Chương 6: Cố Nam Kha

Edit + Beta: Meow Sama

Hôm nay An Nặc thức dậy rất sớm, trên thực tế sáng sớm năm sáu giờ cô đã bắt đầu trằn trọc, cô là người thích suy nghĩ miên man, một chút việc nhỏ cũng có thể hư một ngày tâm tình tốt của cô.

Có lẽ là do độc thân lâu rồi, gần đây cô luôn thường xuyên mơ thấy Kỳ Yến, càng khó tin hơn là cô còn động tâm với anh. Tuy rằng trong đời sống hiện thực cô quả thật rất thích anh, nhưng cô phân biệt rõ ràng giữa thần tượng và người yêu, cô chỉ coi anh như mục tiêu truy tinh, cô sùng bái anh, kính ngưỡng anh, mê luyến anh, nhưng đó nói cho cùng lại không phải yêu.

Nếu cứ tiếp tục mơ như vậy, cô sợ sẽ có ngày chính mình đắm chìm trong ngọt ngào giả dối không thể tự kiềm chế, cô rất thích được anh ôm, được anh hôn, cùng hết thảy những ôn nhu dịu dàng của anh, nhưng cuối cùng đó không phải là thật.

Tỉnh táo chút đi, cô không nên vẫn như cũ giậm chân tại chỗ, cô quả thật nên tìm ai đó nói chuyện yêu đương, có lẽ chỉ là do tịch mịch quá lâu thôi, lại còn hy vọng xa vời người trong mộng yêu cô. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đến tự An Nặc cũng không phát hiện mình vừa thở dài một tiếng.

Cô nhìn trần nhà thất thần một hồi, lúc này mới đứng dậy rửa mặt. Sáng nay cô không có tâm tình ăn sáng, nhưng bởi vì dạ dày không tốt, nếu không ăn chút gì thì sẽ dễ bị đau dạ dày, cô vẫn lên tinh thần tự làm cho mình ít sushi. Nghĩ đến Cố Nam Kha hôm nay sẽ đến đón mình, xuất phát từ lễ phép nên cô cũng làm cho cậu ta một phần.

Lúc An Nặc thu thập xong xuôi mới nhớ ra hình như Cố Nam Kha không có số điện thoại của mình, vậy cậu làm thế nào liên lạc được với mình được. Lúc này điện thoại như tâm linh tương thông với cô mà đúng lúc vang lên, cô vội vàng nhận.

“Alo...” An Nặc không biết vì sao lại có một tật xấu rất lạ, cô cực kỳ ghét nghe điện thoại, nhưng thay vì nói là chán ghét thì đúng hơn là sợ hãi, cô rất sợ cảm giác nghe tiếng chuông vang lên. Hạ Thu Di biết thói quen này của cô, cho nên nếu không phải chuyện gì rất quan trọng, cô ấy cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô, người có số điện thoại của An Nặc cũng cực kỳ ít.

“Chị à, mới tỉnh ngủ sao?” Vừa nghe là giọng Cố Nam Kha, cô thả lỏng hơn chút, “Thật ngại quá, chị vẫn chưa đồng ý lời mời kết bạn của em cho nên em đành phải gọi điện thoại cho chị.” Giọng Cố Nam Kha có chút giống thiếu niên, hơn nữa cuối câu ngữ khí của cậu hơi cao hơn, rất khó có người sẽ tức giận với cậu bé như vậy.

Cô bất đắc dĩ cười, “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, cậu ở đâu?”

“Dưới lầu nhà chị.” Sau đó cô liền nghe được tiếng cửa xe mở ra, đối phương hình như ra ngoài thử nhiệt độ bên ngoài, “Thời tiết hôm nay không tốt lắm, chị à, chị nhớ mặc nhiều quần áo chút nha, cẩn thận kẻo bị cảm.”

“Được, tôi xuống liền.” Cũng may An Nặc đã chuẩn bị đầy đủ, cô vội vội vàng vàng cầm theo đồ vật mình đã chuẩn bị tốt, liền lao xuống lầu.

Bên ngoài quả thật lạnh đến không chịu được, cô vừa rồi còn ở trong phòng tràn ngập hơi ấm từ máy sưởi, trong nháy mắt vừa bước ra đã cảm giác được cái lạnh thấu xương từ trong ra ngoài như bị nước lạnh rót vào.

