Chương 9: Mèo con bị vứt bỏ
"Trong vườn hoa. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." lời Ngân Báo còn chưa nói hết, Lăng Khắc Cốt đã như một cơn gió biến mất, nhanh đến mức khiến cho mi mắt Ngân Báo đến nháy một cái cũng không kịp.
"Các người tiếp tục, đừng ngừng! Chuyển qua ca khúc vui vẻ chút." khóe môi Thanh Long nhếch lên, lộ ra nụ cười đừa bỡn, ra lệnh cho ca sĩ và nhân viên trình diễn đang sững sờ ở trên đài. Thanh âm trơn bóng như ngọc kia thậm chí mang theo uy hϊếp khiến người khác không cách nào kháng cự, người biểu diễn trên đài lập tức cầm lên nhạc khí bắt đầu trình diễn.
Thấy Lăng Khắc Cốt chạy đi tìm kiếm Hi Nguyên, con ngươi diễm lệ của Tưởng Lệ Văn oán độc nheo lại. Cô không thể để anh sinh ra loại tình cảm không nên có với con ranh đó, cho dù chỉ là ý muốn bảo hộ cũng không được!
Nhấc làn váy, cô ta chầm chậm chạy đuổi theo ra ngoài. Bản lĩnh tám năm làm sát thủ luyện thành cũng không có bởi vì sinh hoạt an nhàn mà giảm, cô ta nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
"Khắc Cốt! Ai ôi!" Tưởng Lệ Văn đột nhiên hét lên một tiếng, ngã xuống ở trên bậc thang, theo bậc thang lăn xuống dưới.
"Lệ Văn!" Lăng Khắc Cốt vốn là vội vã đi tìm Hi Nguyên chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Tưởng Lệ Văn liền dừng bước. Chạy trở về bên cạnh cô ta, kiểm tra sơ lược một lần thương thế của cô ta, xác định không có gảy xương rồi, anh lo lắng ôm lấy Tưởng Lệ Văn tái nhợt chạy vào trong lâu đài.
"Khắc Cốt, anh đi. . . . . . tìm. . . . . . Bé con . . . . Em không sao. . . . . ." Tưởng Lệ Văn suy yếu đẩy l*иg ngực Lăng Khắc Cốt, trên mặt mang nụ cười săn sóc.
"Đừng nói chuyện!" Lăng Khắc Cốt vọt vào phòng khách liền lớn tiếng gọi Ngân Báo.
"Lệ Văn?" Thấy Tưởng Lệ Văn bị thương, bốn người Ngân Báo tràn đầy kinh ngạc. Thế nào một cái nháy mắt, Lệ Văn liền thay đổi thành ra như vậy.
"Ngân Báo, đi theo tôi!" Lăng Khắc Cốt vừa ôm Tưởng Lệ Văn lên lầu, vừa phân phó Ngân Báo.
Loại vết thương nhỏ này xoa một chút thuốc đỏ là được lại muốn bắt một thân y như hắn phải lao động. Ngân Báo nhún nhún vai, bất đắc dĩ đuổi theo lên lầu. Ai bảo hắn là người duy nhất trong mấy huynh đệ hiểu y thuật?
Hi Nguyên giống như con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ, cô độc ngồi ở trên xích đu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô tản ra vẻ ưu thương nhàn nhạt, sự u sầu chiếm cứ lấy lòng của cô.
Ngửa đầu nhìn một ít mây đen che trên bầu trời đêm, tầm mắt mê ly của cô xuyên thấu tầng mây nhìn về phương xa.
Anh Trầm đi rồi, còn có người thích cô sao?
Bên người Ba luôn không đếm không hết phụ nữ vây quanh, lúc nào mới có thể có thời gian nhớ đến cô?
Trong lỗ mũi ê ẩm, chát chát, tim như bị tảng đá chận lại, hít thở không thông.
Một cái khăn tay đưa tới trước mặt cô, Hi Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Một chàng trai lạnh lùng cao ngạo đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt xa cách không biểu tình gì: "Lau sạch nước mắt đi. Thật là xấu hổ!"
Hi Nguyên nhận ra đối phương là ca sĩ vừa rồi mới hát trên sân khấu, ngượng ngùng nhận lấy khăn tay, nhìn hắn nói cảm ơn: "Cám ơn. . . . . . Ừm. . . . . ."
Không biết đối phương xưng hô như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên lúng túng đỏ lên.
"Thang Dật Thần." Chàng thanh niên nhìn ra lúng túng của Hi Nguyên, vì vậy tự giới thiệu mình .
"Cám ơn anh Thang!”
"Có người khi dễ cô?" Thang Dật Thần nhăn mày lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết như thiên sứ của Hi Nguyên.
Hi Nguyên liền vội vàng lắc đầu. Trở thành công chúa nhỏ của lâu đài Tinh Nguyệt, ngoại trừ Tưởng Lệ Văn, còn có ai dám khi dễ cô? Huống chi ba ở nhà, Tưởng Lệ Văn cũng không dám làm gì cô. Cô chỉ là có chút khó chịu, hình ảnh ba cùng Tưởng Lệ Văn ôm nhau khiến lòng cô đau nhói, khiến cô ghen tỵ.
"Đại tiểu thư không hiểu đời gian khổ!" Thấy Hi Nguyên lắc đầu, Thang Dật Thần có chút châm chọc cười lạnh. Ở trên thế giới này vĩnh viễn đều không công bằng, có người vì kế sinh nhai mà liều mạng vật lộn với cuộc sống, đến cả viện phí giải phẫu cũng chưa đóng nổi, có người nhiều tiền đến có thể đập chết người, lại có phúc mà không biết hưởng, không có việc gì liền loạn xị rơi nước mắt.
