Chương 2: Tương tư

Vậy là đã hơn 1 tháng kể từ ngày cuộc gặp gỡ định mệnh ấy xảy ra, và cũng đã hơn 1 tháng nó không ngừng nghĩ về anh rồi. Trong những ngày nghỉ hè này, nó cảm thấy cuộc sống của nó thật nhàm chán. Suốt ngày nó chỉ ăn, ngủ, xem phim rồi lại ngủ, ăn, xem phim,… riết nó thấy mình không khác con lợn biết xem phim là mấy. Dạo này nó đang cày bộ phim “Tam sinh tam thế: Chẩm thượng thư” vì bị đánh gục bởi nhan sắc của Địch Lệ Nhiệt Ba kèm thêm cốt truyện quá ư là hay đi. Nhưng do “Chẩm thượng thư” chỉ ra phim vào 3 ngày một tuần, mỗi ngày có 2 tập à. Mà với tốc độ cày phim của nó thì như vậy là không bao giờ đủ, nên nó xem thêm “Trạm kế tiếp là hạnh phúc” nữa. Nó bị u mê cặp đôi Hạ Phồn Tinh – Nguyên Tống này mất rồi, suốt ngày rắc cẩu lương cho những đứa Forever Alone như nó hoài thôi… Ước gì nó cũng có một anh người yêu nhỉ?

Nói đến đây nó lại nhớ cái anh đẹp trai hôm trước rồi. Thêm một việc làm nữa trong những ngày hè của nó là “tương tư”. Nó nhớ anh chết mất, nhớ giọng nói của anh, nhớ nụ cười của anh,… Ôi! Sao nó lại mê trai thế này nhỉ. Nhưng từ ngày gặp anh, trai đẹp với nó chỉ là phù du, bởi vì nó không thấy ai đẹp như anh hết. Cứ suốt ngày ngồi “tương tư” anh thế này thì không được, nó phải đi làm gì đấy để ngăn tâm trí đừng nghĩ đến anh nữa. Và nó quyết định sẽ đi tập GYM, đây quả thật là quyết định táo bạo nhất năm của nó. Bởi dáng người nó đã khá cân đối rồi, nhưng vì muốn trở nên khoẻ mạnh hơn nên nó đi tập, cũng để không nhớ đến anh nữa.

Thú thật là từ cái hôm lỡ trao mất trái tim cho anh ấy, về nhà nó cũng có lên FaceBook tìm kiếm thông tin của anh. Nhưng nó nhận ra đến tên của anh nó còn không biết thì làm ăn được cái gì. Haizzz…Thế là nó lại tiếp tục ôm mộng về anh đẹp trai mà không biết thêm thông tin gì về anh.

______________________________________________

Ở phòng tập

Một thân đồ tập, nó tiến vào phòng gym. Nó mặc chiếc áo bra thể thao màu hồng kết hợp với quần legging, dưới chân là đôi giày NIKE êm ái. Sao tự nhiên nó thấy khung cảnh này giống trong MV “Anh thanh niên” thế nhỉ? Nó lại ảo tưởng rồi.

Nó bắt đầu với máy chạy bộ. Chỉnh chế độ vừa phải xong, nó bắt đầu công cuộc tập luyện của mình. Bỗng nhiên nó thấy có gì đó không đúng, quay lại thì… Ôi trời ơi, sao mọi người cứ nhìn nó thế nhỉ? Nó tự lướt qua bản thân một lần, đâu có gì lạ đâu ta. Thôi thì kệ họ vậy. (Nó không hề biết mọi người nhìn nó vì đây là lần đầu có một cô gái xinh xắn như nó bước vào phòng tập này, chính ra xinh quá cũng khổ…).

