- An Hạ ơi, dậy đi, dậy đi mà. _ Lan Anh lay lay người nó.
- Ư…ư…muốn ngủ nữa cơ… _ Nó vẫn còn muốn ôm giường.
- Không dậy là mọi người đi chơi bỏ cậu ở lại một mình đấy.
- Kéo tớ dậy đi. _ Nó giơ hai tay ra đòi Lan Anh kéo dậy, đương nhiên là nhỏ cũng thuận theo nó rồi.
- Tỉnh chưa? Vào đánh răng rửa mặt rồi còn xuất phát, đi muộn quá thì phải xếp hàng lâu lắm.
- Okie, dậy rùi.
Nói rồi nó uể oải đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ để đi tới đỉnh Fansipan hùng vĩ. Nó mong chờ ngày này rất lâu rồi. Do khi lên cao, thời tiết lạnh hơn ở dưới thị trấn rất nhiều nên nó phải mặc đồ ấm áp một chút. Mặc áo khoác dày, mang thêm mũ rồi khăn len, găng tay nữa, cuối cùng nó đeo đôi giày thể thao cho dễ vận động. Quần áo xong xuôi, bọn nó đi ăn sáng trước rồi mới khởi hành đi Fansipan.
- Sorry mọi người. _ Nó cảm thấy mình thật tội lỗi khi đã dậy muộn và bắt mọi người phải chờ.
- Chả biết ai hôm qua còn dặn anh ngủ sớm mà nay lại dậy muộn thế này?
- Ngủ sớm và dậy muộn là hai vấn đề khác nhau mà.
- Thôi được rồi, nói không lại em, bây giờ đi ăn thôi.
Sáng nay tụi nó đi ăn bánh cuốn. Đơn giản, gọn nhẹ mà quen thuộc. Ăn xong là tụi nó lên taxi đi Fansipan luôn, đi sớm tí nào hay tí đấy. Từ chỗ bọn nó ở lên Fansipan cũng không xa lắm, mất khoảng 15 phút đi ô tô. Hôm nay thời tiết đỡ lạnh hơn hôm qua nhưng hầu như không có nắng. Vì đã mua vé từ trước nên bọn nó đến thẳng ga cáp treo luôn.
Công cuộc chờ đến lượt lên cáp treo lâu thật sự. Nó xếp hàng muốn gãy hai cái giò luôn, may mà có anh đứng ở đằng sau, thỉnh thoảng là chỗ cho nó tựa vào. Đợi mãi cuối cùng cũng đến lượt lên cáp treo, trong đây, nó có thể chiêm ngưỡng mọi cảnh đẹp ở bên ngoài.
Chặng đường đi cáp treo là khoảng 15 phút. Càng lên cao nó càng thấy ù tai, đôi khi còn hơi khó thở nữa. Từ khoang cabin cáp treo, mọi người có thể ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp ở độ cao ngàn mét. Nhưng thật không may, hôm nay trời lạnh, toàn sương và kết quả là nó chẳng ngắm được gì mấy. Tưởng tượng ra không biết bao nhiêu cảnh đẹp nhìn từ trên cao xuống mà bây giờ vỡ mộng thế này đây.
Sau khi dừng ở ga đến, mọi người có thể đi bộ lên tới đỉnh núi Fansipan hoặc đi tàu điện. Bọn nó chọn đi tàu điện lúc lên còn khi nào xuống sẽ đi bộ. Quãng đường tàu điện di chuyển khá ngắn, cuối cùng thì bọn nó vẫn phải đi bộ một lúc mới lên đến “nóc nhà Đông Dương”.
Quả thật, mặc áo ấm, đeo thêm khăn và mũ là quyết định đúng đắn. Ở dưới thị trấn đã lạnh rồi thì lên đây còn lạnh hơn nhiều, lạnh cắt da cắt thịt luôn ấy. Được chạm tay vào cột mốc ghi dấu “nóc nhà Đông Dương”, chụp ảnh cho đã rồi tụi nó mới đi xuống. Trên đường đi xuống, bọn nó còn ghé thăm các cảnh đẹp khác nằm trong khu Fansipan Legend như Vườn tre, Bảo An Thiền Tự, Bích Vân Thiền Tự,…
Thưởng ngoạn toàn bộ khu Fansipan Legend này cũng mất gần nửa ngày, bọn nó đã thấm mệt nên về trung tâm thành phố để ăn trưa rồi nghỉ ngơi. Chiều nay, bọn nó sẽ thuê xe đi thăm Bản Cát Cát – ngôi làng cổ đẹp nhất rừng Tây Bắc.
Từ homestay đến cổng bản chỉ khoảng 2km, bọn nó gửi xe sau đó đi bộ vào bản ngắm cảnh núi rừng và chiêm ngưỡng toàn bộ bản làng từ trên cao. Trong khi đợi anh với anh Minh đi mua vé, nó và Lan Anh đã đi thuê quần áo dân tộc để mặc. Đương nhiên là nó và nhỏ sẽ không tha cho hai người kia rồi, bắt hai anh mặc quần áo dân tộc luôn.
Trên con đường vào bản, nó bị hớp hồn bởi khung cảnh đất trời xung quanh. Một bên là những dãy núi cao trùng trùng, một bên là thung lũng Sa Pa hiện lên với những cánh đồng bậc thang bát ngát. Trên đường, tụi nó bắt gặp một quán café có view siêu đẹp nên sẽ không ngần ngại mà vào thử rồi. Vẫn giống hôm qua, đi tới đâu có cảnh đẹp là chụp đến đấy. Máy nó sắp hết dung lượng bộ nhớ đến nơi rồi.
