Chương 9: Hẹn hò

Edit + Beta: Meow Sama

Lần này cảnh trong mơ khác với những lần trước, lúc An Nặc mở mắt ra, thấy hiện tại bản thân đang ở trong một công viên giải trí, bên cạnh người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay chỉ có một mình cô, An Nặc cảm thấy có chút mất mát nhưng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh chỉ là Kỳ Yến ở trong mộng thôi, cô không thể đắm chìm quá sâu được, cô phải nhớ kỹ điểm này.

Nhưng lúc này sau lưng lại bỗng nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc, “Thích nơi này không?” Trái tim An Nặc nhảy lên một cái, mới quay đầu nhìn anh.

Khác với vẻ cường thế lúc ở trên giường, hôm nay anh thoạt nhìn vô cùng ôn nhu, khóe miệng hơi hơi cong lên, nhìn qua có vẻ tâm tình rất tốt.

“Vâng... Thích.” Cô bỗng cảm thấy bị anh nhìn như vậy có cảm giác hơi ngượng ngùng.

“Vậy là tốt rồi.” Chỉ thấy anh tiến lên, rất tự nhiên nắm lấy tay An Nặc, “Em muốn chơi trò gì?”

“Đều chơi một lần đi! Đã lâu lắm rồi em không tới công viên trò chơi thả lỏng đấy!”

Trò chơi đầu tiên là Gyro Swing* , rõ ràng lúc ở dưới An Nặc còn nóng lòng muốn thử, nhưng hiện tại Kỳ Yến có thể cảm giác được cô đang sợ hãi, bởi vì cô bất giác nắm chặt tay anh, lực độ lớn đến nỗi ngón tay cô đều trắng bệch, “Làm sao vậy? Sợ sao?”

(Gyro Swing: trong bản raw là 摆锤, mình tìm thử thì ra hình ảnh của trò Gyro Swing.)

An Nặc có chút do dự, lát sau mới ấp úng trả lời anh, “Em hơi sợ độ cao.” Nhưng cô lại như sợ Kỳ Yến sẽ không cho cô chơi mà bồi thêm một câu, “Nhưng mà em rất thích chơi mấy trò này, chỉ cần nhắm mắt lại là được rồi, em bây giờ chỉ là hơi khẩn trương chút thôi.” Lời An Nặc nói cũng là thật, cô sợ khoảnh khắc lúc mở mắt ra nhìn xuống mặt đất có cảm giác choáng váng, nhưng lại rất hưởng thụ loại không trọng lượng này, cảm giác kí©h thí©ɧ như trái tim bị bóp chặt trong lòng bàn tay.

Kỳ Yến chưa nói gì thì thiết bị đã khởi động, An Nặc hơi bất an mà bấu chặt thanh bảo hộ, lại cảm giác được Kỳ Yến nắm lấy tay cô, tay anh lành lạnh nhưng lại làm cô sinh ra cảm giác an tâm vô cùng.

Toàn bộ hành trình Kỳ Yến đều rất an tĩnh, ngược lại mỗi lần vòng xoay bay lên hạ xuống cô đều lớn tiếng thét chói tai. Sau một hồi vui vẻ, lúc xuống An Nặc lại có chút lo lắng không biết anh có chê cô ồn ào hay không.

Kỳ Yến nhận ra được ngay sắc mặt cô thay đổi, cho rằng cô chỉ là kinh hách quá độ, anh xoa xoa đầu cô, “Làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?”

An Nặc bị anh bất ngờ đυ.ng chạm làm cho cả kinh liền quên luôn băn khoăn vừa rồi của bản thân, cô vội vàng kéo tay Kỳ Yến, “Đúng rồi, anh xem bên kia có nhà ma kìa, chúng ta qua đó chơi đi.” Cách đánh trống lảng của An Nặc vô cùng vụng về, nhưng Kỳ Yến chỉ sủng nịch cười, để mặc cho cô lôi kéo.

Chủ đề của nhà ma này là bệnh viện, trong một đêm tất cả bác sĩ hộ sĩ của bệnh viện tâm thần đều chết bất đắc kỳ tử, hiện giờ, bọn họ đang tìm một người làm thế thân giúp họ sống lại.

Bởi vì không gian nhỏ hẹp, một lượt chỉ có thể cho sáu người vào, vừa khéo vào cùng hai người An Nặc cũng là hai đôi tình nhân. Vì lý do trình tự nên họ đi cuối cùng, cảnh tượng bên trong vô cùng tối tăm, bọn An Nặc chỉ có thể đi áp sát người phía trước mới không bị lạc đường. May mà đi ở đằng sau, người phía trước đã bài trừ được không ít yếu tố dọa người cho bọn họ.

