Chương 2: Phiền não khi làm idol

Edit + Beta: Meow Sama

Cách lần trước mơ thấy Kỳ Yến đã rất lâu, kỳ thật sau lần nằm mơ đó, tâm tình An Nặc vẫn luôn rất phức tạp, mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp hoặc hình ảnh về anh đều nhớ tới lúc anh phi nước đại trên người cô, mê người muốn chết. Tiếng thở dốc gợi cảm của anh cùng với tiếng rêи ɾỉ kiều suyễn của cô cũng luôn xuất hiện trong đầu cô, thật quá mức xấu hổ!

A a a a , sao cô lại coi Kỳ Yến là đối tượng mộng xuân của mình được cơ chứ, An Nặc hiện tại chỉ muốn tìm cái khe nứt mà chui đầu vào thôi.

“An Nặc.” Cô đang nhập tâm suy nghĩ, chợt đột nhiên nghe được quản lý gọi tên mình, đại khái là lý trí còn chưa trở về, cô sợ tới mức lớn tiếng hô một câu, “Có!”

Cả phòng làm việc trong nháy mắt an tĩnh lại, Tề Nhiên cũng có chút buồn cười, chỉ có thể giả bộ trấn tĩnh, “Em đến văn phòng của tôi một chuyến đi.”

“Vâng.” An Nặc chỉ cảm thấy mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ khi cô theo hắn vào phòng làm việc, anh ta chỉ xua tay bảo cô ngồi xuống. Cô tâm thần bất định ngồi ở đó, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như chuẩn bị nghe giáo huấn, tay lại bất giác làm động tác nhỏ để giảm bớt khẩn trương.

“Có cần phải sợ hãi như vậy không?” Tề Nhiên nhìn cô như vậy chỉ thấy buồn cười, “Gần đây em có phải thấy không khỏe ở đâu không?”

“A, không có a.” Cô có chút chột dạ, “Xin lỗi anh, thời gian gần đây em thất thần hơi nhiều.”

“Em không có việc gì là tốt rồi, tôi còn tưởng là bởi vì tôi làm em sợ.” Cô vụиɠ ŧяộʍ giương mắt nhìn anh ta, phát hiện anh ta quả thật là lo lắng cho cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là gần đây có chút ngủ không ngon, em đoán là qua vài ngày nữa sẽ tốt hơn.” An Nặc cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Được rồi, chú ý nghỉ ngơi, em trở về làm việc đi.” Nghe được những lời này, An Nặc lúc này mới như được đại xá mà chạy như bay ra ngoài, Tề Nhiên nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Ít nhiều cũng nhờ có Tề Nhiên gọi cô qua, An Nặc cảm thấy trong lòng mình đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng không nghĩ thêm gì nữa, liền bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Trong công việc, An Nặc luôn là một người rất nghiêm túc, mặc dù chuyện của Kỳ Yến làm cô có chút phân tâm, nhưng cô vẫn rất nhanh hoàn thành công việc của mình hôm nay. Gần đến giờ tan tầm, cô nhìn điện thoại di động, đang định duỗi thắt lưng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay không phải ngày 25 tháng 11 sao?! Buổi tối cô còn muốn đến sân bay đón Kỳ Yến đấy!

Thật vất vả đợi đến khi tan tầm, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc bắt taxi liền chạy tới sân bay, nhưng không ngờ sân bay lúc này đã chen chúc toàn người với người, rõ ràng hiện tại cách chuyến bay Kỳ Yến đến còn rất sớm, đã có rất nhiều fans chờ ở cửa ra sân bay. Trong đó cũng có rất nhiều trạm tỷ chuyên nghiệp, võ trang đầy đủ, An Nặc nghĩ đến bình thường có rất nhiều ảnh đẹp đều xuất phát từ tay các cô ấy, không khỏi cảm thán đại fan uy vũ. Tuy rằng bình thường cô truy tinh cũng tiêu không ít tiền, nhưng dù sao cô vẫn còn phải đi làm, cho nên trên cơ bản đều là dùng tiền để đu idol, có rất ít cơ hội đến hiện trường truy tinh. Lần đón sân bay này cũng coi như là một lần chính thức gặp mặt idol, cho nên cô cũng muốn nhanh chóng tới nhìn Kỳ Yến một chút. Nhưng không ngờ cảnh tượng lại hoành tráng như vậy, cô đành phải tìm một góc nhỏ ở đó chờ.

