Chương 10: "" Xin lỗi em...""

""Hủy tư cách xét tuyển học bổng học kì này ? Thầy Thẩm rõ ràng em đủ tư cách tham gia mà "" Vương Sở Nhiêm ấm ức nhìn vào chủ nhiệm của mình . Rõ ràng kết quả học tập của cô rất tốt tại sao lại đương bị hủy tư cách xét học bổng của cô?

Thầy Thẩm khó xử nhìn cô học sinh ưu tú của mình ""Sở Nhiên , tôi biết em là một học sinh xuất sắc , nhưng rõ ràng học kỳ này em nghỉ vượt quá mức quy định , lại càng không năng nổ tham gia các hoạt động của nhà trường....""

""Lý nào lại như vậy ? Số tiết em tham gia vẫn đảm bảo được yêu cầu của nhà trường . Còn về các hoạt động ngoại khóa , em có làm đơn xin miễn tham gia các hoạt động tại trường và khoa vì phải chăm sóc mẹ . Thầy Thẩm , rõ ràng những lần xét trước đây em đều được thông qua . Tại sao lần này lại không?""

""Sở Nhiên , em nghe tôi giải thích lần cuối , lần xét tuyển học bổng lần này bên phía hội đồng nhà trường mới ra thông báo .Tôi đương nhiên hiểu rõ hoàn cảnh của em . Cũng biết số tiền đó quan trọng với em như thế nào.Nhưng mà thật sự tôi...""

Thầy thở dài "" Xin lỗi em...""

Vương Sở Nhiên mím môi , sau lại bất lực thở dài theo thầy. Cũng khônh trách thầy ấy được , có trách là trách bản thân cô quá mãi mê kiếm tiền , lơ là việc học ...

""Vâng ...em biết rồi ạ . Xin lỗi vì đã làm phiền thầy , em xin phép!""

""...""

Cô rời khỏi phòng giáo viên , trong bụng ôm theo một bụng đầy sầu não . Dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc . Quán caffe của Châu Dã đang xảy ra tranh chấp với chủ sở hữu mặt bằng , không thể nào kinh doanh trong những ngày tới . Xuất học bổng mà cô trông chờ cũng không thể lấy được. Số tiền ít ỏi dùng để trang trải mọi chi phí sinh hoạt cũng như tiền đóng viện phí cho mẹ,

bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào số tiền thù lao mà cô đi diễn ở buổi tiệc rượu kia.

Nhưng mà ....chỉ với 100 triệu , cô có thể lo liệu được bao nhiêu?



Chuông điện thoại vang lên, Vương Sở Nhiên chậm rãi cầm điện thoại lên nghe máy ""Dì Trương gọi con có chuyện gì ạ ?""

""Vương Sở Nhiên đám giang hồ lại đến tìm con đòi nợ, con mau mau quay về gặp chúng đi. Nếu không bọn chúng sẽ phá nát khu trọ mất.""

""Con biết rồi , con về ngay đây ạ"" Cô lập tức ngắt máy , tức tốc rời khỏi trường.

Đúng , cô mượn nợ giang hồ một số tiền để chạy chữa cho mẹ. Có điều dây vào bọn xã hội đen thì cô không có đường lui, và số tiền cô mượn nợ đến nay cả gốc lẫn lãi đã lên đến 400 triệu .

Số tiền lớn như vậy, cô biết chi trả thế nào khi hiện tại đã bản thân hiện tại đã mất hết công việc làm thêm?

Vương Sở Nhiên chạy nhanh về khu trọ , nhìn thấy đám giang hồ ngang nhiên quấy phá mọi người , liền vội chạy đến ngăn cản.

""Mấy người làm gì vậy? Đương không lại đi phá nhà người ta ""

Tên kia mặt mài dữ tợn, gắt gỏng nhìn cô "" Con chó Vương Sở Nhiên, tiền nợ của tao mày tính khi nào trả?""

""Tôi nợ tiền các anh ,tôi nhất định sẽ trả. Các anh không cần đến đây làm loạn, tôi...""

""Mà nợ bọn tao 400 triệu mà cũng còn già mồm hả con chó "" tên kia tức giận tóm gọn lấy cổ áo cô. Định vung tay tát cô nhưng bị một tên đàn em cản lại.

""Đại ca, không được đánh cô ta!""

Tên kia nghe xong liền hừ lạnh một tiếng , đồng thời cũng buông cô ra. Hắn đanh mặt nhìn cô , gằng giọng cảnh cáo ""Tao cho mày ba ngày để trả nợ , trả cả gốc lẫn lãi . Nếu mày không đem tiền đến đúng hạn cho bọn tao, đừng trách sao tao ác ""



Vương Sở Nhiên nghe lời cảnh cáo kia, trong lòng vừa lo vừa sợ ""Các người muốn làm gì ?""

""Muốn làm gì...haha . Con chó mày có gan thử không trả tiền cho ông đây xem . Xem con gái mẹ đang nằm viện của mày , bọn tao xử lý thế nào""

""Người nợ tiền các anh là tôi , không liên quan đến bà ấy. Tôi cấm các người ...""

""Mày còn dám đe dọa lại tao hả con chó ?"" Tên kia nhướng mài , dùng ngón trỏ chủ chỉ vào bả vai của cô . Giọng điệu khinh bỉ ra mặt "" khôn hồn trả nợ đúng hạn cho tao. Vương Sở Nhiên mày cũng biết rồi đó , thứ dân đen chợ búa như bọn tao ,không việc gì mà bọn tao không dám làm ....kể cả việc gϊếŧ người ""

Vương Sở Nhiên nhìn đám người man rợn kia rời đi, trong lòng không khỏi thấp thổm lo âu.Mẹ cô thường hay trách bản thân mình vô năng vô dụng , trở thành gánh nặng cho cô. Nếu bọn chúng đến bệnh viện gặp mẹ cô thi sau đây?

Không được !

Bằng mọi giá cô cũng quyết không để cho đám người kia đến bệnh viện làm cà. Nhưng chỉ với ba ngày , cô làm sau có thể đào ra được một số tiền lớn như vậy .

Chuông điện thoại một lần nữa vang lên , và lần này không giống với lần trước một dãy số rất đỗi quen thuộc. Là cuộc gọi của Lâm Kinh Trạch .

""Dạ , em nghe đây""

""Sở Nhiên không hay rồi, dì Vương lên cơn co giật ...tình hình không khả quan. Em mau đến đây đi"".