Chương 7

Sau khi Lục Ngọc Thương nhảy xuống thì lật cậu lên, một thân màu trắng của Mục Thanh nhuộm một lớp bụi, trên trán còn có một vết thương lớn, một giọt máu chảy từ từ xuống khuôn mặt cậu, nhìn mà đau lòng, Lục Ngọc Thương ôm cậu vào lòng, không dám lay cũng không dám động, chỉ có thể chạm vào mặt cậu, lẩm bẩm nói với cậu.

Mục Thanh vẫn không phản ứng lại, cơ thể cậu vô cùng lạnh, trong mùa hè mà như đang ôm một tảng băng vậy, Lục Ngọc Thương cũng không dám đưa cậu đến bệnh viện, bế cậu vào trong phòng, thấy cơ thể trong lòng dần trở lên trong suốt.

Đầu tiên là chân, rồi đến tay, sau đó cả cơ thể hoàn toàn biến mất, Lục Ngọc Thương hoàn toàn chết lặng, chỉ khi nhìn thấy một bộ quần áo đầy bụi và máu rơi dưới chân, mới rõ ràng đây không phải là ảo giác, đây là sự thật.

Cho nên làm sao vậy, sao khi nhúm lông nhỏ này còn chưa làm được việc lớn, đã ngã chết rồi?

Người được gọi là cha nuôi của anh ngã chết rồi? Cứ như thế… mà chết sao, không hề có ý nghĩa và tôn nghiêm gì mà ngã chết, cũng không để lại một cậu di ngôn nào?

Lục Ngọc Thương rơi vào trạng thái suy sup hoang mang cực điểm, bất kừ ngôn ngữ nào cũng không thể miêu tả được tâm trạng lúc này của anh, đầu tiên anh nhìn trời, lại nhìn xuống mặt đất dưới chân, cảm thấy cảm xúc có chút mơ hồ, cuối cùng chậm rãi nhặt bộ quần áo dưới đất lên, loạng choạng đi đến dưới cây đào.

Đây là một cổ thụ trăm năm, lúc đó ba anh đã dùng một số tiền lớn để mua từ nơi khác về, khi vận chuyển thì khen ngợi không ngớt, nói tìm được bảo vật, khi uống rượu có thể khen nó tận trời, sau này quả nhiên không nhìn nhầm, quả đào nhiều đến nỗi rụng đầy trên đất, lực mạnh đến nỗi có thể đập ra từng cái hố nhỏ dày đặc trên mặt đất.

Đây là một cây đào tràn đầy sức sống, sức sống mạnh đến nỗi thậm chí thành tinh, cũng đủ thông minh, còn có thể vào thành phố tìm anh.

Lục Ngọc Thương vẫn có chút hoang mang, anh phủ bộ quần áo lên cành cây đào, hai tay ôm mặt, ngồi ở ghế đá bên cạnh một lúc lâu, anh cũng không biết mình có nên khóc không, chuyện này xảy ra quá đột ngột, nếu như Mục Thanh thật sự chết như vậy, Lục Ngọc Thương quả thật có chút buồn.

Dù sao cũng có quan hệ ngủ chung giường, công bằng mà nói, Lục Ngọc Thương cũng rất kiên nhẫn với Mục Thanh, từ khi anh năm tuổi đã không ngủ cùng với ba mẹ, dường như không hề có hành động thân mật như vậy với người khác, cậu đã được coi là người đặc biệt rồi. Lục Ngọc Thương ngồi mấy tiếng trong sân, cho đến khi trời dần tối, khi Hướng Diêu điên cuồng gọi điện thoại cho anh, anh mới ngẩn ra, nói sẽ về ngay, Hướng Diêu nghe thấy giọng anh có chút lạc lõng, nên hỏi anh sao vậy.

Lục Ngọc Thương nói mình không sao, sau khi cúp máy, anh tìm thấy chìa khóa mà Mục Thanh đánh rơi trên đất, chuẩn bị mở cửa rời đi, anh vừa đi đến bên cửa, bên cạnh đột nhiên có thứ gì đó lóe lên, tự phát ra hiệu ứng âm thanh biu biu, Lục Ngọc Thương cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất có hai quả đào đập đến, một trái một phải, chuẩn xác bắn ra.

Cảnh tượng này khiến Lục Ngọc Thương nhớ đến cảnh ám sát nổi tiếng thời cổ đại, sát thủ áo đen ném ra hai lưỡi lê, đâm trúng tay áo bên trái và phải của người bị ám sát, dính lại trên tường, sau đó hung ác tiến lên. Lục Ngọc Thương đột nhiên quay đầu lại, một quả đào đúng lúc lướt qua mặt anh, ý định ban đầu của Mục Thanh không phải muốn đập trúng anh, mà muốn giữ anh lại, chỉ là anh đột nhiên quay người lại, phá vỡ dự định. Lúc này Lục Ngọc Thương phát hiện mình vẫn còn chút kinh ngạc. anh chậm rãi đi tới, hỏi: “Mục Thanh?”

Cây đào không rụng quả nữa, lá trên cây giống như bị cậu điều khiển vậy, rủ xuống, trông có chút ỉu xìu, nhưng Lục Ngọc Thương đoán rằng, chắc là do cây đào quá nặng mới đè cành xuống, anh lại nói với Mục Thanh: “Cậu bị làm sao vậy, bây giờ tôi phải quay về rồi.”

Mục Thanh nói: “Đợi ba một chút.”