Cứ như vậy hữu kinh vô hiểm đi tới một cái hành lang, cấu tạo nơi này rất kỳ quái, phía trên có một vòng lối đi thật dài, phía dưới mới là phòng, có cảm giác gần giống như sạn đạo* trên không. Phía dưới nhìn qua hình như không có đồ vật gì, An Nặc vừa mới nghĩ như vậy đã có một người ở dưới đột nhiên túm lấy chân cô, cô sợ tới mức thét chói tai ra tiếng, còn nhào vào lòng ngực Kỳ Yến. Mà nhân viên công tác kia hình như cũng bị cô dọa cho giật mình rồi, đành phải hậm hực thu hồi tay.

*sạn đạo (栈道): đường nhỏ xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp sát hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.

An Nặc bình tĩnh lại một lúc, lúc này mới ý thức được tư thế cô như vậy nhìn giống như đang chiếm tiện nghi của Kỳ Yến, cô có chút xấu hổ, đến ngữ khí cũng nhẹ hơn chút, “Thực xin lỗi, vừa rồi không phản ứng kịp.”

Tuy rằng cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt Kỳ Yến, cô lại cảm thấy đến giọng nói của Kỳ Yến lúc này cũng mang theo một loại cảm giác sung sướиɠ, “Không sao hết.” Như vậy rất đáng yêu, chỉ là anh không nói ra.

“Này, chúng ta sắp mở được phòng tiếp theo rồi, hai người có tới hay không.” Đằng trước đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông trong số đó, lúc này là Kỳ Yến phản ứng lại trước, anh nắm tay cô cẩn thận dẫn cô qua.

Hôm nay An Nặc chơi vô cùng tận hứng, trên cơ bản mỗi một trò họ đều đã chơi qua, chẳng qua... An Nặc nhìn quanh một vòng, mới phát hiện ở đằng xa còn có một vòng đu quay, nếu đã đã tới, vậy khẳng định là trò nào cũng phải chơi rồi.

An Nặc nghĩ nghĩ, chỉ về phía vòng đu quay, “Vẫn còn cái kia chưa chơi thử, muốn đi không?”

“Được.”

Sự thật chứng minh cô thật sự nên lý trí chút, nên nghĩ kỹ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì rồi mới hỏi Kỳ Yến có muốn chơi hay không, lúc trước chơi mấy trò chơi cảm giác mạnh còn tốt, dù không nói lời nào thì họ vẫn chơi rất vui vẻ, mà hiện tại hai người lại đều xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.

An Nặc do dự một hồi, vẫn quyết định chủ động đánh vỡ trầm mặc, cô cười một tiếng khô khốc, “Đây là lần đầu tiên em chơi vòng đu quay đấy, trước đây đi cùng Thu Di đều chưa thử lần nào, dù sao truyền thuyết vòng đi quay chính là nếu hai người hôn nhau lúc vòng đu quay đến chỗ cao nhất thì có thể bên nhau vĩnh viễn. Hai nữ sinh bọn em ngồi cái này nói sao cũng thấy có chút kỳ quái.” Sợ anh không hiểu, cô còn cố ý bồi thêm một câu, “Thu Di là bạn thân nữ của em.”

“Vậy sao, anh cũng là lần đầu tiên.” Mắt thấy vòng đu quay sắp lên đến điểm cao nhất, Kỳ Yến đột nhiên chỉ chỉ bên ngoài, “Em xem đó là cái gì?”

Trong nháy mắt khi cô quay mặt đi, anh nhanh chóng cúi đầu muốn hôn lên má cô, không ngờ An Nặc tựa như phản xạ có điều kiện mà đột nhiên quay mặt qua nhìn anh. Môi hai người kề sát nhau, khoảng cách gần như vậy, bọn họ đều có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của đối phương.

Nhưng ai cũng không dám động, sợ trong nháy mắt sẽ phá hủy khoảnh khắc tốt đẹp này.

An Nặc đột nhiên ý thức được hành vi của hai người bọn họ hôm nay giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm, nhận thức này khiến nội tâm cô càng thêm hỗn loạn. Tầm mắt gần kề như vậy, An Nặc thậm chí còn nhìn thấy trong mắt Kỳ Yến chỉ có ảnh ngược của cô, cô có lẽ đã thật sự luân hãm, như thể nhận mệnh, cô nhắm hai mắt lại.

Kỳ Yến nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, gia tăng nụ hôn này. Có lẽ chúng ta là thật sự được định mệnh sắp đặt, anh nghĩ như vậy, trong lòng lại như buông xuống được một tảng đá lớn, nhẹ nhàng hơn nhiều.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~