"Tiểu Hạ, mở cửa đi, chúng mình về rồi."
Xoạt!
Đó là giọng của Tân Tử.
Bịch!
Mặt tôi tái nhợt, tôi sợ đến nỗi ngã quỵ xuống.
Ảo giác, đây chỉ là ảo giác thôi.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên ầm ầm.
Hơi thở tôi dồn dập, đưa tay tát mình một cái, hy vọng sẽ thoát khỏi ảo giác này.
Mẹ kiếp!
Đau thật.
Cái này... chắc chắn không phải ảo giác.
Chẳng lẽ là Tân Tử bọn họ thực sự đã về?
Tôi do dự, không biết có nên mở cửa hay không.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bọn họ không phải là người.”
Hả?
Không phải người?
“Ai? Ai vừa nói?”
Tôi quay phắt đầu lại.
Liền lao thẳng vào một vòng tay lạnh lẽo.
Có một mùi hương nhè nhẹ, thoang thoảng xộc vào mũi tôi, rất dễ chịu, ngay lập tức xua tan nỗi sợ hãi ban nãy.
“Xoạt!”
Minh phủ Âm Vương dùng hai ngón tay nắm lấy cổ áo tôi, nhấc bổng tôi lên.
Vẻ mặt lạnh lùng, ngài ngồi xuống ghế trước bàn học, hai chân dài vắt chéo, tay cầm lấy mô hình búp bê của tôi.
Đôi mắt lạnh lùng lướt qua tôi, không nói thêm lời nào.
Dáng vẻ của ngài hoàn toàn không quan tâm, như thể chẳng hề dính dáng gì đến chuyện này.
Bịch!
Từ khi gặp Âm Vương, sự cứng rắn của tôi đã bay biến.
Tôi tự nhiên quỳ trước ngài, thành thạo ôm lấy chân ngài, vừa khóc vừa cầu xin: “Âm Vương đại nhân, cứu tôi với! Nếu tôi mà có mệnh hệ gì, ai sẽ phụng dưỡng ngài? Ai sẽ pha trà, hầu hạ ngài lúc về già…”
Ơ?
“…Ngài là bậc nhân từ, thông minh xuất chúng, oai phong lẫm liệt…”
“Ồn ào quá.”
“Hả?”
Âm Vương liếc tôi một cái: “Bao giờ ngươi định ra ngoài mua hương?”
Hả?
Mua hương?
“Sáng mai tôi sẽ đi ngay, tôi thề.”
Tôi đáp một cách nghiêm túc.
Âm Vương không trả lời. Tôi cũng không biết ngài dùng cách gì, nhưng bên ngoài đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ngài hóa thành làn khói xanh và biến mất.
Giọng nói của ngài vang lên nhẹ nhàng: “Cứ ở yên trong phòng, chỉ cần ngươi không mở cửa, sẽ không có gì làm hại được ngươi.”
“Cảm ơn Âm Vương!”
Tôi mừng rỡ vô cùng.
Khoan đã!
Có điều gì đó không đúng...
Sao Tân Tử và Trương Đồng lại trở thành ma rồi?
Không lâu sau, tôi đã có câu trả lời.
Tôi đọc được một tin tức.
Gần trường đại học của chúng tôi vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Hai nữ sinh của Học viện Kiến trúc Đại học T đã tử vong tại chỗ.
Nhìn tin tức, tôi toát mồ hôi lạnh.
Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình.
Tôi cảm thấy mình bây giờ giống như một con chim sợ cành cong, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng khiến tôi sợ hãi.
“Tiểu Hạ, mở cửa đi.”
Chỉ bốn chữ đơn giản.
Nhưng ký ức của tôi như bị kéo trở lại đêm hôm qua.
Tôi sợ đến nỗi không dám cử động.
Cộc cộc
Cộc cộc
“Thịnh Hạ, mở cửa đi, mình là Bồi Lạc đây.”
Tiếng gõ cửa không dừng lại cho đến khi người bên ngoài mất kiên nhẫn, gọi điện cho tôi.
Trên màn hình hiện tên Bồi Lạc.
Đó là một cô bạn cùng phòng khác của tôi.
“Alo…”
Tôi cẩn thận nhấn nút nghe, khẽ đáp một tiếng.
“Thịnh Hạ, cậu đang làm gì thế? Mình gõ cửa nãy giờ, sao cậu không mở? Mình mang theo cả đống hành lý, mệt chết đi được.”
Giọng nói oang oang của Bồi Lạc vọng qua cánh cửa.
Nghe tiếng cô ấy, tôi mới chịu đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa, Bồi Lạc với mái tóc ngắn cá tính, mặc áo hoodie và khoác áo lông dày. Trên vai là một ba lô lớn, kéo theo vali hành lý, thấy cửa mở ra, cô ấy liền cất điện thoại định mắng tôi.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của tôi, cô ấy khép miệng lại.
Thay vì quở trách, cô ấy thắc mắc: “Cậu bị làm sao thế này? Trông như bị trộm ghé thăm vậy?”
Tôi lắc đầu, ngập ngừng không nói.
Cả đêm qua tôi gần như không ngủ, ôm búp bê ngồi đợi đến sáng, chỉ sợ rơi vào ảo giác thêm lần nữa.
Khi Bồi Lạc xách hành lý vào phòng, tôi đóng cửa lại và lo lắng kể cho cô ấy nghe: “Tối qua mình thấy ma đấy.”