“Chị ơi.” Cô vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Nam Kha đang nhìn mình, còn lộ ra nụ cười thật tươi, ở trong gió lạnh thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác thê lương đáng thương. Không biết vì sao Cố Nam Kha lại không ở trong xe chờ cô, ngược lại còn cố ý đứng dưới lầu. Hôm nay cậu mặc một cái áo khoác màu đen, bên trong là áo hoodie xám, dáng vẻ trông tùy ý, nhưng tục ngữ nói rất đúng, người đẹp cho dù có mặc bao tải cũng vẫn đẹp.

Nhìn khuôn mặt bị đông lạnh đến trắng bệch của cậu, trong lòng An Nặc có chút áy náy, vội vàng đưa máy sưởi cầm tay trong lòng cho cậu. Cậu vừa định từ chối, An Nặc đã không do dự nhét vào tay cậu. Trong nháy mắt đó tay Cố Nam Kha đυ.ng phải tay An Nặc, tay cô nho nhỏ nhưng cũng mềm mại ấm áp, cậu nghĩ như vậy, trong lòng lại nổi lên cảm giác khó nói nên lời.

Lúc lên xe, Cố Nam Kha rất thân sĩ giúp cô mở cửa xe, để phòng ngừa cô đυ.ng đầu vào đỉnh xe mà còn tri kỉ dùng tay lót, An Nặc rất cảm kích sự dụng tâm của cậu, bởi vì đã rất lâu cô không đơn độc ở chung với nam sinh, điều cậu làm đã khiến cô bớt chút phòng bị.

Chờ đến khi An Nặc cài kĩ đai an toàn, cô mới đột nhiên nhớ ra mình còn chưa đưa đồ cho cậu, trong lòng rất rối rắm, cô thầm sắp xếp câu chữ trong đầu một chút nên nói thế nào, lại cảm thấy nói thế này không hợp thế kia cũng không thích hợp, cuối cùng hỏi ra miệng thành: “Cậu ăn sáng chưa?”

Cố Nam Kha chỉ nhìn thoáng qua túi đóng gói trên tay cô đã hiểu đại khái, “Vậy còn phải xem là đồ chị tự tay làm hay đi mua.”

“Là tôi tự làm, có lẽ hương vị cũng như nhau thôi, cậu muốn ăn không?” An Nặc vẫn không thể quen đơn độc ở cùng nam sinh, hơn nữa đối phương còn là tiểu học đệ nhỏ hơn cô vài tuổi. Cô có chút xấu hổ, không biết nên nói gì.

“Đương nhiên muốn rồi, đồ chị làm sao giống nhau được, chị chuẩn bị cái gì vậy ạ?”

“Chỉ là một ít sushi, còn có trà sữa tôi tự nấu, tôi thích ăn ngọt, không biết cậu có thích hay không.”

“Oa, em cũng thích ăn nhất là đồ ngọt, em biết đường xx có một tiệm bánh ngọt rất tuyệt, lần sau chúng ta có thể đi cùng nhau. Em còn đang buồn vì không ai có thể chia sẻ niềm vui này với em đấy, hừ, nghĩ đến chuyện này liền tức giận, chị có nhớ Vệ Minh không, chính là bạn trai của chị Thu Di ấy, đồ đầu gỗ đó, anh ấy vậy mà nói chỉ có trẻ con mới thích ăn vặt linh tinh, còn nói em ấu trĩ. Sao lúc anh ấy đưa chị Thu Di đi ăn em không thấy ảnh cười nhạo chị ấy như vậy đi, thật là tiêu chuẩn kép!” Cố Nam Kha nói nói, vẻ mặt lúc thì buồn rầu lúc lại thở phì phò, An Nặc nhìn Cố Nam Kha như vậy chỉ thấy cậu thật đáng yêu, hỉ nộ ái ố đều viết trên mặt, dáng vẻ không có phiền não, thật hâm mộ.

Nhờ có Cố Nam Kha mở lời, An Nặc tuy không nói nhiều đáp lại cậu nhưng luôn nghiêm túc lắng nghe nên bầu không khí giữa bọn họ cũng thoải mái hơn nhiều.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~