- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vật Ngã Lão Công
- Chương 2
Vật Ngã Lão Công
Chương 2
Ngồi ở ghế lô
trước bàn tròn, Dư mẹ luôn miệng nhắc nhở, “Xảo Xảo! Phải chú ý hình tượng, phải biểu hiện
mình là
tiểu thư khuê các, trăm ngàn lần đừng động thủ động cước, biết không?”
“Mẹ, theo như lời chị hai nói, trừ phi đối phương là kẻ gϊếŧ người hoặc cướp, còn nếu không phải những người trên, con sẽ dùng tánh mạng đảm bảo, con tuyệt đối sẽ không động thủ động cước với hắn ta, sẽ diễn tốt hình tượng thục nữ.”
“Chậc, nha đầu con nói cái gì? Nếu muốn giả bộ, liền giả bộ cho giống chút.”
“Được” Dư Xảo Xảo bướng bỉnh đáp lại,không quên nở nụ cười.
Ghế lô
trước mắt bị đẩy ra, không kịp thu lại nụ cười, Dư Xảo Xảo theo bản năng quay đầu lại—–
Đàn ông…..
Một người đàn ông……..
Một cái có nam nhân có khuôn mặt rất khốc.
Song đồng trầm đốc thanh minh, môi dầy, hơn nữa môi dưới hơi có vẻ nở nang, khẽ nhếch
khóe môi cùng kính mắt trên mũi, ngũ quan hắn thần kỳ
mềm hoá
đến quá mức sáng sủa.
Bộ dáng hắn thật là đẹp mắt! Như một giá treo quuần áo, cavat trong ngực làm cho người ta liên tưởng đến hình tượng công chính, cả người lại tản ra một loại khí chất nghiêm cẩn nghiêm nghị khiến người không thể bỏ qua.
Liếc thấy, Dư Xảo Xảo
trong lòng lại nhảy dựng lên một cái, dị thường kịch liệt khiến nàng như thế nào cũng vô pháp bỏ qua.
Không, lý trí một chút, nàng hôm nay là sắm vai một cô gái hiền lành, làm cho mình có thể ở thời gian ngắn nhất gả đi, cho nên, tuyệt đối không thể ở lần chạm mặt đầu tiên, liền nhìn chằm chằm đối phương.
Dư
Xảo Xảo thu hồi ánh mắt, cố nén tư tưởng liếc mắt xem nhiều đối phương
một cái, ra vẻ tiểu thư khuê các an phận ngồi ngay ngắn cạnh mẫu thân.
Bạch Chấn Hạo không dự đoán được, đẩy cửa ghế lô, nhưng lại liếc nhìn xem khuôn mặt nàng xinh đẹp như thế nào, hắn nhanh mắt nhìn qua cô gái trước mắt
......
Mắt trong như nước, mi tú như núi, mũi rất như ngọc, trắng non như phấn, quần áo của nàng đơn giản mà tao nhã, không có tốn kém xa xỉ, cũng không phải hẹp hòi thô thiển, hơn nữa, miệng nàng biên không kịp che dấu
nụ cười thản nhiên nếp nhăn trên mặt, không khỏi làm người ta cũng muốn hỏi, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện thú vị gì.
Hắn thấy chính mình nhìn quá chăm chú, nhanh nhẹn hồi thu lại tinh thần.
“Ha ha, thật sự là thật có lỗi, ta đã tới chậm.” Trương Đốc Học đảm nhiệm mai mối
đột nhiên từ phía sau Bạch Chấn Hạo chui ra.
“Không sao,không sao, đừng có khách khí như vậy, đến, mời ngồi.” Dư mẹ nhìn vị nam nhân hoàn mĩ trước mắt, rất giống mẹ vợ đánh giá con rể, càng xem càng hứng thú, không quên vụиɠ ŧяộʍ cùng Trương Đốc Học trao đổi to nhỏ.
“Thật xin lỗi, bởi vì trong nhà phát sinh một chút chuyện, cho nên đến trễ.
Vị này là Bạch Chấn Hạo, là con trai chị họ ta.” Trương đốc học quay đầu nói tiếp: “Chấn Hạo, vị này là Dư phu nhân cùng hòn ngọc quý trên tay bà ấy, tiểu thư Dư Xảo Xảo.”
