Anh cố ý đi ngang qua Thẩm Diệc An, đợi cậu lên tiếng nhờ anh giúp đỡ. Và đúng như dự đoán, cậu đã chịu cầu cứu anh và chấp nhận yêu cầu của anh.
Khi Thẩm Diệc An đồng ý, Phó Nghiên Thành cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nhưng khi nhìn thấy những vết thương chi chít trên người cậu, niềm vui trong anh lại bị thay thế bởi cảm giác khó chịu. Anh không lập tức chạm vào Thẩm Diệc An mà trước tiên nhờ quản giáo chuyển cậu về chung phòng với mình. Anh còn lấy thuốc mỡ để bôi lên những vết bầm tím của cậu.
Trong lúc bôi thuốc cho Thẩm Diệc An, Phó Nghiên Thành thấy lòng mình nổi cơn giận. Anh hối hận vì đã không ra tay bảo vệ cậu sớm hơn.
Nhìn làn da trắng mịn của Thẩm Diệc An bị tổn thương bởi những vết thâm tím, anh cảm thấy vô cùng gai mắt và nảy sinh ý nghĩ gϊếŧ sạch những kẻ đã hại cậu. Tuy nhiên, cơn tức giận ấy đến nhanh và cũng biến mất nhanh. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Khi vết thương của Thẩm Diệc An lành lại, Phó Nghiên Thành không còn kiềm chế được nữa và chiếm hữu cậu. Lần đầu tiên trải nghiệm thân mật với cậu khiến anh cảm thấy thỏa mãn hơn cả mong đợi. Cảm giác này tốt đẹp đến mức anh không thể dừng lại.
Kể từ đó, Phó Nghiên Thành thường xuyên kéo Thẩm Diệc An vào những cuộc ân ái. Cậu cần sự bảo vệ của anh, nên dù không tình nguyện, cậu cũng chưa bao giờ từ chối anh một lần nào.
Phó Nghiên Thành rất rõ ràng, giữa hai người họ chỉ đơn thuần là mối quan hệ trao đổi. Thẩm Diệc An dùng sắc đẹp và thân thể để đổi lấy sự che chở từ anh.
Dù vậy, người giữ đúng nguyên tắc giao dịch lại là Thẩm Diệc An. Cậu chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ vượt quá giới hạn với anh. Ngược lại, chính Phó Nghiên Thành lại rơi vào lưới tình. Ban đầu, anh chỉ đơn giản thích gương mặt và mùi hương của cậu. Nhưng càng hiểu về cậu, anh càng cảm thấy cậu như được sinh ra để dành cho mình.
Ngay cả khi phát hiện ra một vài hành động kỳ lạ của Thẩm Diệc An, Phó Nghiên Thành vẫn dễ dàng bỏ qua và tìm cách lý giải theo hướng tích cực. Có lẽ đây chính là cái gọi là “yêu ai yêu cả đường đi.”
Sau khi xác nhận tình cảm của mình, Phó Nghiên Thành quyết tâm chinh phục Thẩm Diệc An bằng mọi cách. Anh biết cậu không có tình cảm với mình, nên anh muốn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cậu, để cậu không thể quên anh ngay cả khi ra tù.
Thẩm Diệc An nhận ra những hành động khác thường của Phó Nghiên Thành, dù cậu có chậm hiểu đến đâu cũng biết anh đã thích mình.
Thực ra, việc được Phó Nghiên Thành yêu thích cũng là chuyện tốt. Ít nhất, trong những năm tháng còn lại trong tù, cậu sẽ không phải lo lắng về sự an toàn của mình.
Có lẽ thời gian trong tù đã khiến suy nghĩ của Thẩm Diệc An thay đổi. Cậu không còn là một sinh viên ngây thơ, rộng lượng và luôn lấy đức báo oán nữa. Giờ đây, cậu chỉ muốn báo thù tất cả những kẻ đã làm tổn thương mình.
Thẩm Diệc An biết mình không đủ sức báo thù, nhưng cậu vẫn còn một lá bài cuối cùng trong tay: Phó Nghiên Thành. Cậu quyết định lợi dụng anh để thử xem tình cảm của anh sâu đậm đến mức nào.
Một đêm nọ, cậu rời khỏi vòng tay của Phó Nghiên Thành và nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Phó Nghiên Thành nắm lấy tay cậu, mỉm cười: “Để tôi đi cùng em.”