Chương 4: Lại gặp người quen!
Hoàng Thiên trong lòng đang rối mù. Vì sao ư? Vì những lời mà Hạ Vũ vừa tuyên bố.
Hôm nay cô rất lạ. Cô không trang điểm loè loẹt, không ăn mặc hở hang, lại càng không bám lấy anh như mọi lần. Cô không nhìn anh bằng ánh mắt đắm đuối, cũng không liên tục gọi "Thiên ca", chỉ nhàn nhạt một câu Hoàng chủ tịch cùng ánh mắt xa lạ.
Cô không nịnh nọt lấy lòng anh, chỉ nói những câu lạnh lùng. Cô nói cô không quan tâm đến việc anh từ hôn cô, nhưng cô lại không do dự tuyên bố hai người từ nay không quen biết. Chẳng hiểu sao trong lòng anh lại có chút đau. Chẳng phải anh nên vui mừng vì từ nay sẽ không ai lao vào giữa anh và Hoa Hoa nữa sao? Tại sao lại có chút tiếc nuối? Tại sao lúc cô xoay người bước đi anh lại có chút sợ hãi? Sợ bóng lưng nhỏ đơn độc ấy sẽ biến mất khi anh không nhìn theo.
Người ta nói chỉ khi mất đi thứ gì đó ta mới hiểu được giá trị thực sự của nó. Giờ Hoàng Thiên biết sức nặng của cô trong anh là như thế nào. "Phải làm gì để không lạc mất em đây? Hay là quá muộn rồi nhỉ?" Anh cười lạnh trong lòng, nơi cuống họng dâng lên một chút đắng. Xoay người bước đi, bỏ mặc Tống Như Hoa mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đi mất hút.
~~~~~~~~~Cách tuyến nhoaaaa~~~~~~~
Ở cổng TTTM một người con trai đang đứng dựa lưng vào một chiếc Audi trắng.
Đây cũng có thể xem là một mỹ nam đi. Khuôn mặt thanh tú, da trắng mịn, môi mỏng khẽ cười. Đôi mắt anh lại đặc biệt giống Hạ Vũ. Cũng là sắc nâu nhạt, cũng là tia lạnh che giấu cảm xúc. Có hay không bây giờ đôi mắt ấy chợt thoáng lên ý cười?
Người con trai đó thấy cô, không do dự tiến lại gần, dang đôi tay ôm chặt cô vào vòm ngực rắn chắc, cất lên một thanh âm ấm áp:
- Vũ nhi! Ca thực sự rất nhớ ngươi!! Ngươi lại gầy đi rồi...
- Phong ca, Vũ nhi cũng nhớ ca!
Nhìn Hạ Vũ dụi đầu tìm chỗ thoải mái nhất trong lòng mình Hạ Phong bất giác cười. Bàn tay to lớn xoa đầu Hạ Vũ, ôn nhu nói:
- Nào, đi thôi. Ca dẫn ngươi đi ăn. Ngươi gầy như vậy, ôm chẳng thích chút nào cả. Nhất định phải bồi cho ngươi béo thật béo!
- Phong ca!! - Hạ Vũ phồng má, trợn mắt nói- Ca định biến Vũ nhi thành heo sao?!
Nhìn biểu cảm đáng yêu của cô mà anh phải bật cười.
- Kệ! Thành heo cũng có sao. Sau này không ai nuôi ngươi, ca nuôi!
- Ca! Ca tính trù ẻo ta sao?!
Cuối cùng cũng dẫm phải đuôi con mèo rồi. Vũ nhi của hắn ngày càng đáng yêu nha. Thực sự rất muốn giấu đi, không muốn cho mấy tên háo sắc động vào mà.
«Ngươi nói người khác háo sắc, vậy ngươi gọi là gì hả?!»
- Ca, ta đói rồi. Đi thôi.
- Được, đi.
~~~~~~~~~~~Nhà hàng 5 sao~~~~~~~~~
- Hạ tổng, Hạ tiểu thư, mời.
Trong nhà hàng sang trọng, hai anh em đi theo sự hướng dẫn của nhân viên tới bàn ăn. Đó là một bàn khá yên tĩnh ở trong góc, lại gần cửa sổ. Một vị trí ưa thích của Hạ Vũ.