“Phu nhân một ngày tốt lành, Xảo Xảo tiểu thư một ngày tốt lành.” Hắn nhìn không chớp mắt, dựa theo thân phận lễ phép hỏi thăm.
Câu chúc rất ngắn gọn, hàm xúc,giọng hắn trầm thấp có từ tính
nghe vào trong tai Dư Xảo Xảo, có một cỗ mị lực khó cưỡng, làm nàng rất không thể không chú ý hắn.
“Đừng khách khí, kêu ta bá mẫu thì tốt rồi. Ta xem, chúng ta gọi cơm trước, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đừng lãng phí thời gian.” Dư mẹ nói.
“Bá mẫu, mời ngài chọn món trước.” Hắn lấy thực đơn, lễ phép đưa đến tay Dư mẹ.
Thừa dịp đồ ăn
chưa đưa lên, Trương Đốc Học lên tiếng, “Chấn Hạo a, không phải ta đang nói ngoa......” Hắn chẳng những đem mười tám đời tổ tông Bạch gia
của ra nói, càng khoa
trương nam nhân vật chính quả thực là nam nhân nhân gian ít có.
Căn cứ vào lời của Trương Đốc Học, Bạch Chấn Hạo là con một, không bao lâu nữa sẽ thừa kế sản nghiệp của gia đình, học thức uyên bác, không phụ lòng mọi người, sau khi học thành tài hắn về nước vào công ty của gia đình làm việc, tính cách nghiêm cẩn của hắn đã thu vào cho Bạch gia không ít lợi nhuận, là một thanh niên kiệt suất vừa có tiền vừa có tài.
Hơn nữa cuộc sống của hắn đơn giản, Bạch Chấn Hạo biết cách kiềm chế bản thân, chưa bao giờ phạm sai lầm khi xã giao, đối với kế hoạch cuộc sống lại tạo ra cho bản thân một chuẩn mực qui tắc riêng, có thể nói cuộc sống của hắn theo khuôn phép của một người quân nhân.
Ngắm bàn tay hắn đang châm trà, móng tay chỉnh tề sạch sẽ, chỉ chương rõ ràng, tính cách không quá thân thiện cũng không lạnh lùng xa cách, thái độ lễ phép hoàn toàn căn cứ vào cách ứng xử với mọi người.
Dư mẹ đối với Bạch Chấn Hạo thực vừa lòng, tuy rằng có điểm có hơi nề nếp, nhưng là cách nói năng thật sự, không tốn hơi, là một người con rể không tồi. Còn nữa, mặc kệ nàng hỏi cái gì, hắn hết thảy trả lời, không có một tia giả bộ lừa gạt, quả nhiên là một đối tượng hoàn hảo.
Nghe hắn cùng mẹ nói chuyện, lại theo
tiếng cười của mẹ phân tích, xem ra, mẹ
nàng đối với người người đàn ông này thực vừa lòng, hại Dư Xảo Xảo nhịn không được lại vụиɠ ŧяộʍ đánh giá đối phương.
Kêu nàng không nhìn không được, không phải đối phương
có khuôn mặt nam tính lãnh khốc, mà là khóe mắt kia khi cười lộ ra một đường nếp nhăn nhỏ,
không biết khi hắn cười rộ lên sẽ mê người đến mức nào? Dư Xảo Xảo thầm nghĩ.
Nàng nhìn hắn đến xuất thần, nâng mắt, liền phát hiện cử động của mình đều được thu vào vào tầm mắt của hắn, không thể trốn chạy, Dư Xảo Xảo không khỏi ngẩn ra!
Bạch Chấn Hạo đem bộ dạng ngắm trộm hắn của nàng phơi bày ra, chỉ thấy hai gò má nàng lướt qua tia phấn hồng, làm bộ dường như không có việc gì chuyên tâm dùng cơm. Bộ dáng của nàng, nhìn thú vị cực kỳ.
“Dư tiểu thư bình thường hay làm gì?” Tiếng nói của hắn trầm thấp.
Nàng cố gắng
nuốt xuống đồ ăn trong miệng, “Võ......” Thuật.
Đột nhiên bên hông có cảm giác nhói nhói, nàng chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy mẫu thân tươi cười trách móc nói: “Là vũ đạo! Xảo Xảo nhà chúng ta thật sự là rất văn tĩnh, ngay cả hứng thú đều là nấu nướng, đọc sách linh yên tĩnh hoạt động, ta cùng ba nàng luôn hy vọng nàng ra ngoài nhiều một chút, đừng cả ngày ở nhà, cho nên, chúng ta phi thường muôn nàng bồi dưỡng một ít hứng thú.”