Lục Ngọc Thương bị cậu dọa giật mình, nói nếu như cậu đã nói được, sao vừa rồi lại không nói, Mục Thanh tủi thân nói, mấy ngày nay nghĩ đến việc anh muốn rời đi, vô cùng phiền muộn, cho nên ăn không ngon ngủ cũng không yên, cả người mê man, nhất thời không khống chế được, mất đi pháp lực, sau đó ngã xuống đất.

Còn rất đau, yêu quái cũng biết đau, Mục Thanh cảm thấy phần đầu của mình, cũng chính là gốc chính cây đào, nóng như lửa vậy, vừa rát vừa đau, khiến cậu suýt nữa không nói được, cũng phải mất một lúc lâu mới có ý thức, vốn dĩ muốn quản sát phản ứng của Lục Ngọc Thương, không ngờ sau đó anh lại muốn rời đi.

Mục Thanh đúng là có chút tức giận, nhưng cậu lại không thể nổi giận, nếu không tình cách người ba dịu dàng không thể duy trì được, cậu chỉ đành nói với Lục Ngọc Thương: “Đợi ba một chút, ba nghỉ ngơi hơn mười phút nữa là đủ rồi.”

“Tôi đợi cậu.” Lục Ngọc Thương nói: “Sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”

Hai tiếng về nhà này khiến Mục Thanh vui vẻ một lúc, cảm thấy cuối cùng cũng biết cảm giác có nhà rồi, trước đây cho dù cậu một mình ở trong nhà cũ, cũng hoang mang không biết chốn về, không tìm thấy Lục Ngọc Thương, cậu đều cảm thấy cuộc sống của mình không có ý nghĩa gì cả, làm gì còn ý nghĩa chứ, người khác đều có gia đình có già có trẻ, đón ngày lễ đều náo nhiệt vui vẻ, chỉ có một mình cậu vắng vẻ lạnh lẽo, khi cô đơn muốn co vào trong cây giả làm chim cút.

Hơn mười phút sau, Mục Thanh nói với Lục Ngọc Thương: “Ba đi ra đây.”

Cậu đánh một tiếng trông khiến tinh thần hăng hái, hai tiếng lại suy yếu, ba tiếng thì kiệt sức, tưởng làm tướng, nhưng cuối cùng lại như búp bê xẹp lại vậy, đùng đoàng một lúc cũng không ra được, cuối cùng Lục Ngọc Thương cũng nhìn đến mệt rồi, nói anh muốn nghỉ ngơi một chút, khiến Mục Thanh bắt đầu buồn rầu.

Cậu cảm thấy mình có chút vô dụng, ảo não vì cơ thể này vẫn chưa hoàn toàn tu luyện thành công, lần cuối cùng cậu dồn đủ sức, cuối cùng ra sức xông ra, cơ thể không mặc quần áo­­­­_____ vừa rồi quần áo của cậu rơi trên mặt đất rồi, vì vậy cả người giống như con cá trạch, đứng cách Lục Ngọc Thương một mét.

Lục Ngọc Thương ngẩng đầu.

Lục Ngọc Thương nhắm mắt lại.

Lục Ngọc Thương tự nói với mình: “Mắt mù rồi.”

Mục Thanh rất trắng, Lục Ngọc Thương cũng không biết, tại sao cơ thể cả ngày đều quang hợp mà lại trắng như vậy, nhưng quả thật là vậy, đặt dưới ánh nắng đã đủ phản quang rồi, những lọn tóc nhỏ màu đen bởi vì nhuộm một chút ánh sáng vàng, vì vậy thêm một lớp màu sắc khác, ngoại trừ màu trắng, đỏ và hồng của môi và các bộ phận khác, Lục Ngọc Thương tự nói với mình, phải kìm lại.

Khi anh muốn cho mình một chú đại bi, Mục Thanh quang minh chính đại huênh hoang đi qua trước mặt anh, lắc lư một hồi lâu mới hỏi anh: “Hành lý đâu?”

Lục Ngọc Thương lấy tay che mặt: “Bên ngoài.”

Mục Thanh cầm chìa khóa để trên bàn đá quay người muốn đi mở cửa, Lục Ngọc Thương ngẩng đầu muốn nói với cậu rằng cửa này chỉ có thể dùng chìa khóa mở từ bên ngoài thôi, nhưng chỉ trong thoáng chốc anh lại nhìn thấy cái mông vô cùng đàn hồi của Mục Thanh, anh chìm vào trong một cảm giác khó nói lên lời, rất bồn chồn và nghi hoặc, phát hiện Mục Thanh không hề có tư tưởng nam nam khác biệt.

Nhưng anh có mà! Anh còn biết rằng cậu bé trắng trẻo mềm mại có thể làm vợ, cho nên bây giờ là cái gì chứ?

Cuối cùng Lục Ngọc Thương gọi cậu lại, sau khi cởϊ qυầи áo của mình ra đưa cho cậu, rồi bắt đầu trèo tường, anh cũng không muốn để Mục Thanh thể hiện bất kỳ kỹ thuật trèo tường cao siêu nào nữa, nó không tồn tại, không ngã chết coi như cậu mạng lớn rồi, Mục Thanh mặc áo phông rộng thùng thình của anh, đứng ở dưới nghi hoặc nhìn.

“Cơ bụng.” Lục Ngọc Thương sợ cậu nói ra lời gì đó kinh người, khi nhảy xuống giải thích cho cậu: “Cậu không có, cậu quá gầy rồi.”

“Ừ.” Mục Thanh nói: “Sau này sẽ có, rất đẹp.”

Mục Thanh nói: “Ba rất thích.”

Cậu nói giống như có gì vậy, như thể giữa họ có chuyện bí mật gì đó không thể nói với người khác vậy, Lục Ngọc Thương trượt chân suýt nữa trượt ngã.

—————————————–

Hết Chương 7