“Ngươi còn dám đến sau núi ở? Hơn nữa còn làm ra nhiều vô dụng đồ vật như vậy?"
“Đang"
Một cái ấm sắc thuốc bị ném mạnh xuống đất, ngay sau đó lại là một loạt âm thanh rơi xuống đất của các loại chai lọ vại bình.
Đột nhiên xuất hiện tiếng ồn làm Lục Cảnh Nguyên bị bừng tỉnh, cậu xoa xoa còn mơ màng đầu, cảnh tưởng dần dần hiện lên trong mắt lại vô cùng xa lạ.
Ở trước mặt là một cái cổ kính bàn gỗ, ngoài phủ đầy bụi ra thì ở trên cái gì cũng không có; trên mặt đất là một cái lại một cái ngã trái ngã phải ấm thuốc nhỏ, chắc là kiệt tác của người đứng trước mặt cậu.
"Người như ngươi còn muốn đi vào linh mạch cấm địa, đi cũng là chịu chết! Thật là không biết trời cao đất rộng!"
Trước mặt cậu là một người béo ục ịch thiếu niên, cậu ta liên tiếp tuôn ra những lời chửi rủa khó nghe từ miệng của mình. Lục Cảnh Nguyên cảm thấy kỳ quái mà đem mày nhíu nhíu, linh mạch cấm địa???
"Chưởng môn đem ngươi đuổi ra Dược Tông, chính là muốn ngươi cút ra khỏi Ninh Sơn, ngươi còn không tự hiểu lấy sao? Vậy mà còn mặt dày ở lại phía sau núi?”
Trong phòng, tên béo đem cái gì có thể ném đều ném mạnh trên đất, nhưng kỳ lạ là mấy cái ấm sắc thuốc nhỏ kia dù bị ném trên mặt đất cũng không vỡ, chỉ phát ra vài âm thanh như là tiếng ngọc chạm vào nhau. Quyển sách, giấy bút đều bị ném lung tung khắp phòng, có mấy cuốn sách bị lem một hai vết bùn, ở trên trắng tinh trang giấy vô cùng bắt mắt.
Ục ịch thiếu niên còn chưa hết giận, duỗi tay ra muốn đem kệ sách gỗ phía sau Lục Cảnh Nguyên đẩy ngã.
"Hưu ——"Một vòng kết giới màu vàng không biết ở đâu đột nhiên bắn ra, trong nháy mắt bao quanh kệ sách, bàn tay của thiếu niên còn chưa kịp chạm tới giá sách, cậu ta đã bị một luồng sóng linh lực mạnh mẽ mà bắn ra xa.
"Ngươi! Ngươi còn dám ở trọng địa của tiên môn sử dụng cấm thuật!! Dám gắn phòng hộ pháp thuật lên kệ sách."
Ôn Triệu Doanh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, may nhờ mấy tên tiểu đệ ở phía sau đi lên đỡ mới không té ngã trên đất, bàn tay bị đau đến nhíu mày lại.
Lời nói thật là buồn cười, mấy thứ này đều là đồ vật của "chủ cũ" thân thể này, ‘cậu’ làm phòng hộ lên chúng nó thì có làm sao.
Lúc này, đầu Lục Cảnh Nguyên thanh tỉnh được chút, không nhanh không chậm nói: “Đây là đồ vật của ta, ta muốn ở trên làm cái gì thì làm, đâu liên quan gì đến ngươi."
“Đang”
Cái kia vòng sáng giống như đang hưởng ứng lời nói của cậu mà chớp lên, so vừa nãy càng thêm sáng, toàn thân lóng lánh nhàn nhạt màu vàng sáng, làm người khác không dám tới gần.
Lục Cảnh Nguyên: “……”Vòng sáng ơi vòng sáng, mày có nghĩ tới thật ra tao cũng không biết mày là cái gì T.T.
Kệ nó, có người, a không phải, có cái gì ở phía sau chống lưng nên Lục Cảnh Nguyên cũng thêm kiên cường, Lục Cảnh Nguyên đỡ cái bàn đứng lên: "Thấy không, chỗ này không chào đón các ngươi, tự giải quyết cho tốt, nhanh lên rời đi đi."