Dư Xảo Xảo nghe vậy đầu nổi đầy vạch đen.
Vũ đạo?
Mệt nương nói được ra miệng. Tuy rằng võ công của nàng hơn người, nhưng là đối với vũ đạo, nàng căn bản là cái gì cũng không biết. Huống hồ, nấu nướng, đối với nàng mà nói căn bản không có hứng thú, nhiều nhất chính là kỹ năng thôi, mẹ già khuyếch đại lí do thoái thác,làm
nàng chột dạ
lạnh cả người.
“Vũ đạo tốt, vũ đạo tốt, thực ngay mặt
hứng thú. Xảo Xảo là giáo viên dạy trẻ em, đối với trẻ nhỏ rất yêu thương
......” Trương Đốc Học phụ họa khen ngợi.
Bạch Chấn Hạo nhìn chằm chằm nàng,
ánh mắt lộ ra tinh nhuệ.
Nhìn vào mắt của hắn, Dư Xảo Xảo hoàn toàn nhìn không ra trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đành phải cố gắng che dấu chột dạ, bày ra vẻ dịu dàng văn tĩnh.
Nhưng là hắn nhìn nàng chăm chú như vậy, làm sao mà nàng không để ý được chứ. Hay là, hắn đã nhìn ra nàng nói dối?
Không, trăm ngàn không thể, phải bình tĩnh! Nhất định phải duy trì hình tượng
thục nữ! Trăm ngàn không thể phá công. Xe tải đồ cưới của nàng trông cậy vào nam nhân này.
Nàng ngẩng đầu, cố lấy dũng khí
cho Bạch Chấn Hạo một chút tươi cười ngượng ngùng.
“Đợi dùng xong cơm, có muốn đi dạomột chút?
Tiểu Bích đàm ở gần đây rất náo nhiệt, cũng có thể đến ngoại ô, hoặc là ngắm cảnh biển Đông Bắc.” Phụ trách mai mối Trương Đốc Học vội vàng đề nghị.
“Nghe qua đều rất không tồi đâu! Không biết,
Bạch tiên sinh có thời gian không?” Dư mẹ hỏi.
“Đây là vinh hạnh của cháu.” Bạch Chấn Hạo không có chối từ.
“Không bằng như vậy đi, để cho người trẻ tuổi bọn họ cùng đi, cũng tốt cho việc tìm hiểu lẫn nhau.” Dư mẹ quyết định.
“Mẹ......” Dư Xảo Xảo hô một tiếng.
Mẫu thân quay sang, lườm nàng 1 cái sắc lạnh, hoàn toàn không cho nàng cự tuyệt.
OK! OK! Nàng đi, nàng đi, như vậy
được rồi chứ?
************
Bờ biển đông bắc giác mênh mông vô bờ, dưới ánh mặt trời tạo ra một khung cảnh lãng mạn.
Ngồi trong xe, Dư Xảo Xảo
khẩn trương cơ hồ nói không ra lời, lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao, ở cùng một chỗ với Bạch Chấn Hạo, trong lòng
nàng lại rung động, lại mất đi sự khống chế, phảng phất có một cái thú tính bị nhốt trong thân thể nàng nhiều năm, vì tiểu tử Bạch Chấn Hạo mà bộc phát, làm cho nó không chịu khống chế muốn giãy, mãnh liệt va chạm
nàng.
Mặc dù là hiện tại, đưa tay để ở trên ngực,có thể cảm nhận được va chạm không ngừng......
Không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ có thể dùng khóe mắt liếc trộm bóng dáng của hắn.
Hắn cao lớn anh tuấn, trời sinh
đã có khí chất uy nghi, nhưng là, nhìn hắn nắm tay lái, thấy hắn khống chế xe, cũng là làm cho Dư Xảo Xảo cảm nhận được một cỗ thận trọng
ôn nhu.
Có nhiều nam nhân luôn ở trước mặt bạn gái khoe ra khống chế năng lực của mình đối với chiếc xe, bọn họ dùng tốc độ kí©h thí©ɧ phụ nữ hoảng sợ cực hạn, không ngừng
cắt đường xe chạy, vung đuôi, để thỏa mãn tự tin buồn cười của mình, nhưng mà Bạch Chấn Hạo không có.