Bước qua cánh cổng dẫn lối vào Cát Cát, nó bị bất ngờ bởi con đường bậc thang rộng chỉ đủ hai hàng người đi và được lát bằng đá bóng loáng. Con đường khá dốc lọt thỏm giữa hai dãy nhà tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Nằm dọc hai bên đường là những quầy hàng với đủ các thứ đồ thổ cẩm, những món ăn đặc sản Sa Pa,… Nó là đứa không bao giờ cưỡng lại nổi sức hút của đồ ăn và mấy món đồ lưu niệm nên thường xuyên dừng lại mua vài món đồ cho mình và người thân làm quà.
Lưng chừng núi là nơi sống của những gia đình người Mông, bên cạnh những sườn đồi trồng chọt chăn nuôi để sinh sống. Khắp đường đi, nó bắt gặp rất nhiều những em bé tuy còn nhỏ nhưng đã đi bán đồ để phụ giúp cha mẹ rồi, nhìn thương ơi là thương… Trung tâm bản Cát Cát là cả một dòng thác trắng xoá, chảy xiết với âm thanh róc rách. Những chiếc cối xay nước khổng lồ, chiếc cầu tre chênh vênh, những chiếc đu quay bằng gỗ,… khiến nó không muốn rời đi.
Đi thêm một chút nữa, nó bắt gặp hình ảnh dòng thác dựng đứng đang chảy xiết, dội thẳng từ trên xuống. Đây chính là thác Bạc – dòng suối từ “trời” đổ xuống hoà quyện vào âm thanh núi rừng ấn tượng. Nắm chặt tay anh giữa không gian núi rừng hoang sơ bạt ngàn, nghe tiếng nước chảy len qua các mỏm đá,…cả một bầu trời bình yên khiến cho tâm hồn nó cảm thấy thật nhẹ nhàng.
- Em rất thích thời tiết trong lành nơi đây. _ Nó quay sang nói với anh.
- Nếu em thích, chúng ta sẽ tới đây nhiều hơn.
- Chắc chắn em sẽ quay lại nơi này, vào một ngày không xa. _ Nó cười nhẹ.
Trên đường về, bọn nó đã có cơ hội được ngắm hoàng hôn nơi thị trấn Sa Pa này. Lúc trở về đến trung tâm thành phố cũng đã nhá nhem tối, vậy nên bọn nó quyết định sẽ đi ăn luôn. Sau khi ăn thì tụi nó đi dạo phố một chút. Lần này nó và anh đi riêng, Minh với Lan Anh cũng vậy. Dưới ánh đèn rực rỡ của những con phố Cầu Mây, phố Mường Hoa và thời tiết se se lạnh, nó và anh cũng đi dạo như bao cặp đôi khác, trông rất ư là lãng mạn…
Sau khi lượn lờ khắp các con phố thì nó và anh rẽ vào một quán café để ngắm cảnh đêm Sa Pa. Phong vị của café ở Sa Pa thực sự rất đậm chất, rất riêng. Không gian nhẹ nhàng, sâu lắng và ấm áp. Vào buổi tối se se lạnh như thế này mà được uống một ly cacao nóng thì còn gì bằng, đây đúng là thức uống yêu thích của nó trong những ngày lạnh giá mà.
- Khiêm, có phải anh luôn có khúc mắc gì đó trong lòng đúng không? _ Đang ngồi nhâm nhi ly cacao, nó chợt nhớ đến chuyện hôm nọ nên hỏi anh.
- Chị Gia Khanh kể cho em rồi à? _ Anh như đọc được suy nghĩ nó vậy.
- Vâng.
- Chuyện này cũng dài lắm, khi nào có cơ hội anh sẽ kể cho em.
- Em biết, mặc dù em không thể làm được gì cho anh nhưng có chuyện gì buồn lòng, anh hãy cứ chia sẻ với em, em luôn ở đây nghe anh tâm sự. _ Nó nắm tay anh.
- Cảm ơn em. _ Anh cười, một nụ cười toả nắng giữa màn đêm lạnh giá.
Nó và anh ngồi nói chuyện mãi đến lúc Lan Anh gọi mới về homestay. Kết thúc một ngày đi chơi vui vẻ, nó gọi điện cho mẹ thông báo tình hình. Không quên khoe mẹ những chiến lợi phẩm thu được và chỉnh sửa một vài tấm ảnh rồi đăng lên facebook. Đợi Lan Anh tắm xong thì nó cũng đi tắm, sau đó vệ sinh cá nhân các thứ rồi ra ngoài…xem phim.
Hôm nay nó với Lan Anh không ngủ luôn mà quyết định xem phim cho đã rồi mới đi ngủ. Được cái nó cứ xem phim nào hay là giới thiệu cho nhỏ, nhỏ cũng vậy nên hai đứa vô cùng hợp nhau trong gu phim ảnh, giải trí. Chỉ định xem phim một chút mà chẳng hiểu sao khi nhìn đồng hồ thì đã hơn 1 giờ sáng rồi. Tụi nó phải đi ngủ luôn thôi, không mai lại không dậy được thì chết…
P/s: Do Manga Toon mới chia bảng xếp hạng tiểu thuyết thường và tiểu thuyết đối thoại, tác giả vui quá nên hôm nay đăng 2 chương.