- Phong ca, Vũ nhi muốn ăn vịt nấu cam.
- Được, vậy cho 2 phần đi.
Hai anh em trong lúc đợi món nói chuyện không ngớt với nhau. Hạ Vũ còn tùy ý cười rất nhiều, hiển nhiên thu lại không ít ánh mắt si mê. Duy có một ánh mắt lạnh đến thấu xương thả xuống trên người cô. Giác quan thứ 6 của Hạ Vũ rất nhạy, thật may khả năng này cùng IQ cao ngất ngưởng của cô sau khi xuyên không hề hấn gì.
"Kì lạ, sao lại thấy lạnh sống lưng thế này?"
- Ca, Vũ nhi đi vệ sinh một lát.
- Được, nhanh trở lại.
Cảm giác có người đi theo sau lưng, Hạ Vũ ngay lập tức xoay người lại... Khụ... Lại mỹ nam?
Một tên con trai mang vẻ đẹp mị hoặc đang đứng trước cô. Mái tóc vàng hơi rối lại mang một vẻ phóng khoáng, phong lưu. Đôi đồng tử màu hồng trà hấp háy. Lông mi của hắn thật dài, làm cho con gái phải ghen tị. Cánh môi bạc khẽ vẽ lên một đường cong, lộ ra sự khinh bỉ...
Khinh bỉ? Sao lại thế???
Là Hạ Vũ không biết, khi thấy cô nhìn mình như thế, Lãnh Hàn còn nghĩ tính háo sắc của cô lại bắt đầu trỗi dậy. Lúc mới thấy cô, hắn còn có cảm giác ngờ ngợ rằng cô rất khác, xem ra vẫn ngựa quen đường cũ mà thôi.
- Xem ra cô vẫn chỉ là một ả lẳиɠ ɭơ vậy thôi.
Hạ Vũ đứng hình. Đừng nói đây là nam chính nhé... Không lẽ là Lãnh Hàn sao? Tên này tuyệt đối lãnh khốc vô tình với nguyên chủ. Sau khi cô bị cưỡиɠ ɧϊếp tập thể, hắn còn không tha cho Hạ Thị, làm cho Hạ Thị phải phá sản. Mặc cho Phong ca vứt bỏ lòng tự trọng cầu xin, hắn còn nhẫn tâm cho người đánh Phong ca thừa sống thiếu chết.
Đáy mắt Hạ Vũ hiện lên sự chán ghét. Tên này cũng chẳng tốt lành gì. Thôi thì tránh càng xa càng tốt. Nghĩ sao làm vậy, Hạ Vũ bỏ mặc hắn, xoay người đi tiếp. Chó không sủa mới là chó cắn người!! Việc này so với việc ở lại đối chất hắn sức sát thương còn cao hơn nhiều.
Bên này Lãnh Hàn phải giật mình. Hạ tiểu thư vốn mê trai hơn mạng đây sao? Sao lại không bám lấy anh như mọi lần? Chẳng lẽ cô thay đổi thật? Không đúng, trong thời gian ngắn như vậy sao cô có thể thay đổi đến chóng mặt như thế?!
- Hạ Vũ, cô lại giở trò gì đây?
Ảo tưởng! Quá sức ảo tưởng! Vì cái cớ gì mà tên này nghĩ cô đang giở trò vậy?? Xàm ngôn!
- Anh bị úng não rồi sao? Khi không lại nói người khác giở trò. Sao anh thừa hơi đi quan tâm việc người khác đến vậy? Phiền chết đi được. - nói rồi xoay người đi thẳng.
Uỳnh!!! Lời Hạ Vũ nói như sét đánh bên tai, Lãnh Hàn không che dấu nổi ngạc nhiên tột độ. Nói anh phiền sao? Giỏi. Hạ Vũ cô định lạt mềm buộc chặt sao? Được, cô nhất định đã thành công rồi. Đáy mắt Lãnh Hàn xuất hiện vài tia hứng thú. Hạ Vũ, diễn rất hay! Anh muốn xem cô còn bất ngờ nào cho anh nữa chăng?