Tuy rằng đông người, nhưng các đại fan đều có thể tổ chức đến ngay ngắn trật tự, cho nên vừa đến tám giờ, tất cả mọi người bắt đầu yên tĩnh chờ Kỳ Yến, An Nặc cũng thừa dịp này chạy đến trong đội ngũ.

Đợi đến khi Kỳ Yến đi ra, bọn họ liền hô khẩu hiệu giống nhau, tuy rằng An Nặc bình thường là người tương đối hướng nội, nhưng trong bầu không khí như vậy, cô cũng không khỏi bị họ lây nhiễm, cùng các cô gái hô to khẩu hiệu tiếp ứng. Hôm nay Kỳ Yến mặc cả một cây đen, áo khoác đen rộng thùng thình phối với áo sơ mi tơ tằm màu đen, có lẽ là do vừa xuống máy bay, toàn thân anh tản ra một loại khí tức lười biếng. Tuy rằng trông anh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp trai sáng sủa. Bởi vì lịch trình hôm nay của Kỳ Yến dày đặc, anh cũng chỉ dừng lại một chút liền nhanh chóng rời đi, khi đó dòng người cũng bắt đầu đi theo, mặc dù dưới tình huống nhiều người đông đúc như vậy, anh vẫn duy trì tu dưỡng tốt, trên mặt mang theo nụ cười không mất lễ phép.

An Nặc không đi theo, cô đứng đó nhìn anh từ xa, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác bình tĩnh mà mất mát. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Yến, khi đó anh vừa mới ra mắt, muốn nâng cao danh tiếng của mình, cho nên anh thường xuyên phải lên một số chương trình tạp kỹ để quảng bá album. Kỳ Yến tuy rằng thoạt nhìn trông khôn khéo, giỏi tính toán, nhưng trong cuộc sống tựa như một tên ngốc không thể tự lo liệu, tay chân cũng không phối hợp với nhau, thường xuyên có loại cảm giác vụng về hài hước. An Nặc rất thích anh hồi ấy, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng là chính bản thân anh. Cũng là nhờ có anh, cô mới thành công vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất.

Nhưng con đường thành danh là gập ghềnh mà gian khổ, có một lần Kỳ Yến lên một chương trình tạp kỹ nhận phỏng vấn, lại bởi vì thẳng thắn nói thật mà bị một đống người chỉ trích, thậm chí còn có người chỉ nhìn mặt anh đã bắt đầu buông lời công kích.

Khi đó dưới bình luận của chương trình kia quả thực là chướng khí mù mịt,

“Tôi đã nói mà vì sao lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn đã thấy cực kỳ chán ghét rồi, quả nhiên tâm sinh tướng ha ha, bình thường hắn cũng là bộ dáng cao cao tại thượng như vậy.”

“Làm sao có thể có người lớn lên đã trông như vậy được, nhất định là phẫu thuật thẩm mỹ rồi.”

“Thật hay giả vậy, người khác nói giỡn với hắn hắn còn coi là sự thật sao?”

Từ đó về sau An Nặc không còn thấy Kỳ Yến tham gia bất cứ gameshow nào nữa, tuy rằng sau đó thành tích album của anh vẫn không được như ý, nhưng cũng may anh kiên trì, những lời đồn đãi kia không thể đánh bại anh, mà khiến anh càng thêm cường đại hơn, hiện tại anh cũng đã trở thành nhân vật số một trong giới âm nhạc.

An Nặc nghĩ đến những điều này, không hiểu sao lại có chút thương cảm, không biết vì sao, đại khái là các loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, cô đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nếu Kỳ Yến đã đi rồi, cô cũng định về nhà nghỉ ngơi một chút.

Không suy nghĩ nhiều nữa, cô vỗ vỗ mặt phấn chấn lại, lúc này mới rời đi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~