Chương 3: Trước kia ngài ấy rất dễ tính

Nếu Cố Yên biết được chồng mình có suy nghĩ này, có lẽ cô sẽ ôm mặt khóc ròng. Diễn bao nhiêu năm vai cô gái nhỏ ngoan hiền, vừa mới gặp trai đẹp đã mất bình tĩnh và bị người ta nghi ngờ.

Do Ngụy Thành còn có việc bên ngoài, Cố Yên một mình về nhà trước.

Dinh thự của Ngụy gia chia thành hai tòa nhà riêng biệt, căn biệt thự hai tầng vừa được tách rời và nằm bên phải mảnh đất là Ngụy Thành mới dở chứng xây cách đây không lâu. Tất cả mọi thứ đều mới toanh, bởi vì Ngụy Thành từng nói rằng muốn được yên tĩnh, cho nên cũng chỉ có một người hầu duy nhất đang đứng trước cửa chờ Cố Yên.

“Thiếu phu nhân, mời cô đi hướng này.”

“Ừm.” Cố Yên đã thay bộ váy cưới rườm rà thành một bộ váy dài đơn giản, cổ áo chữ V để lộ xương quai xanh tinh tế.

Ngày đầu tiên về nhà chồng mà chồng không có bên cạnh, Cố Yên cảm giác có chút là lạ, trong lòng vẫn mong được nhìn thấy Ngụy Thành.

Đối với cuộc hôn nhân này, Ngụy Thành không mong chờ cũng không bài xích, chỉ là thuận theo ý cha mẹ.

Ban đầu Cố Yên cũng vậy, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của người đàn ông kia, cô nổi lên ý nghĩ không an phận, bắt đầu cảm thấy sống cùng một người chồng mỹ mạo như vậy thì cũng không tệ. Ít nhất, so với Cố Duyệt và mẹ của cô ta thì tốt hơn nhiều. Hai người đó có tay có chân mà không khác gì người bị bại liệt cả!

Cố Yên đã nhịn nhục nhiều năm liền, chăm sóc họ suốt thời gian dài mà không oán thán. Họ bắt cô bưng trà rót nước, nấu cơm giặt giũ, chuyện gì cũng gọi tên cô cho dù trong nhà đã có người giúp việc. Như vậy thay vì ở lại làm người hầu cho họ và phải nhìn sắc mặt họ để sống, cô tình nguyện đi chăm sóc Ngụy thiếu khó tính trong lời đồn. Cho dù chồng cô lạnh lùng đến đâu cũng không thể bằng người mẹ giả tạo và cô em gái thảo mai miệng cười mà bụng một bồ dao găm.

Về đến phòng riêng của mình, Cố Yên kinh ngạc nhìn xung quanh một chút. Một chiếc giường đơn, một tủ sách nhỏ, còn có bộ chăn ga sạch sẽ tinh tươm kia rất vừa ý cô, nhưng mà vừa liếc mắt đã thấy có điều khác lạ. Cô hỏi người hầu:

“Em ở phòng này ạ?”

“Vâng, thiếu phu nhân đã được cung cấp phòng riêng, nếu có gì cần thì cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp.”

Cố Yên thật sự muốn khóc, ai nói cô cần phòng riêng vậy? Ngụy Thành làm thế này là muốn cô lập vợ mới cưới à? Tuyệt đối không thể để đối phương thoát khỏi vòng tay của cô!

Trên khuôn mặt của Cố Yên là sự uất ức, tủi nhục, hai mắt cô đỏ bừng lên làm người hầu hơi hoảng:



“Thiếu phu nhân sao vậy? Cô không thích nơi này sao?”

“Không phải đâu, em chỉ không ngờ được đã gả đến đây rồi, mang danh là vợ của đại thiếu gia nhà họ Ngụy mà phải…”

Nói đến đây, Cố Yên làm như mình nói hớ, vội tiếp:

“Xin lỗi, em không có ý gì đâu. Cảm ơn vì đã chuẩn bị cho em căn phòng riêng này…”

Giọng cô hơi run rẩy, khuôn mặt trẻ con non nớt hơi tái đi, khiến người ta không đành lòng. Chị gái giúp việc thấy mà xót xa, lên tiếng an ủi:

“Rồi sẽ quen thôi, thật ra thế này lại tốt, bởi vì tính tình của Ngụy thiếu gia rất xấu, không hài lòng liền nổi giận. Bình thường ai cũng sợ ngài ấy, cho nên việc ở riêng trong thời gian mới cưới là cần thiết, để tránh bị tổn thương.”

“Tổn thương?” Cố Yên ngạc nhiên, chẳng lẽ Ngụy Thành còn đánh người hay sao? Vừa rồi cô đã quan sát kỹ, người kia trông thì lạnh nhạt với thế giới bên ngoài, nhưng đáy mắt còn mang theo vẻ cợt nhả, tuyệt đối là kiểu ngoài lạnh trong nóng.

Người giúp việc nói thêm:

“Trong ba tháng vừa qua đã có hai người bị thiếu gia mắng khóc, bỏ việc… Trước kia ngài ấy rất dễ tính.”

Cố Yên gật đầu xem như đã biết, nói thật, nếu là cô thì cô cũng sẽ khó tính. Một người đang ở trên đỉnh cao của danh vọng và sự nghiệp như vậy, đột ngột bị chấn thương rồi mất đi khả năng đi đứng, còn không thể thế này thế kia tạo em bé nối dõi, tự ti là bình thường. Cô chỉ mong thời gian sau này sống chung họ có thể vui vẻ, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc phải sinh con gì đó.

Để lại Cố Yên cùng căn phòng nhỏ, người giúp việc xin phép rời đi.

Vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại của Cố Yên liền rung lên, màn hình hiển thị số của cha ruột. Cố Yên nhéo đùi mình để nước mắt chảy ra, cố tình dụi mắt vài lần rồi mới mở điện thoại lên.

Ông Cố còn chưa nói gì đã thấy vẻ mặt ấm ức của con gái, ông giật mình:

“Con… Sao vậy?”