Hắn lạnh lùng cao ngạo xoay người, rời khỏi cái cô gái không hiểu chuyện này.
"Đợi đã nào...! Khăn tay của anh!" Hi nguyên nhảy xuống khỏi xích đu, muốn đem khăn tay trả lại cho đối phương, nhưng chân Thang Dật Thần quá dài, hắn khinh thường không thèm để ý tới cái cô nàng thiên kim đại tiểu thư vừa sinh ra đã là một viên kim cương đá quý này, vài bước chân liền rời khỏi vườn hoa. Mà Hi Nguyên bởi vì đuổi gấp, không cẩn thận ngã xuống, vết thương vừa mới khép lại lại một lần nữa vỡ ra, đau đến khiến cho cô run lập cập.
Ba, Hi Nguyên cần người, người tại sao không đến?
Chẳng lẽ ở trong lòng của người, dì Lệ Văn còn quan trọng hơn bé con sao?
Hi Nguyên vô dụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô độc rơi lệ. Rừng cây bốn phía đem bóng tối bao phủ lấy cô, phủ lên một hình hài nhu nhược và cô đơn. Trên bầu trời mây đen càng ngày càng tụ lại, tầng tầng mây đen giống như màn sân khấu che lấp cả vùng đất, nhìn lại không còn thấy một chút ánh sao nào, giữa trời đêm đen tối, thân thể nhỏ nhắn của Hi Nguyên dần dần không thấy rõ.
Đột nhiên bầu trời xẹt qua một tia chớp, tiếng sấm phá tan yên tĩnh của bầu trời đêm, vang vọng khắp cả vùng đất. Hi Nguyên lại không hề nghe thấy, cũng không cảm thấy những hạt mưa đang tưới lên đất.
Một mình cô ngồi ở trên đất lạnh lẽo, bị những hạt mưa lớn như hạt đậu gột rửa, vết thương bị nước xối vào, máu từng chút từng chút lan tỏa, giống như một đóa hoa mai nhỏ xuống nền đất, đỏ tươi chói mắt.
Cho đến khi cô sắp biến thành hóa thạch thì mới được bọn người Thanh Long tìm được.
"Bé con!" Chạm vào thân thể lạnh lẽo của Hi Nguyên, Thanh Long kinh ngạc cất giọng, đánh vỡ tỉnh táo trước sau như một cùng nho nhã của hắn, hắn hốt hoảng ôm lấy cô.
"Chú Thanh Long!" Nhìn người tới không phải là Lăng Khắc Cốt mà cô mong đợi, uất ức chôn ở trong lòng Hi Nguyên giống như nham thạch nóng chảy phun trào, cô níu chặt lấy áo Thanh Long, ở trong lòng hắn yên lặng rơi lệ.
Ngay sau đó Sơn Miêu chạy tới vội vàng đem cái ô trong tay chuyển qua đỉnh đầu hai người, sau đó cởϊ áσ sơ mi của mình xuống bao chặt lấy Hi Nguyên: "Sao lại lạnh như vậy?"
"Bé con đừng khóc." Thanh Long chỉ lo an ủi Hi Nguyên, căn bản không còn kịp để ý tới Sơn Miêu.
Khi bọn họ vọt vào phòng khách, Bạch Hổ đang lo lắng muốn xông ra .
"Tìm được rồi sao? Thật tốt quá!" Bạch Hổ tiến lên muốn đón lấy bé con.
"Không cần! Cậu đi tìm Ngân Báo, bé con giống như muốn phát sốt." Nhìn hàm răng của Hi Nguyên không ngừng run lên cầm cập, Thanh Long lo âu nói.
Bạch Hổ vừa nghe, lập tức chạy lên lầu, vừa chạy vừa gọi Ngân Báo ầm ĩ: "Ngân Báo, bé con bị sốt rồi, anh mau xuống đây!"
Tưởng Lệ Văn vốn là đang dựa vào Lăng Khắc Cốt nghe Bạch Hổ gọi như vậy xong, lập tức giả bộ đau đớn khó nhịn, ở trong ngực Lăng Khắc Cốt run rẩy rêи ɾỉ: "Khắc Cốt, đầu của em đau quá."
"Rồi cũng sẽ tốt thôi." Lăng Khắc Cốt qua loa an ủi Tưởng Lệ Văn, thân thể của anh có chút cứng ngắc, tròng mắt đen lộ ra lo lắng nhìn ngoài cửa, giống như nếu không phải Tưởng Lệ Văn đang nắm chặt tay của anh, anh sẽ lập tức chạy đi.
"Không được, em đau chết mất! Khắc Cốt, ôm em một cái!" Tưởng Lệ Văn vừa khổ sở co người lại, vừa ôm chặt hông của Lăng Khắc Cốt.
Tối nay nói gì cô ta cũng không thả Lăng Khắc Cốt ra, để cho anh chạy trở về bên cạnh con bé đó, trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, đối với con bé đó tình cảm của Lăng Khắc Cốt dành cho nó đã vượt xa tình cảm của một người cha nên có. Vì muốn anh ở lại, cô ta đã liều chết diễn trận khổ nhục kế này, dĩ nhiên không thể bỏ dở nửa chừng.
Nha đầu xấu xí đáng chết, đừng nghĩ cướp đi người đàn ông của cô.
"Lão đại, tôi đi xem bé con một chút." Ngân Báo nhìn Tưởng Lệ Văn một cái, trong tròng mắt đen có bất mãn, bị thương da thịt chút này phải dùng tới hô gọi nhỏ lớn như vậy? Nhưng vốn cùng Tưởng Lệ Văn lớn lên cùng nhau nên hắn cũng không nói thêm gì vội vã rời đi.