Hắn nắm tay lái, làm cho tốc độ xe duy trì thoải mái vững vàng, làm một bên
xe không ngừng
theo sườn xe chạy gào thét mà đi, Bạch Chấn Hạo vẫn như cũ không bị ảnh hưởng, hoàn toàn không nhìn tốc độ
này khıêυ khí©h.
Hắn cho nàng cảm thấy một phần thoải mái, cho nàng cảm giác an toàn.
Chính là ở ngoài, Bạch Chấn Hạo quả thực giống như là một tòa máy phát điện cực lớn, cuồn cuộn không dứt
khí nóng không ngừng hướng Dư Xảo Xảo đánh tới, khiến nàng có chút choáng váng.
“Em không thoải mái?”
Từ khi nàng vừa lên xe, Bạch Chấn Hạo liền chú ý tới sự im lặng của nàng, hơn nữa hai gò má ửng hồng của nàng rất bắt mắt, làm người khác không thể dịch chuyển mở tầm mắt.
“Em, em không sao......”
Đến lúc sau, Dư Xảo Xảo
đã muốn phân không rõ ràng mình là giả trang văn tĩnh hay là thật không thư thái, nàng chỉ biết là, cùng người đàn ông này ở một chỗ, nàng cảm thấy khẩn trương một cách kì lạ.
Nàng không có kinh nghiệm ở chung với người khác phái, nói sư phụ, quản lý, huynh đệ nhiều không kể xiếtđều là người khác phái, Dư Xảo Xảo vừa bực mình vừa buồn cười
với thói hư tật xấu của họ, ở cùng một chỗ với bọn họ, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ quá khẩn trương, ở chung với họ nàng sẽ bị bọn họ chọc tức giận đến suy tim, cũng chưa từng trước mặt bọn họ có cảm giác đỏ mặt, tim đập nhanh.
Nhưng là bên cạnh
Bạch Chấn Hạo,tim nàng tự dưng gia tăng tốc độ đập.
Đột nhiên, hắn đem xe hướng ven đường ngừng, “Xuống dưới hít thở không khí một chút.”
Hắn mở cửa xe hướng nàng vươn tay, Dư Xảo Xảo đã muốn choáng váng
không có dư lực kháng cự, ngoan ngoãn
đặt tay lên tay hắn ——
Cầm bàn tay hắn, một lực nhẹ kéo nàng, mời nàng tạm thời theo trong không gian gấp gáp giải phóng.
Dựa vào lan can quan sát, đứng trên cầu có vẻ nhỏ bé, gió biển xẹt qua khuôn mặt, tiêu diệt
độ ấm trên mặt hắn.
Nàng nhắm mắt lại, muốn thả lỏng cảm xúc, lại lần nữa mở mắt ra thì lại phát hiện Bạch Chấn Hạo liền đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt sáng nhìn nàng chằm chằm.
Không nghĩ mặt ngu ngốc chỉ biết đỏ, Dư Xảo Xảo liều mạng cố gắng ngăn chặn cảm giác rung động lạ thường trong cơ thể, gắng đạt tới bình tĩnh
mỉm cười nhìn hắn, “Cám ơn, nơi này
phong cảnh rất tuyệt!” Giây tiếp theo, nàng vẫn là theo ánh nhìn mãnh liệt
chăm của hắn chạy thoát.
“Khá hơn chút nào không?” Hắn thân thiết hỏi.
“Ân, không có việc gì.”
Đáng chết, nàng vì sao lại khẩn trương như vậy? Dư Xảo Xảo hai tay nắm chặt lan can, không biết hóa giải xấu hổ như thế nào.
Gió biển thổi lên, làm tóc nàng rối loạn rối, đột nhiên, Bạch Chấn Hạo cởϊ áσ khoác của mình ra, phủ lên bả vai của nàng.
Dư Xảo Xảo sửng sốt vài giây, “Cám ơn......” Bốn mắt chạm nhau, nàng xấu hổ cúi đầu, bên tai còn nóng hơn so với lúc trước.
