Chương 11

Đặt chiếc túi chứa Vưu Lan Đức lên bàn cà phê trong phòng, Giang Dạ nâng miệng túi lên, ngay sau đó con rồng nhỏ trắng bạc bên trong đẩy miệng túi trèo ra ngoài.

"Ừm-huh-huh."

Rồng nhỏ trắng bạc khịt mũi.

Anh liếc nhìn bàn chân của mình.

Để không phá hủy chiếc túi, anh đã nỗ lực giấu đi móng vuốt của mình, giống như cơ thể yếu ớt này, chiếc túi hóa ra còn mỏng manh hơn cả cơ thể này.

Giang Dạ nhận thấy thái độ thận trọng của Vưu Lan Đức đối với chiếc túi, cậu nói thẳng.

“Không sao đâu, em còn nhiều túi như thế này nữa.” Sau đó, cậu bế bé Ngân Long đang loay hoay trong túi lên, nở một nụ cười ranh mãnh.

"Chúng ta đi tắm đi."

Ngân Long chợt sững người trong vòng tay Giang Dạ.

Giang Dạ cúi đầu nói: “Vưu Lan Đức, anh không thích sao?”

Vưu Lan Đức nhìn ánh mắt mong đợi của Giang Dạ, lời nói ra khỏi môi biến thành "Không".

Giang Dạ cũng chợt nảy ra ý nghĩ, việc tắm trong hình dạng rồng có vẻ khó khăn nên nghĩ đến việc tắm cùng nhau.

Và bộ dạng của Vưu Lan Đức bây giờ trông giống như một món đồ chơi có thể đặt trong nước để cùng cậu đi tắm.

Cậu mơ hồ nhớ tới việc có người thích thả vịt con vào bồn tắm, việc cậu thả một con rồng vào bồn tắm cũng không có gì lạ.

Có lẽ...có lẽ?

Giang Dạ lắc đầu, gạt bỏ mọi suy nghĩ không cần thiết trong đầu.

Nếu Vưu Lan Đức là Thương Nguyệt Long thì cậu sẽ không dám làm vậy, dù sao cũng có sự khác biệt giữa nam và nữ.

Bật nước nóng, ôm Vưu Lan Đức vào bồn tắm, Giang Dạ nhẹ nhàng nói: “Anh Vưu Lan Đức, thử nhiệt độ nước xem.”

Bạch Ngân Long nghe vậy, cúi đầu xuống, duỗi dài cánh rồng, dùng đuôi chạm mặt nước, sau đó thu cánh lại, gật đầu.

Giang Dạ cũng đưa tay chạm vào.

Có vẻ hơi lạnh nhỉ?

Có lẽ nhiệt độ cơ thể của loài rồng thấp hơn loài người. Vì ý thức làm chủ, Giang Dạ làm theo yêu cầu của Bạch Ngân Long, thả rồng vào nước mà không làm nóng nước, rồi vươn tay cởϊ qυầи áo mình.

Thân hình chàng trai vẫn chưa trưởng thành, dáng người trắng nõn, gầy gò, đôi chân thon dài cân đối, không một chút mỡ thừa, thẳng tắp như hai chiếc đũa tre.

Mái tóc vàng mềm mại xõa ngang tai, ánh sáng từ sàn phòng tắm chiếu lên làn da trắng sứ của cậu, như thể Thánh Quang đang bao bọc cậu, một thiên thần đã giáng thế.

Sẽ tốt hơn nếu thiên sứ không có cái bàn chải đó thì càng tốt.

Vưu Lan Đức nhìn Giang Dạ, anh hít một hơi khí lạnh sau khi cậu xuống nước, toàn thân anh đỏ bừng vì căng thẳng, muốn dùng cánh rồng điều khiển nút nước nóng để thêm nước nóng vào, nhưng chưa kịp làm gì, anh được Giang Dạ ôm vào lòng,, Giang Dạ đang cầm một cái bàn chải trên tay.

"Em muốn dùng bàn chải... để cọ?"

Vưu Lan Đức cuối cùng cũng lên tiếng bảo vệ sự trong trắng của mình trước bi kịch bị bàn chải cọ khắp cơ thể, giọng nói khàn khàn lạnh lùng hiếm khi chứa đầy cảm xúc.

"Bởi vì khó có thể làm sạch các đường nối của vảy rồng, nên bàn chải này sử dụng rất tốt, rất mềm mại, em đã thử rồi."

Giang Dạ bối rối nhìn cái bàn chải trong tay.

Khi yêu cầu dịch vụ phòng cho chiếc bàn chải này, cậu nghĩ rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời, cậu sẽ có thể làm sạch cho Vưu Lan Đức.

“Không, mỗi vảy rồng đều có tri giác, và có những nơi rất... nhạy cảm.” Vưu Lan Đức biết Giang Dạ không thể biến thành rồng nên không có ý thức này, cậu vẫn chỉ là một con rồng con, không hiểu chuyện.

Giang Dạ cụp mi xuống, tỏ vẻ hối lỗi.

"Xin lỗi."

Cậu tưởng vảy rồng giống móng tay con người nhưng hóa ra chúng giống da hơn.

"Vậy em sẽ dùng tay vậy."

Giống như việc chà lưng vậy.

Vưu Lan Đức vừa nói vảy rồng rất nhạy cảm, không hiểu sao giờ lại im lặng.

Sự im lặng này là một kiểu ngầm đồng ý với Giang Dạ.

Đương nhiên, đứa bé tò mò sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy nên đã chạm vào những vị trí đặc biệc rất cẩn thận.