Chạy bộ xong nó xuống tập cardio một chút. Chuẩn bị tập thì nó thấy bóng dáng ai đó quen thuộc “vụt qua nơi đây”. Aaaa… Là anh đẹp trai hôm nọ mà nó gặp kìa, là người đã khiến tim nó lệch nhịp, là người đã gieo vào tâm hồn nó một luồng sáng, là người mà nó đã tương tư cả tháng trời đấy. Anh lướt qua nó như chưa từng gặp nhau làm nó hụt hẫng ghê gớm. Nhưng cũng phải thôi, nó chỉ tình cờ gặp anh thôi mà, nó còn chưa biết cả tên anh thì làm gì có chuyện anh nhớ nó.

Hôm nay anh vẫn cái khuôn mặt đẹp trai không góc chết đấy, vẫn cái body chuẩn đã làm nó rung rinh đấy. Chỉ khác hôm nay anh không mặc sơ mi trắng mà thay bằng chiếc áo phông cùng quần thể thao đơn giản, càng tôn thêm vóc dáng gϊếŧ chết bao cô gái của anh. Nó tự nhủ: “Hôm nay được nhìn thấy anh, được ngắm anh cũng là may mắn lắm rồi”. Cứ vậy nó mang khuôn mặt như bánh đa nhúng nước về nhà, nó cũng chẳng muốn ở lại cái phòng tập ấy mà nhớ đến anh thêm nữa. “Tương tư” anh hơn cả tháng trời đã đủ lắm rồi, vậy nên nó quyết định… sẽ tiếp tục “tương tư” anh, ai bảo sức quyến rũ của anh to lớn quá mà.





Thấy nó mang khuôn mặt sầu não về nhà, mẹ nó ngạc nhiên hỏi:

- Con gái tôi hôm nay bị sao thế này?

- Con gái của mẹ vẫn bình thường mà. _ Nó uể oải đáp lại mẹ.

- Tôi mẹ chị chẳng nhẽ tôi không biết chị thế nào. Thôi có chuyện gì nói mau. _ Mẹ nó vẫn tiếp tục hỏi.

- Con không sao thật ạ. Hôm nay con hơi mệt chút, mẹ ăn cơm trước nhé, tí con ăn sau ạ. _ Nói rồi nó chạy thẳng lên phòng. Mẹ nó chỉ biết lắc đầu bất lực với đứa con gái này.

Lên đến phòng, việc đầu tiên nó làm là ngả lưng xuống chiếc giường yêu dấu, nằm suy nghĩ về cuộc đời. Nó tự hỏi: “Liệu nó không để lại cho anh một chút ấn tượng nào hay sao mà đến một cái nhìn thôi anh cũng không cho nó nhỉ?” . Nó biết nó không quá xinh nhưng cũng ưa nhìn, không nổi trội nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác ấm áp mà (nó tự luyến quá). Vả lại, hôm ấy nó còn dùng cái giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng nhất từ trước đến giờ của nó để trả lời anh (nghĩ đến nó lại thấy rùng mình) mà lẽ nào anh không có một chút gì đấy gọi là “để ý” đến nó ư? ... Nghĩ mãi nó thấy thật mệt mỏi nên quyết định thay quần áo đi tắm, dù gì từ nãy đến giờ nằm nhớ đến anh thì mồ hôi trên người nó cũng “trôi” đi hết rồi.

Bình thường, nó đã nổi tiếng là tắm lâu nhưng hôm nay thì thực sự là rất lâu, lâu đến mức mẹ gọi khàn cả cổ nó mới chịu “vác xác” ra khỏi phòng tắm. Đến cả lúc tắm nó cũng không thôi nghĩ đến anh được là sao? Liệu nó mê trai quá rồi chăng? Hay chưa bao giờ thích ai nên nó thế nhỉ? Đến bao giờ nó mới thôi “tương tư” anh, bao giờ hình ảnh anh mới không chiếm trọn tâm trí nó đây?

Giờ nó mới thấy người ta nói đúng, “yêu đơn phương” thật sự rất khổ. Nó mới “tương tư” anh hơn một tháng mà đã sắp không chịu nổi thế này rồi thì những năm tháng sau này nó biết phải làm sao đây. Nó nhớ anh “crush” của nó quá đi à.