Nàng thích hắn, Dư Xảo Xảo phát hiện mình không thể khống chế được bản thân khi đứng bên cạnh người đàn ông này, cùng các sư huynh đệ cùng chung chí hướng
không giống nhau, không có cảm giác rung động của một cô gái trước người yêu.
“Vừa mới thật sự cám ơn anh, bất quá khăn tay bị dơ, có thể chờ em giặt tẩy rồi trả lại anh?”
Mới vừa rồi
buổi xem mặt đã xảy ra một khúc nhạc đệm nhỏ.
Dư Xảo Xảo ở trở lại hành lang, bị một cậu bé tay đầy chocolate
chạm vào,
trên tay cậu bé lấm lem
chocolate, bôi lên làn váy hồng nhạt của nàng, cậu bé ngây ngốc đứng tại chỗ không biết làm sao.
Đối mặt sự việc xảy ra ngoài ý muốn này, Dư Xảo Xảo chính là sửng sốt, tiếp theo không suy nghĩ gì ngồi xổm người xuống, mặt lộ vẻ tươi cười thân thiết
hỏi: “Nói cho dì biết, con có bị thương không?”
“Không có......” cậu bé ngập ngừng giống như sắp khóc đáp.
“Ngoan, không phải sợ, dì không có tức giận, lại đây dì lau sạch tay giúp con, được không?” Nàng ôn nhu
hỏi.
“Vâng.” Tiểu nam hài sợ hãi gật đầu.
Dư Xảo Xảo lấy ra khăn tay, cẩn thận
lau tay dính chocolate cho cậu bé, một lớn một nhỏ
hai người đầu ghé một nơi, cũng không biết nói những gì, nguyên bản vành mắt
của cậu bé đột nhiên vui vẻ,
khuôn mặt trắng nõn đến gần Dư Xảo Xảo, vô cùng thân thiết dùng chóp mũi mình chạp vào chóp mũi cậu.
Một màn kia, được Bạch Chấn Hạo thu hết vào trong mắt, trong lòng hắn như có dòng nước ấm chảy qua.
Sau một lúc lâu, cậu bé thật vui vẻ tiêu sái, lại lúng túng nhìn váy của Dư Xảo Xảo.
“Nếu như bị mẹ già thấy, xác định vững chắc không thể thiếu một hồi nhắc đi nhắc lại.”
Thấy nàng tiến thoái lưỡng nan, Bạch Chấn Hạo đi lên phía trước, không nói lấy ra một chiếc khăn tay.
“Bạch tiên sinh......” Xong rồi, bị thấy. Dư Xảo Xảo lập tức cảm thấy xấu hổ, hận không thể có cái địa động để chui xuống.
“Cầm. Em cần nó, không phải sao?”
Nàng không nghĩ ngay tại lúc này khiêu chiến thần kinh yếu ớt của mẹ già, sau một phen thiên nhân giao chiến, Dư Xảo Xảo nhận khăn tay của hắn, “Làm ơn, làm ơn giúp ta giữ bí mật!” Rồi ngượng ngùng trốn vào toilet.
Một bên rửa sạch vết ô trên váy, Dư Xảo Xảo không nhịn được ai thán chồng chất khuyết điểm của mình.
Nhưng mà Dư Xảo Xảo không biết rằng, bởi vì hành động đó của nàng, đã làm cho Bạch Chấn Hạo khắc sâu hình ảnh của nàng vào tim.
Nghe trong lời nói của Dư Xảo Xảo, hắn không trả lời ngay, mà chăm chú nhìn nàng.
Nàng có khuôn mặt trắng nõn giống đóa hoa đường, trải qua toàn bộ cuộc xem mắt này, Bạch Chấn Hạo phát hiện nàng là cô gái văn tĩnh lại dịu dàng, hoàn toàn phù hợp hình tượng người vợ đảm đang của hắn.
Còn nữa, nàng không kiêu căng, dọc theo đường đi, nàng
không bao giờ
phản đối đề nghị của hắn đưa ra, hoàn toàn không có
tật xấu
vênh mặt hất hàm sai khiến. Lựa chọn cùng
với phụ nữ như vậy kết giao,
chắc chắn không phải là ý tồi.
Chính là cô gái
này!
Trong lòng Bạch Chấn Hạo đã
quyết định.
“Chúng ta kết
hôn
đi?” Hắn đột nhiên nói.
