Chương 50: Bánh kem

Cuối cùng Kỷ Đinh đỏ mặt đi lên lầu.

Cũng may họ chọn một nơi khá kín đáo, không có mấy người qua lại, chỉ khi vào cổng sắt, dì quản lý ký túc nhìn cô có vẻ bất bình thường.

Về đến phòng, ba cô bạn đều có mặt, nghe thấy tiếng động liền nhìn thẳng vào cô, khiến Kỷ Đinh tưởng mình lọt vào động Bàn Tơ.

“Nói đi.” Thái Thụy Kỳ gõ lên tay vịn ghế, mỉm cười, “Xem thử cậu có thể đưa ra lời giải thích thế nào?”

Vì không thông báo kịp thời khiến mọi người lo lắng một phen, đòi hỏi cô khai thật cũng là hợp lý.

Nhưng Kỷ Đinh trong tiềm thức không muốn nói chuyện hẹn hò với Ôn Nghiên với người khác nên chỉ đáp: “Chính là, một người bạn của tớ thất tình, tớ đi cùng cô ấy mà thôi.”

Thái độ cô nghiêm túc: “Xin lỗi, làm các cậu lo lắng rồi.”

Đinh Linh: “Bạn cậu thất tình, sao tớ trông cậu vui vẻ phơi phới như thế nhỉ?”

Kỷ Đinh: “…”

Toi rồi, quên quản lý biểu cảm.

Cô ho khan: “Vì tớ đã khuyên nhủ và họ đã làm lành rồi, tớ thật lòng vui mừng thay họ.”

Kỷ Đinh lừa người đúng là đâu ra đó, nếu không cũng chẳng thể che giấu Ôn Nghiên tâm ý của mình suốt hai năm trời.

Các bạn quan sát cô cũng cảm thấy cô không giống nói dối, tuy vẫn hoài nghi nhưng cuối cùng cô đã khéo léo vượt qua ải này.

Hai tuần tiếp theo đều là thi cuối kỳ, Kỷ Đinh không ở tòa nhà số 3 thì cũng học ở thư viện phía Bắc, ngay cả ăn cơm cũng cố định ở Thính Đào Viên và Thanh Phần Viên ở gần nhất, đá bào đậu xanh là món tủ của cô, cơm chiên hải sản là món cô thích nhất.

Thành tích năm nhất rất quan trọng, tốt nhất là có thể tạo nên nền tảng vững chắc, nếu lơ là thì rất có khả năng mấy năm sau đều phải phấn đấu để bù đắp những lỗ hổng thành tích.

Quãng thời gian này quả đúng như Kỷ Đinh dự đoán, cô và Ôn Nghiên đều bận rộn không nghỉ ngơi được, nửa tháng trời chỉ gặp nhau khoảng 3,4 lần.

Tuy mỗi tối hai người đều sẽ gọi điện hoặc gọi video nhưng Kỷ Đinh vẫn thấy nỗi nhớ trong lòng tích tụ càng nhiều, không nơi giải tỏa.

Cuối cùng cũng thi xong môn cuối, tim cô như được thả ra khỏi l*иg, bay đến chỗ bạn trai của mình.

“Alo, anh A Nghiên ơi! Em thi xong nguyên lý kế toán rồi, học kỳ này cuối cùng đã được giải phóng rồi!”

Bên kia người đàn ông khẽ cười: “Chúc mừng Đường Đường.”

Kỷ Đinh mím môi cười, lại nói: “Gần đây anh có bận không?”

“Đỡ hơn rồi.” Giọng Ôn Nghiên có vẻ lười nhác, nghe rõ như anh đang ở cạnh, “Sao vậy?”

Kỷ Đinh thầm nghĩ anh vốn chu đáo như thế, giờ làm sao không đoán ra cô định làm gì, chỉ sợ công việc quá bận, không có hơi sức suy nghĩ mà thôi.

Cô đá hòn sỏi dưới chân, “Em vốn định nói, nếu anh không bận, có lẽ… có lẽ chúng ta có thể đi chơi.”

Thực ra là muốn nói, hẹn hò.

Nhưng cô bỗng cảm thấy chữ này hơi khó nói, nên đổi qua cách khác.

“Tại sao lại nói ‘vốn định’?”

Anh lại cười khe khẽ, lần này nghe giống như ở cạnh cô thật, ở một hướng nào đó.

Kỷ Đinh vô thức quay đầu.

Chỉ thấy bên kia đường, người đàn ông một tay đút túi, đang đứng ở tòa số 6 mỉm cười nhìn cô.

Đôi mắt anh như lấp lánh, mái tóc đen nhánh, thêm bộ quần áo thoải mái hôm nay như tăng thêm vẻ thiếu niên trẻ trung, trông như phong cảnh đẹp đẽ mát mắt.