Bốp!
Bồi Lạc vỗ mạnh lên lưng tôi, suýt nữa thì tôi ngã nhào.
Tôi loạng choạng, bám vào thành giường.
“Nói vớ vẩn gì thế? Cậu vốn đâu tin ma quỷ đâu.”
Vừa dứt lời, cô ấy bỗng hét lên.
Quay phắt lại nhìn phía sau.
“Ai? Ai vừa chạm vào tôi?”
Mặt Bồi Lạc tái nhợt.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không sau lưng.
Vẻ mặt sợ hãi, "Vừa rồi có... có ai đó chạm vào vai tớ..."
Tôi chớp chớp mắt vô tội: “Có lẽ là Tân Tử và Trương Đồng đấy!”
Thực ra, tôi biết rõ người vừa chạm vào cô ấy không phải là ma.
Đó là Âm Vương.
Không ngờ, vị Âm Vương lạnh lùng ấy lại có sở thích hù dọa sau lưng người khác.
Ngài ấy cũng đáng yêu phết!
“Cậu đùa gì thế? Tớ không mù, nếu là Tân Tử và Trương Đồng, tớ sẽ không nhìn thấy sao?”
“Cậu không đọc tin tức à? Hình như Tân Tử và Trương Đồng đã gặp tai nạn trên đường về trường rồi.”
Đến giờ tôi vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận điều này.
Thật khó mà tin được hai cô bạn cùng phòng sống với tôi suốt một năm trời, giờ lại ra đi như thế.
“Cậu đừng dọa mình.”
Sắc mặt Bồi Lạc càng thêm nhợt nhạt.
“ Tớ dọa cậu làm gì? Tối qua bọn họ đã dọa tớ cả đêm rồi.”
Nếu không có Âm Vương ở đây, có lẽ tôi cũng đã không còn.
Mà bây giờ, những gì Bồi Lạc nhìn thấy chắc sẽ là một hồn ma của tôi.
Tôi lấy điện thoại ra, mở tin tức lên.
Tin tức đã được cập nhật.
Chắc chắn hai người bạn cùng phòng của tôi đã gặp nạn.
Trên diễn đàn trường, có người còn đăng ảnh hiện trường vụ tai nạn của Tân Tử và Trương Đồng.
Dưới bài đăng là hàng loạt bình luận tiếc thương.
Bồi Lạc giật lấy điện thoại của tôi, tay cô ấy run rẩy.
“Cái này... thật sao? Tân Tử và Trương Đồng thực sự…”
“Chắc là thật, không ai lại đem chuyện này ra làm trò đùa.”
Tôi trầm giọng trả lời, rồi lặng lẽ lấy lại điện thoại và cất đi.
Đột nhiên.
Bồi Lạc nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi giật mình: “Cậu làm gì đấy? Dọa mình hết hồn.”
Sau vụ việc ảo giác tối qua, dây thần kinh của tôi đã trở nên nhạy cảm, không thể chịu thêm cú sốc nào nữa.
Bồi Lạc phớt lờ sự hoảng hốt của tôi, mặt trắng bệch hỏi: “Thịnh Hạ, cậu nói thật đi, cậu có nhìn thấy họ không? Vừa rồi thực sự là họ chạm vào tớ à?”
Tôi...
Ha ha!
Tôi kéo khóe miệng cười, tùy tiện trấn an Bồi Lạc vài câu: “Không phải đâu, mình đùa với cậu thôi, thật ra là mình chụp đấy.”
Nghe vậy, Bồi Lạc không tra hỏi thêm, chỉ lườm tôi một cái: “Cậu có biết dọa người cũng có thể dọa chết người không? Đúng là bó tay với cậu.”
Bồi Lạc là người vô tư.
Cô ấy tin lời tôi ngay.
Rồi nhanh chóng quên chuyện này.
Nhưng cô ấy cảm thấy lúc nãy bị mất mặt trước tôi, nên khó chịu cảnh cáo tôi không được kể chuyện này ra ngoài.
Cô ấy là người không tin vào thần linh.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đúng là chẳng khác gì tát vào mặt cô ấy.
Tôi qua loa đáp lại một tiếng.
Rồi đi rửa mặt, sau đó cầm áo khoác nói với Bồi Lạc: “Mình ra ngoài mua vài thứ, cậu có cần mua gì không?”
“Không, cậu đi đi!”
Ra khỏi ký túc xá, tôi gặp bố mẹ của Trương Đồng và Tân Tử.
Họ đang đứng dưới tòa nhà ký túc xá, vừa đốt giấy vàng mã vừa gọi: “Tân Tử, về nhà đi con!”
“Trương Đồng à, về nhà đi con!”
Vừa đốt vừa gọi.
Họ đi từ từ vào trong ký túc xá của chúng tôi.
Trông như họ định lên thẳng phòng ký túc xá của chúng tôi vậy.
Nhìn cảnh đó, mặc dù tôi rất buồn vì cái chết của bạn cùng phòng, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng còn lớn hơn.
Tôi cúi đầu chạy vội đi.
Sau đó, tôi gọi điện cho Bồi Lạc trong phòng, bảo cô ấy cẩn thận một chút.
Thực ra, cô ấy còn nhát gan hơn cả tôi, tôi lo buổi tối cô ấy sẽ gặp ác mộng.