“Gì?” Nàng trừng mắt nhìn hắn,
giống như hắn
vừa
nói gì đó
rất đáng sợ.
Chẳng lẽ...... Hắn cũng thích nàng?
Hắn muốn cùng nàng kết
hôn?
Tin tức
đó làm Dư Xảo Xảo vô cùng
kích động, khiến nàng hoàn toàn đã quên
mất vai diễn.
“Đương nhiên,
em
cũng có thể cự tuyệt.” Thấy nàng chậm chạp chưa trả lời,
Bạch Chấn Hạo
có chút tiếc nuối nói.
Cự tuyệt? Làm sao có thể! Nàng là muốn
trong
năm nay thuận lợi đem mình
gả
ra ngoài, thành công ở phía trước, nàng tuyệt đối không nói
lời
cự tuyệt.
Với lại
nàng đối
với hắn có tình cảm, sớm đã tràn ra không thể vãn hồi.
“Không! Em nguyện ý ——”
nàng
nóng vội
trả lời, tay nhỏ bé xúc động
bắt lấy cánh tay hắn, ý đồ ngăn cản hắn đổi ý.
Giây tiếp theo, nàng lập tức ý thức được chính mình phạm phải chuyện ngu xuẩn, bỗng nhiên đỏ mặt.
Nha, trời ạ! Nàng không phải cố ý biểu hiện
như thế, nhất định là ngày thường cùng các sư huynh đệ ở
cùng một chỗ,
nên
nàng đã quên
con gái phải biết ý tứ.
Còn nữa, ngắn ngủn trong vòng một quý liên tiếp dọa chạy bảy người theo đuổi, tâm của nàng gặp phải đại thất bại chưa từng có, đối với
lời đề nghị kết hôn của Bạch Chấn Hạo, không thể nghi ngờ trân quý đắc tượng là trời hạn gặp mưa, nàng sao lại cam tâm bỏ qua?
“Làm ơn, đừng cười em!” Nàng
yếu ớt
cầu xin tha thứ.
Nếu có thể, nàng thật hy vọng lau đi
cảnh tượng vừa rồi trong trí nhớ của hắn.
Chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, đối với
sự
đơn thuần chân thành
của nàng,
Bạch Chấn Hạo trong mắt lộ ra
ý
vừa lòng.
Với hắn mà nói, một đoạn quan hệ
không nên
quá dài, chính là
không nên lãng phí thời gian, giả thiết một tuần
thân mật
một lần, hắn hy vọng ba tháng sau có thể đi vào
lễ đường
kết hôn.
Tuy rằng như
vậy là
nhanh, nhưng là đối Bạch Chấn Hạo mà nói, hoàn toàn phù hợp
với cuộc sống lí tưởng của hắn.
Hắn là
một
thương nhân, am hiểu phí tổn cùng tiền lời, cùng với
bó hoa
lớn tâm thần nói chuyện luyến ái,
Bạch Chấn Hạo cho rằng, không bằng tìm người
môn đương hộ đối, sau đó đem tinh lực yêu đương dùng ở gia đình kinh doanh, còn thực tế chút.
Sinh mệnh khó đoán, nhân sinh
lộ không nên thử, mà là muốn tinh chuẩn
quy hoạch mỗi một giai đoạn, mới không còn hỏng nhân sinh.
Hắn tin tưởng,
Dư Xảo Xảo là lựa chọn tốt nhất.
Đột nhiên, hắn
vòng tay ôm trọn thắt lưng nàng, cúi đầu hôn lên
môi
nàng ——
Ai, ai, ai, có thể hay không quá nhanh? Dư
Xảo Xảo
trừng lớn ánh mắt.
Nàng
có ý định
đem mình gả ra ngoài, nhưng là, nàng cũng không chuẩn bị tâm lý ở ngày đầu tiên gặp mặt liền cùng đối phương hôn môi a!
Loại này tốc độ,
chưa tới
ba tháng, nàng xác định có thể kiếm được xe tải
đồ cưới lớn, nói không chừng còn có thể trước năm mới, sinh một tiểu tử!
Tiến độ
quá nhanh......
Nhưng mà cứ việc kinh hách,
Dư Xảo Xảo
lại nghĩ không ra lý do
để
cự tuyệt
nụ hôn này, nhìn
BạchChấn
Hạo
nghiêm túc
hôn, vượt quá mong muốn gọi người không thể tự kềm chế.