Kỷ Đinh mừng rỡ, tinh thần như được vực dậy.

Cô vẫn cầm điện thoại, vừa nhìn anh vừa nói: “Anh A Nghiên, sao anh tới đây?”

Ôn Nghiên sải bước đi về phía cô, nghe như có tiếng gió ấm áp nhẹ nhàng thổi tới.

Đến khi đứng trước mặt cô, Kỷ Đinh mới nhìn rõ vẻ dịu dàng hiện trên mặt anh.

“Đưa em ra ngoài chơi.”

Dường như biết cô ngượng nên Ôn Nghiên xấu xa nhấn mạnh mấy chữ đó.

Anh rất tự nhiên nắm lấy tay Kỷ Đinh, thong thả quay về chỗ cũ.

Kỷ Đinh vốn định nói đang ở trong trường, đừng công khai thản nhiên như vậy, nhưng hiện giờ không khí quá tốt, cô không nỡ phá vỡ nên chỉ “ồ” một tiếng, ngẩng lên hỏi anh: “Chúng ta đi đâu ạ?”

Ôn Nghiên cúi xuống nhìn cô, cười hỏi: “Đường Đường muốn đi đâu nào?”

Anh vẫn nói với cô bằng giọng điệu như dỗ dành trẻ con.

“Đi đâu cũng được.”

Kỷ Đinh sờ mặt, bổ sung một câu: “Chỉ cần đi với anh là được.”

Ôn Nghiên khựng lại, nụ cười càng đậm, đôi mắt đen nhìn cô không chớp.

Kỷ Đinh bị nhìn đến nỗi nóng cả mặt: “Anh à, anh làm…”

Cô bỗng sững người.

Vì bên má lan tới cảm giác mềm mại, như chuồn chuồn đậu nước.

Người đàn ông vẫn duy trì tư thế cúi người, hơi thở phả bên tai cô.

Giữa đám đông thế này.

Nắm tay thì thôi.

Mà anh lại còn…

Còn! Hôn! Cô!

Hình như có không ít ánh mắt đang nhìn về phía này!

Kỷ Đinh như một con hamster bỗng dưng bị đánh vào chỗ chí mạng, co rúm lại, một tay che mặt chỉ để lộ đôi mắt to như pha lê lấp lánh, ai oán nhìn anh.

Giây sau, tiếng cười khe khẽ của Ôn Nghiên vang lên: “Sao lúc nào cũng dễ xấu hổ thế nhỉ? Lá gan năm đó nhìn trộm cơ bụng của anh đâu rồi?”

Kỷ Đinh: “…”

Hảo hán không nhắc lại chuyện năm cũ.

Có trời mới biết tố chất tâm lý năm đó của cô mạnh tới cỡ nào.

Còn một nguyên nhân nữa là, năm đó anh lúc nào cũng giữ khoảng cách vừa phải, không cố ý trêu ghẹo cô.

Còn bây giờ, cứ cảm giác anh đang giở chiêu trò.

Nhưng Kỷ Đinh ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Em không thèm xấu hổ đâu.”

Cô lườm anh: “Chỉ là chúng ta đã hứa sẽ giữ bí mật, em cảm thấy anh có hơi lố quá rồi.”

Ôn Nghiên siết những ngón tay cô chặt hơn.

Anh hơi buồn cười: “Đây đã gọi là làm lố rồi à?”

Kỷ Đinh căng mặt trả lời: “Dạ.”

Ôn Nghiên cúi xuống nhìn cô, mãi mới thở dài: “Haizzz, anh đáng thương quá, khó khăn lắm mới có người mình thích, kết quả hôn một cái cũng không cho.”

Anh lắc đầu, giọng đau thương: “Thôi vậy, bao năm nay đã sống như vậy rồi, có thể đây chính là số phận của anh…”

Càng nói càng lố.

Kỷ Đinh muốn cười, nhưng lại cảm thấy thật sự nghe ra mùi vị đáng thương thê thảm trong đó.

Cô ngoắc ngón cái lên, cù vào lòng bàn tay Ôn Nghiên. Anh như có linh cảm, năm ngón tay mở ra, để mặc ngón tay trắng nõn của cô đan vào tay mình, hoàn thành động tác mười ngón đan chặt nhau.

Rõ ràng chỉ là thay đổi tư thế nắm tay nhưng Kỷ Đinh lại thấy trong lòng ngứa ngáy, ngón tay cũng như bị điện chạy xuyên qua vậy.

Vì thích anh, nên làm gì cũng sẽ bất giác rung động.

Ôn Nghiên sáng mắt nhìn cô, sau đó hất cằm lên: “Hôn anh nữa nhé?”

Kỷ Đinh đỏ mặt, vô thức cự tuyệt: “Anh đừng có mơ!”

