Với lại, hình như cũng không phải chỉ có một mình nguyên thân không coi quy định nhà trường ra gì, bởi vì lúc nãy Nghiêm Xảo cũng có mặc đồng phục đâu?
Lâm Thiển đang rửa tay thì có một nữ sinh khác đi vào, là Phí Hân:" Thiển Thiển, lời cậu nói với Nghiêm Xảo là thật sao? Nếu không phải lúc nãy cậu coi Thường Hạo như không khí mà đi qua hắn ta, thì mình còn tưởng cậu vì không muốn dây dưa với Nghiêm Xảo nên mới nói vậy lừa con nhỏ đó. Cậu thật sự nghĩ thông rồi hả?"
Thường Hạo? Nam chính? Đúng là rất soái a~
Lâm Thiển biết Phí Hân cũng chỉ là đang lo lắng cho mình nên cam đoan với cô một lần nữa:" Mình nói thật, giờ nghĩ lại người đẹp trai trên đời này thiếu gì? Đại tiểu thư Lâm gia muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc như mình còn sợ không kiếm được một người hợp với mình sao? Vậy thì tại sao phải cố chấp với một người không thích mình chứ? Còn bị người ta ghét cay ghét đắng nữa, thật không đáng mà."
Phí Hân nghe Lâm Thiển nói vậy quả thật rất vui, cô cũng cảm thấy không đáng dùm Lâm Thiển, cũng có khuyên nhưng Lâm Thiển cứ như bị trúng tà vậy ai nói gì cũng không nghe, nhưng cô tôn trọng quyết định của bạn mình:" Dù cậu lựa chọn như thế nào mình cũng ủng hộ cậu, nhưng cậu nghĩ thông suốt rồi mình thật sự rất vui, Thường Hạo không đáng để cậu hi sinh nhiều như vậy."
Lâm Thiển nghĩ đến kết cuộc của nguyên thân, trong lòng thầm nói một câu:
TruyenHDQuả thật không đáng.
Cả buổi học hôm nay tâm trạng của Phí Hân quả thật rất tốt, còn Lâm Thiển thì luôn ở trong trạng thái thất thần.
Chỉ cần là người thì khi gặp phải chuyện phản khoa học như vậy cũng sẽ giống với cô thôi.
Cô có thể giữ vững tinh thần không để bản thân bị sốc đến nỗi té xỉu tại chỗ thì đã là kì tích lắm rồi.
Bạn có thể thử tưởng tượng, có một ngày, sau khi ngủ một giấc thức dậy thì phát hiện rằng mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết, mà kết cuộc của nhân vật mình sắm vai lại hết thê thảm thì bạn sẽ hiểu.
Nói không chừng khi đó bạn còn phản ứng dữ dội hơn cô nữa.
Lâm Thiển duy trì tâm trạng hồn vía như ở trên mây đến tận hết tiết học.
Nguyên thân là con nhà giàu dĩ nhiên là có xe riêng, khi cô từ trường bước ra thì tài xế đã lái xe đến rồi.
" Chào chú Mã." Mã Đình Tùng lúc trước là tài xế riêng của ba nguyên thân, cũng từng làm việc cho Lâm Triết anh hai nguyên thân. Mã Đình Tùng làm tài xế riêng cho nguyên thân chính là vào năm ngoái, khi nguyên thân lên cấp ba
Trước ánh mắt kinh ngạc của chú Mã cô mở cửa xe ngồi vào.
Mã Đình Tùng cũng được xem là nhìn anh em nhà họ Lâm lớn lên, sớm đã dùng thái độ với con cháu để đối xử với anh em của cô, nhưng nguyên chủ lại nghĩ bọn họ cũng chỉ là người làm, cần gì phải có thái độ tốt làm gì? Hành động lúc nãy của Lâm Thiển là lần đầu tiên.
" Tiểu thư." Đến khi chiếc xe dừng trước cửa cổng của Lâm gia, Lâm Thiển vừa định xuống xe thì Mã Đình Tùng lên tiếng gọi cô:" Tôi biết đây là chuyện nhà của cô, tôi chỉ là người làm không nên xen vào, chú Mã chỉ muốn nói với cô, có ai mà có thể bằng được người nhà, đại thiếu gia cũng chỉ là muốn tốt cho cô mà thôi, cô đừng giận cậu ấy nữa."
Lâm Thiển như đang suy nghĩ một lúc sau mới nói:" Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú." Rồi cô mở cửa bước xuống xe.
Trước mắt cô là một căn biệt thự vô tình xa hoa, tông màu chính là màu trắng, giữa sân còn có một đài phun nước, bên cạnh còn có một chiếc đình nghĩ mát xung quanh được bao bọc bởi những khóm hoa oải hương, hương hoa theo gió bay trong không trung làm người ta ngửi vào có một cảm giác hết sức dễ chịu.
Lâm Thiển bước vào nhà, người đầu tiên cô nhìn thấy là một người đàn ông khoảng hai mươi tám tuổi, ngũ quan tinh tế, sống mũi cao vυ"t, đôi mắt dài hẹp đang nhìn vào màn hình máy tính, có lẽ là nghe thấy tiếng động nên người đó ngẩn đầu lên nhìn.
Một cảm giác đau đớn khó tả cùng bao nhiêu cảm xúc tiêu cực không một dấu hiệu báo trước cùng một lúc ùa về, khiến cho cô thiếu chút nữa không thở nổi.
Đây không phải là cảm xúc của cô, mà là của nguyên thân.
Lâm Thiển khó khăn bước đến chiếc ghế sofa gần đó, ngồi xuống, cô sợ nếu mình còn đứng nữa sẽ không chịu nổi mà khụy xuống luôn.
" Anh hai." Người trước mặt là anh hai của nguyên thân, Lâm Triết.
Chín năm trước, cha mẹ của nguyên thân đã qua đời trong một vụ tai nạn. Lâm Triết đã phải nghỉ học để thừa kế tập đoàn Lâm Phát, một cậu thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi vừa phải lo cho hai đứa em của mình vừa phải tìm cách đối phó với những người muốn thừa nước đυ.c thả câu với công ty, bao nhiêu gánh nặng cùng áp lực đều đè hết lên vai của anh ấy, thậm chí cha mẹ vừa mới mất mà ngay cả thời gian đau buồn anh cũng không có.
Trừ bỏ hỗn loạn lúc đầu, tập đoàn Lâm Phát ở trong tay Lâm Triết quả thật ngày một đi lên, thậm chí còn tốt hơn lúc cha của nguyên thân còn sống.
Bao nhiêu công sức đó, lại chỉ bằng một câu miêu tả của tác giả mà ầm ầm sụp đổ.
" Thiển Thiển, sao em lại khóc? Có phải là ai bắt nạt em không? Nói với anh, anh giúp em báo thù." Lâm Triết nhíu mày.