Gần sát thân thể hắn,
nhiệt độ cơ thể nàng không ngừng tăng.
Dưới sự dẫn dắt
của hắn,
tinh thần của
nàng dần dần thả lỏng, nhắm lại ánh mắt
kinh ngạc,
đáp
nụ hôn của hắn,không biết làm sao, chậm rãi ở trên người hắn dựa vào, gắt gao
túm chặt áo sơ mi trước ngực hắn, đáp lại hắn.
Lần này xem mắt đến bây giờ, bất quá mới ngắn ngủn bốn giờ, bọn họ cũng đã bỏ qua các
giai đoạn người xa lạ tiến
đến
kết
hôn.
Hôn môi xong, hai người bọn họ hiển nhiên cùng hãm sâu trong hỗn loạn, hô hấp dồn dập, mâu sắc nùng ảm,
Bạch
Chấn
Hạo
nhẹ
ôm Dư
Xảo Xảo đang run vào trong ngực, trong lòng thỏa mãn.
Xem ra, tình yêu muốn ở trong khoảng thời gian ngắn
có kết quả,
nên
đầu tư
vào quan hệ
hôn nhân, cũng không phải không có khả năng.
************
Mỗi lần hồi tưởng lại
lúc Bạch Chấn Hạo hôn
nàng,
mặt Dư Xảo Xảo đỏ lên như trái cà chua, xem ra người đàn ông này
có chút nghiêm túc
khi hôn môi, nhưng lại ngoài ý muốn
ôn nhu, giống
như
rất sợ nàng bị thương.
Tay
hắn vừa lớn lại ấm
áp, luôn nắm thật chặt
tay
nàng, nguyên bản mau lẹ
cầm chặt để trấn an nàng, cũng thả chậm, rút lại.
Vừa nghĩ tới hắn
có mặt khắp nơi
sủng ái
nàng, nụ cười trên mặt liền ngọt khiến người không thể nhìn đi chỗ khác được.
Đáp ứng cùng
Bạch Chấn Hạo kết
hôn,
Dư
Xảo Xảo
thể nghiệm qua một lần luyến ái ngọt
ngào.
“Trời ạ, thật không nghĩ tỉnh lại......” Nàng chôn
mặt vào gối đầu, ngọt ngào
thấp giọng.
Đột nhiên, điện thoại đầu giường vang lên, nàng như
bị điện giật nói ——
“Alo?” Ngữ khí ngọt
như
mật
nói.
“Rời giường
chưa? Anh hiện tại
đang trên
đường, khoảng 20 phút
nữa anh
sẽ
đến nhà
em.” Là
Bạch
Chấn Hạo.
“Đã sớm rời giường
rồi, em vừa cùng
mẹ
đi thị
siêu thị
mua thức ăn trở về.” 20 phút...... Nàng nhìn
đồng hồ báo thức
một cái, “Em
chờ
anh,lái xe
cẩn thận
nha!”
Tắt điện thoại, chột dạ làm bộ hiền
lành
chỉ dừng lại một giây, giây tiếp theo,
nàng dùng hết
toàn bộkhả năng để chuẩn bị kịp lúc chờ Bạch Chấn Hạo.
20 phút!
Phụ nữ khác thì nàng không biết, nhưng đối với nàng mà nói,
như vậy là nhiều.
8 phút
để tắm, 2 phút
dưỡng da khẩn cấp, 4 phút
trang điểm đơn giản, 2 phút
thay trang phục……..
Một lần cuối cùng xem kỹ
gương mặt,
Dư Xảo Xảo
lưu loát
thay trang phục mới,
nhanh chóng đi xuống lầu, bởi vì, từ lầu hai nàng
đã thấy Bạch Chấn Hạo
ở dưới của nhà rồi.
“Đợi chút,
Xảo Xảo
——” đột nhiên
mẹ
gọi nàng
lại.
“Mẹ à, ta không kịp
mất, có chuyện gì chờ con trở lại nói sau.”
“Chờ một chút” đại tẩu duỗi thẳng cánh tay, kiên định
bắt lấy nàng, “Sau áo còn chưa cắt mác.”
“Ồ!” Nhìn lại, quả nhiên viết mác áo còn mắc sau lưng.
