Chương 6

.....Tất cả cuối cùng được giải lên quận, được ở chung tất cả 1 phòng..Riêng mình có 1 phòng chắc tại được đặc cách vì có vũ khí nóng.

Mình cứ ngồi vậy đếm thời gian trôi qua, từng giây từng phút từng giờ, cảm giác lúc này khó tả lắm các thím ạ, đầu óc thì trống rỗng, bâng khuâng, kiểu dư người chết sắp đến giờ ra đi ấy, lúc thì lại cảm thấy hoảng loạn lo sợ, sợ hãi, nghĩ nhiều thứ, rồi đời mình sẽ đi về đâu, rồi ....bla...bla...bla....

Ko biết là mình nghĩ đến bao giờ....bất trợt ...cạch..cạch... tiếng núm cửa mở, lúc ấy mình cứ nghĩ là tiếng lên lòng súng chuẩn bị khai tử mình luôn ấy

Thím nào ở trong hoàn cảnh này chẳng sợ, són là nhẹ ấy, vẫn ko thấy ai vào, mình im lặng chờ đợi, cố căng hết giây thần kinh ra lắng nghe, chờ đợi 1 cái gì đó sẽ đến với mình, có chút sợ hãi, có hoảng loạn, nhưng.... vẫn ko thấy gì cả. (Nói rõ hơn về cái phòng hỏi cung này cho các thím biết, xung quanh ko có đồ đạc gì cả chỉ có 1 cái bàn dài gắn liền ghế, trên bàn thì có 2 cái đèn điện loại này chắc phải đến 200w với trên đầu là bóng điện đỏ hãng rạng đông thì phải. Cái cửa ra vào tất nhiên là nằm ở sau lưng của mình rồi.

Có 1 bàn tay khẽ đặt lên vai mình...lúc này da gà nổi cộm hết lên rồi, vẫn ko dám quay đầu lại.

- Són chưa đồng chí. Giọng này quen quen, hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải, à ko có lẽ gặp từ bé đến lớn.

Mình trợt quay lại thì thấy đại ca già và đại tỷ già đang đứng ở phía sau.

- Ba, mẹ ...con......

mình ko nói đc gì chỉ nữa cảm giác lúc này thì đúng là " gia đình là số 1"

...............................................................

SAU ĐÓ MÌNH VÀO KHÁM, RỒI HỎA LÒ....Truyện xin phép được drop ở đây. Hẹn các thím lần khác, sau này có time mình sẽ viết tiếp... Mong các thím thông cảm, vì giờ thời gian mình hạn hữu quá.

Còn thím nào mà khẳng định HÀ NỘI KO CÓ HẺM NHÉ, mong các thím bỏ chút time tìm hiểu về hẻm của HN nhé, google ko tính phí đâu các thím