Bây giờ, cô cần một đồng minh——
Một đồng minh mạnh mẽ.
Quyết tâm, Ninh Tích bước ra khỏi phòng tắm. Từ túi áo khoác, cô lấy danh thϊếp của Giang Luật ra. Ninh Tích nhìn chằm chằm vào dãy số đó một lúc, rồi lấy điện thoại bấm từng số một.
"Tôi đồng ý với anh, nhưng... thời hạn một năm thôi."
Ở đầu dây bên kia, giọng Giang Luật bình tĩnh, không nghe ra chút phập phồng nào.
"Sáng mai tám giờ, gặp ở cổng cục dân chính."
…
Sáng hôm sau, Ninh Tích dậy sớm, cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng.
Thay đồ xong, cô xuống lầu thì gặp lão Chu vừa mang túi đồ ăn sáng vào.
"Tôi mang ít sữa và bánh mì, cô có muốn hâm nóng một chút không?"
"Không cần đâu, tôi phải ra ngoài ngay rồi."
Ninh Tích lấy một phong bì đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, hai tay đưa tới trước mặt lão Chu.
Lão Chu ngạc nhiên: “Tiểu thư, cô làm gì vậy?"
"Đây là tiền lương tháng này của chú, chú cầm lấy đi." Ninh Tích đưa phong bì tới gần lão Chu hơn: “Chú Chu à, cảm ơn chú trong những ngày qua. Đáng lẽ tôi phải trả nhiều hơn cho chú, nhưng mà... chú đừng chê ít nha. Xin lỗi chú."
Lão Chu lùi lại một bước, không chịu nhận: “Tiểu thư à, hiện tại cô đang thiếu tiền, việc này để sau đi."
Ninh Tích nắm lấy cánh tay ông, nhét phong bì vào tay ông.
"Chú không cần đến đây nữa, nhà cũng không còn xe, tôi không cần tài xế nữa. Căn nhà này cũng không giữ được, vài ngày nữa tôi sẽ chuyển vào ký túc xá trường ở."
Xách túi đựng quần áo của anh trai đi, Ninh Tích bước nhanh xuống bậc thềm.
Cô biết lão Chu là người tốt, không quan tâm đến việc lương ít mấy tháng. Nhưng tình hình gia đình hiện tại, ngay cả xe cũng đã bị ngân hàng niêm phong, làm gì còn cần tài xế nữa?
Sau khi nhà họ Ninh xảy ra chuyện, mọi người đều tránh xa cô. Duy chỉ có lão Chu là không rời bỏ, luôn giúp đỡ cô, nhưng ông cũng phải nuôi gia đình, cô không thể làm phiền ông thêm được.
Ra khỏi cổng khu biệt thự, đứng bên lề đường, nhìn những chiếc taxi chạy vèo qua.
Ninh Tích giơ tay ra rồi lại thu về. Hiện giờ, tiền trong thẻ của cô chưa đủ sáu chữ số. Cha vẫn đang nằm trong ICU, một ngày tiêu tốn hàng chục ngàn, cô phải tiết kiệm.
Lấy điện thoại ra, cô xem bản đồ tìm trạm xe buýt, rồi nhanh chóng đi tới.
Đúng giờ cao điểm, trạm tàu điện ngầm chật cứng người.
Ninh Tích khó khăn lắm mới chen lên được tàu điện ngầm, khi chuyển sang xe buýt lại gặp phải kẹt xe. Cô chạy từ trạm xe buýt đến cổng cục dân chính, đã gần tám giờ rưỡi. Cô nhìn quanh không thấy Giang Luật đâu, Ninh Tích cảm thấy lo lắng.
Bộ anh đợi mãi không thấy cô nên đi rồi sao?
"Cô là Ninh Tích phải không?"
Một người trẻ tuổi mặc vest, mặt mũi thanh tú cười bước tới.
"Tôi là trợ lý của Giang tổng, tên Hứa Trầm, Giang tổng đang đợi cô trên xe đấy ạ."
Ninh Tích thở phào nhẹ nhõm, đi theo Hứa Trầm đến cổng.
Cô mới chú ý đến chiếc xe màu xanh dương sang trọng đậu bên lề đường.
Hứa Trầm mở cửa sau ra, Ninh Tích lập tức nhìn thấy Giang Luật đang ngồi trên ghế sau. Bộ vest đen ba mảnh càng tôn lên vẻ đẹp như ngọc của người đàn ông này.
Ngồi ở ghế sau, từ đầu đến chân của Giang Luật đều toát lên sự cao quý của người nắm quyền. Anh đang dựa vào ghế xem điện thoại, khi Ninh Tích ngồi vào xe, cô vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của anh. Hình như anh đang xem ảnh, trong ảnh là một cô gái. Thiếu nữ tuổi mười lăm, mười sáu, mặc váy trắng, tóc dài bay bổng...
Và có 70-80% giống Ninh Tích ngồi trên xe.
Thấy Ninh Tích, Giang Luật lập tức khóa màn hình tối đen làm cho ninh Tích không kịp nhìn rõ mặt cô gái trong ảnh.
Hứa Trầm đóng cửa xe lại, đứng lại bên ngoài, còn Giang Luật lấy tài liệu trên đùi, đưa cho cô.
"Đây là hợp đồng tiền hôn nhân."
Ninh Tích không ngạc nhiên. Hai người chỉ là hợp tác, không phải kết hôn thực sự. Đối phương muốn bảo vệ tài sản của mình, ký thỏa thuận tiền hôn nhân là hợp lý.