Xung quanh kẻ qua người lại, không chừng sẽ có người quen, đến lúc đó họ bị chụp rồi đăng lên diễn đàn trường – ôi, mọi thứ kết thúc!

Nghe vậy, người đàn ông trầm tư một lúc rồi bỗng nói: “Haizzz, số anh khổ quá…”

Kỷ Đinh: “…”

Bán thảm thì anh đúng là đẳng cấp số 1.

Kỷ Đinh cố ý phớt lờ anh, cúi đầu đi men theo con đường Tân Dân, dưới chân sắp cuộn thành làn gió rồi. Ôn Nghiên bị cô kéo đi nên nhanh chóng yên lặng, không nói gì nữa.

Hai người cứ lặng thinh đi đến chỗ ngã rẽ thì Kỷ Đinh dừng lại.

Cô nhìn ngó quanh quất, sau khi chắc chắn mới nhanh chóng nhón chân lên, hôn lên môi người ấy một cái rồi nói nhỏ: “Được chưa anh?”

Ôn Nghiên sững người trong tích tắc, sau đó tiếng cười khe khẽ vẳng ra, lồ.ng ngực như đang rung rung.

Mắt đào hoa của anh nhếch lên, đôi mắt như đang phóng điện, chậm rãi thốt ra hai chữ.

“Đồ tồi.”

Kỷ Đinh: “???”

Cô không dám tin: “Anh đang nói em?”

“Ừ.”

Ôn Nghiên nghiêm túc gật đầu, tố cáo như cười như không: “Tát một cái rồi lại cho một viên kẹo, đây chẳng phải là đồ tồi thì là gì?”

“…”

Buổi chiều Ôn Nghiên dẫn Kỷ Đinh đến một mall rất lớn.

Kỷ Đinh hỏi: “Chúng ta sắp đi mua sắm ạ?”

Người đàn ông lắc đầu, cười với vẻ sâu xa khó đoán, dẫn cô đi vòng vèo một lúc rồi tới trước một cửa hàng ở trong góc khuất.

Hóa ra là tiệm bánh nướng DIY.

“Hôm nay đưa em đi làm bánh kem.”

Trong tủ kính là những món đồ tinh xảo, đủ mọi màu sắc, đồ trang trí bánh kem v.v… rực rỡ, trông đã thấy ngon, cực kỳ hấp dẫn.

Mắt Kỷ Đinh sáng lên: “Được ạ! Em vẫn chưa từng thử bao giờ!”

Khóe môi Ôn Nghiên thoáng nụ cười.

Anh biết cô cực kỳ thích tự mình làm những món đồ nho nhỏ.

Lần đầu hẹn hò, kiểu gì cũng phải khác người một chút.

Là một người mắc bệnh khó chọn lựa, Kỷ Đinh đấu tranh mãi, cuối cùng chọn bánh ngàn lớp kem dâu hình trái tim để làm.

Đầu tiên phải đánh đều lòng đỏ trứng và đường, rây bột mì có hàm lượng gluten thấp vào, thêm dầu bắp và sữa vào trộn đều. Khi hỗn hợp trong bát ngày càng đặc hơn thì đổ bơ tan chảy và phô mai vào rồi trộn lại.

Cả quá trình rất thú vị, nhưng phải đánh đều liên tục, Kỷ Đinh trộn một lúc thấy tay tê nhức, làm nũng đòi Ôn Nghiên giúp, cô ngồi cạnh nghỉ ngơi.

Người đàn ông tủm tỉm cười, cầm lấy đồ làm bánh, miệt mài làm bánh.

Trên người anh mặc một chiếc tạp dề cartoon màu xanh nhạt, nhưng vẫn toát ra một vẻ tuấn tú phóng khoáng. Ngón tay thon dài nắm lấy cán bột, xương ngón tay rõ ràng rất đẹp. Mày mắt cúi thấp, vẻ chăm chú nghiêm túc, rèm mi dài hơi rung rung.

Kỷ Đinh chống cằm ngồi cạnh ngắm anh, trong lòng ngọt như kem bơ vậy.

Anh A Nghiên dù ở góc độ nào cũng quá đẹp trai.

Hơn nữa, là người của cô, hì hì.

Những người khác, họ không có bạn trai đẹp như vậy!

Kỷ Đinh lại len lén liếc nhìn mấy bàn xung quanh, phát hiện những người khác tới đây cũng không phải thật sự làm bánh kem.

Cặp đôi đối diện làm một hồi rồi bắt đầu hôn nhau, Kỷ Đinh vô thức nhìn sang chị gái phục vụ trong cửa hàng, phát hiện chị ấy hoàn toàn bình tĩnh, vẻ mặt vô cảm.

“…”

Có lẽ cũng là do rèn luyện mà ra.

