Khi xảy ra đại tan vỡ, khoảng cách của A Đống với trung tâm nguồn ô nhiễm chỉ có 50m!
Cậu dường như không còn hình thể, toàn thân đều là sóng nhiễu không bắt được tín hiệu, rồi hoá thành một khối không rõ hình dạng cũng không biết gọi tên thế nào.
May mà còn duy trì lý trí, trải qua không ngừng nỗ lực, cậu cuối cùng rời khỏi nơi ô nhiễm đầy huyết tinh tàn khốc này, nào biết thế giới bên ngoài đã trải qua trăm năm, thế đạo đã sớm thay đổi.
Vật ô nhiễm như mình, một khi xuất hiện trước mặt người khác, chỉ có hai loại kết cục là bị tiêu diệt hoặc đưa vào phòng thí nghiệm.
A Đống run bần bật, vì sinh tồn, cậu quyết định ngụy trang thành mèo con vô hại.
Có người tốt bụng nhận nuôi cậu.
Người tốt bụng thỉnh thoảng sẽ có lúc mắt mù, đôi lúc cậu không cẩn thận biến nửa người dưới thành xúc tua thon dài, tên kia cũng chỉ tấm tắc kinh ngạc.
A Đống cảm thấy như vậy rất tốt, ngẫu nhiên hỗ trợ xua đuổi vật ô nhiễm, mỗi ngày trôi qua nhàn nhã mà thích ý.
Nhưng sau đó cậu dần dần phát hiện, thân phận người tốt bụng không bình thường, vật ô nhiễm bị hắn giải phẫu qua không có một vạn cũng có 9 ngàn.
A Đống có chút chột dạ, muốn chạy.
Kết quả còn chưa chạy thành công, một vòng tròn quỷ dị đột nhiên tròng lên cái đuôi cậu.
A Đống run lên, rốt cuộc cũng muốn bắt tui!?
Lại nghe người nọ cười nhẹ nói: "Không phải bắt em."
"Thấy rõ không? Đây là nhẫn, tôi muốn cầu hôn em."
***
Thật lâu về sau, A Đống nhớ lại chuyện xưa, cảm khái vạn phần, nhịn không được hỏi Đường Ý: Nếu khi đó em quay đầu chạy, anh có phải rất xấu hổ không?
Đường Ý: Sẽ không, bởi vì kia kỳ thật không phải nhẫn, mà là Thiết bị giam cầm.
A Đống:......
Ánh mắt Đường Ý ám trầm: Thiết bị giam cầm đủ để khống chế vật ô nhiễm cấp 3S, nếu em vẫn muốn chạy, anh sẽ bắt em lại, làm em nơi nào cũng không đi được.
A Đống run rẩy, nghĩ thầm không hổ là Đường tiên sinh, tâm cơ thật sâu —— nhưng mà có cần nói cho hắn biết, mình kỳ thật là vật ô nhiễm cấp 4S không nhỉ?