Chương 13

….. Cả làng sực tỉnh, trên dòng sông 1 chiếc thuyền đang lững lờ trôi, ánh trăng dịu tỏa xuống soi rõ 1 người đang đứng ở đầu thuyền, người đó mặc bộ quần áo màu nâu chàm, đội chiếc nón chóp nhọn, cũng chính là người đang thổi sáo, chiếc thuyền đột nhiên đổi hướng tấp vào bờ sông (thuyền chỉ có 1 người ko ai chèo mà nó táp vào được bờ sông mới lạ ).

Người đó lặng lẽ bước lên bờ, vẫn ko ngừng thổi sáo, tiếng sáo lúc này như thôi thúc, da diết, lúc lại như đang đánh trận hào hùng, bỗng một tiếng hét thất thanh từ phía nhà ông Khánh, rồi mọi người thấy 1 cái bóng đen to lớn vụt qua, có dáng như của ông khánh chạy thẳng về phía rừng.

Lúc này người áo chàm mới ngưng thổi sáo, bỏ chiếc nón xuống, hiện ra 1 khuôn mặt hơi gầy, trung tuổi, tóc búi củ hành. (Tạm gọi là ông Tư).

Ông Tư lặng lẽ nói : Hôm nay tôi có việc đi qua đây, thấy làng này bị bao phủ bởi âm khí quá nhiều, oán khí quá nặng. Có phải hơn tháng nay có nhiều chuyện kỳ dị xảy ra. Nói rồi ông Tư bấm độn ngón tay rồi nói :’ “ đã có 1 người chết”.

Ngoại mình với mấy người thuận lại những chuyện đã xảy ra cho người đạo sĩ (ông Tư) kia hay, nhưng cũng bảo là chưa có ai chết cả.

Ông Tư lại đưa tay lên bấm độn lần nữa, và khẳng định là làng có người đã chết được hơn 1 tháng rồi. Nói đoạn ông lấy ở tay lải ra 1 vật tròn, trên có in hình bát quái ngũ hành, ông kết ấn đọc chú, cái vật tròn bỗng quay liên hồi, rồi ông lấy cây kim thả lên trên hình bát quái, nó bỗng ngừng lại và chỉ về hướng làng, mọi người đi theo ông tư, cứ đến 1 cái ngã rẽ nào đấy thì cái vòng bái quái lại quay rồi cây kim lại chỉ về 1 hướng, và lại đi theo hướng đó.

Đi 1 lúc thì mọi người thấy đến nhà của ông Khánh, bên trong bỗng có tiếng khóc vọng ra, hình như của vợ con ông Khánh, mọi người đẩy cổng ra đi vào thì vợ ông khánh, khóc ầm ĩ hơn :

- Các ông các bà cứu chồng tôi với, đang ngủ yên lành, bỗng ông ấy dậy hét toáng lên rồi, máu trực chào qua mắt, mũi mồm tai….

Cả làng thất kinh lắm nhìn cái xác của ông Khánh, nó nhăn nheo xám nghoét lai. Lúc này ông Tư mới nói : đất này xưa chiến tranh loạn lạc có cả của ta lẫn tây chết nhiều nên sinh ra nhiều tử khí và oán khí lắm, tụ hợp thành 1 oán khí, nó đã nhập vào ông Khánh, và ông khánh chết cũng hơn 1 tháng rồi. Nó định gϊếŧ cả làng này, nhưng nó chưa đủ mạnh nên nó mới ăn động vật sống để có thể duy trì được xác của ông Khánh, mặt khác nhờ sương che phủ ko có ánh nắng mặt trời để nó tích tụ âm khí, ko có mặt trăng sản sinh yêu khí để thành quỷ. Nay tôi đã có duyên đến với đất này, sẽ cố gắng giúp bà con trừ khử con yêu đạo này.

Cả làng vừa mừng vừa lo, nhưng việc trước mắt là phải lo đám tang của ông khánh trước, sau đó sẽ tính tiếp.

Vì ông khánh là cái xác nhập của yêu đạo, nên bắt buộc phải yểm vào cái quan tài, nếu ko nó sẽ nhập lại. Rồi ông tư nhờ mọi người kiếm 1 con chó mực, và 1 con mèo đen.

Nhưng trong cái thời điểm này thì ở làng làm gì có 2 con vật như thế, trước ở nhà ông Tam đầu làng cũng có nuôi 1 đàn chó trong đó cũng có 1 con mực, nhà ông cũng có 1 con mèo đực đen, nhưng trong 1 đêm nó đã biến mất ko 1 dấu tích rồi.

Lúc này trời đã sáng, ông Tư bèn ra đầu làng, mang theo 1 cây kiếm gỗ, 1 vài lá bùa màu vàng, nói đoạn ông thắp 3 que hương khấn 1 lúc rồi đọc chú, gắn lá bùa vào thanh kiếm ông cắm mạnh xuống đất, lá bùa bật cháy. Rồi ông đọc chú tiếp, 1 lúc sau thì thấy có 1 con chó và 1 con mèo đen chạy từ phía rừng về làng, cả làng sợ lắm, nhưng có ông tư lên ai cũng có chút niềm tin.

Con chó mực vs con mèo đen được gϊếŧ để lấy máu, máu 1 nửa ông tư chộn với 1 loại lá khô gì đó, 1 nửa dùng để viết lên 2 loại bùa, 1 màu vàng, 1 màu đen.