tê nói.

Khúc Ức Hành cười, gắt gao nắm lấy tay Kiều Tê, đẩy cửa ra.

Bọn họ có thể cùng nhau hoang đường, cùng nhau trầm luân, nhưng vượt qua cánh cửa này này, bọn họ còn muốn cùng nhau nỗ lực vì tương lai.