Sau khi đáp ứng cùng Bạch Chấn Hạo bắt đầu kết giao, vì sắm vai
thục nữ
chân chính, nàng
phải
thêm rất nhiều
trang phục và phụ kiện
thục nữ, nàng vội vàng mua đồ, vội vàng đem mấy thứ này nhét vào tủ, lại đã quên gở xuống mác.
May mắn bị đại tẩu thấy, nếu không, lộ mác ra cửa hẹn hò, không chết người mới là lạ.
Trong lòng bàn tay hướng trên trán mạnh vỗ, “Mẹ à, mau! Nhanh chút giúp con ——”
Dư gia đại tẩu từ ngăn kéo phòng khách lấy kéo, cẩn thận cắt mác, “Tốt lắm, đi thôi!”
“Cám ơn đại tẩu.” Dư
Xảo Xảo
liên tục
cảm ơn, ở trước cửa đi giày.
Bình tĩnh, hít sâu một hơi sau,
đẩy
nhẹ
cửa chính ra, một
chàng trai có khí chất
tao nhã thong dong tiêu sái
ở
Dư gia, khí định thần nhàn
ngồi bên ngoài
xe màu đen cao cấp.
“Thực xin lỗi, để anh đợi lâu.” Nàng mang theo xin lỗi nói.
Nhìn cách nói năng luôn tao nhã lễ phép
của Dư Xảo Xảo,
Bạch Chấn Hạo yên lặng
khẳng định
lựa chọn của hắn.
“Không quan hệ, anh cũng vừa mới đến.”
Hắn khống chế
tay lái, xe chạy nhanh ra đường tắt, ra khỏi tiểu khu. Hai người chính thức
hẹn hò
mới hai tháng, xem như
là đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt, nhưng bởi vì
Bạch Chấn Hạo
đi
công tác
rất nhiều, bọn họ cũng không thể tùy
tiện gặp mặt hẹn hò được, vì không để cho tình yêu sớm tắt lửa,
Bạch Chấn Hạo trong lúc cấp bách an bài
một tuần một lần
hẹn hò.
Thời gian có lẽ không lâu, nhưng là trong khoảng thời gian này, hắn không tiếp điện thoại, không thèm nghĩ
đến công việc, chỉ chăm chú vào
chuyện tình, đem trái tim đặt ở trước mắt
cô gái
này, coi như là đáng quý.
May mắn
Dư Xảo Xảo
luôn có thể thông cảm, hoàn toàn phối hợp
với
hắn.
Làm
Bạch Chấn Hạo cảm động hết sức, trong lòng lại lại một lần nữa khẳng định lựa chọn không có sai.
“Đừng
khẩn
trương, chính là cùng ba mẹ
anh
ăn bữa cơm mà thôi, bọn họ thực chờ mong nhìn thấy em.”
Hắn cầm
lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, trấn an
sự
bất an
trong nàng.
“Ừ.” Dư
Xảo Xảo
nhìn hắn
lộ ra mỉm cười ngại ngùng.
Bạch Chấn Hạo nhất thời khí huyết bốc lên,
hít sâu, nàng đối
với
hắn
rất có
ảnh hưởng.
Có chuyện này thật là hắn như thế
nào cũng không thể phủ nhận,
hắn
đối
Dư
Xảo Xảo
càng ngày càng
thích. Mặc dù nàng không nói lời nào, chính là dùng một đôi
mắt
trong suốt vô tư nhìn hắn, làm cho hắn có
cảm giác xao xuyến trong tim, muốn
thân mật với
nàng nhiều một chút, bảo vệ
nàng nhiều một chút.
Mỗi khi nghĩ đến có
người phụ nữ
như vậy
yêu
hắn, sùng bái hắn,
Bạch Chấn Hạo liền hận không thể đem
hết thảy mọi thứ nàng thích trên đời này cho nàng, tất cả đều đưa đến trước mặt nàng,
để
đổi lấy
nụ cười trên gương mặt
của nàng.
Không, lý trí chút.
Cuộc đời của hắn có kế hoạch rất hoàn mỹ, loại
xúc động gì đó, không nên xuất hiện ở
cuộc sống
của hắn mới đúng!
Bạch Chấn Hạo hô hấp
sâu,
làm mình
bình tĩnh
lại, tiếp tục đeo bộ mặt bất ngôn cẩu tiếu của hắn…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vật Ngã Lão Công
- Chương 2