Tiếp đó là tạo hình. Vì là bánh kem ngàn lớp nên phải chiên từng lớp một, nhiệm vụ vừa nhiều vừa nặng nề.

Kỷ Đinh ho khan: “Anh A Nghiên, hay là cứ giao cho anh làm vậy.”

Ôn Nghiên nhìn cô, ánh mắt như vừa bất lực vừa cưng chiều. Anh cầm xẻng lên, đổ một lượng dầu đậu phộng vừa đủ vào nồi.

Lát sau, bánh trứng chiên mềm mại đã ra lò.

Kỷ Đinh ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, nóng vội muốn dùng khuôn sắt hình trái tim để ép lên.

Trộn phô mai mascarpone lạnh và kem tươi, phết đều và mỏng lên mặt bánh trứng rồi xếp chồng lên nhau. Thỉnh thoảng đặt những lát dâu tươi lên lớp xen kẽ, dần dần đã hình thành cơ bản một chiếc bánh hình trái tim dâu tây.

Nhân viên cửa hàng bảo họ phết thêm một lớp kem lên mặt trên cùng, Kỷ Đinh cầm dao phết, cẩn thận đi từng đường trên lớp bánh, để trông bề mặt nó bằng phẳng hơn.

Đang lúc tập trung tinh thần, cô bỗng cảm nhận một thứ lành lạnh trên khóe môi, vô thức nhìn vào gương.

Là kem.

Kỷ Đinh ngẩng lên, nhìn thấy Ôn Nghiên đang như cười như không nhìn mình, đầu ngón tay vẫn còn dính lớp kem màu trắng.

Cô phản ứng ra, cũng chấm vào kem bôi lên mặt anh, ai ngờ người ấy phản ứng cực nhanh, lách người sang bên né tránh, không để cô thành công.

Cô bé mở to mắt, dường như cảm thấy gây nhau trong cửa hàng thì mất hình tượng quá nên đành tức tối liếʍ khóe môi.

Đầu lưỡi hồng hồng liếʍ lên môi cô nhuộm thêm sắc màu óng ánh hấp dẫn.

Giống như là dâu tây ngon lành vậy.

Mắt Ôn Nghiên nheo lại, sóng mắt lay động.

Kỷ Đinh vừa ăn xong lớp kem thì người đàn ông lại đưa tay bôi thêm lên môi cô, đầu mày khóe mắt tràn ngập ý cười.

Kỷ Đinh: “!!!”

Cô còn chưa kịp làm gì thì đôi mắt đã bị anh đưa tay kia lên che lấy.

Trên môi bất ngờ truyền đến cảm giác ấm nóng mà mềm mại.

Cơ thể Kỷ Đinh run lên, như bị điện giật vậy, cứng ngắc để mặc Ôn Nghiên hôn cô.

Thị giác một người khi gặp trở ngại thì những giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm lạ thường.

Cô cảm nhận được anh tỉ mỉ vẽ theo đường môi của cô, thong thả chậm rãi, giống như đang thưởng thức một món ăn mỹ vị.

Món kem ngọt tan trong miệng, đầu tiên là mát lạnh, lúc này cũng bị nhiệt độ của anh làm cho nóng lên.

Kỷ Đinh chìm đắm trong nụ hôn vừa thơm vừa ngọt này, Ôn Nghiên buông tay rồi mà cô vẫn chưa hoàn hồn lại, th.ở dốc dựa vào lòng anh.

Có lẽ vì ngoại hình hai người quá xuất chúng nên mọi khách trong cửa hàng dần đông lên, không ít người bắt đầu nhìn về phía bàn họ.

Kỷ Đinh rốt cuộc vẫn thấy xấu hổ, không thể thân mật như chốn không người, cuối cùng rắc qua loa một lớp bột dâu tây đông cứng lại lên mặt bánh, vội vàng hoàn tất rồi chạy trốn khỏi đây.

Từ cửa hàng bánh đi ra, Ôn Nghiên một tay xách hộp bánh, tay kia nắm tay Kỷ Đinh, thong thả dạo chơi trong trung tâm thương mại.

Thời khắc bình yên thảnh thơi này khiến Kỷ Đinh cảm thán: “Trước đây em thực sự nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng chúng ta sẽ có ngày này.”

Thần sắc Ôn Nghiên sững lại, lại nhớ đến những lạnh nhạt và cự tuyệt đã từng của mình.

Anh nâng tay cô lên, cúi xuống hôn lên đó, động tác cực kỳ cẩn thận: “Xin lỗi em.”

“Là anh khiến em chịu tủi thân rồi.”

Kỷ Đinh ngẩn ngơ rồi mỉm cười, nói như đùa: “Vậy sau này anh phải tốt với em đó nhé.”

“Ừ.”

Anh khẽ đáp, cúi mắt nhìn xuống: “Anh sẽ rất tốt rất tốt với em.”