Chương 45: Mộng cảnh

Bận rộn cả ngày về chung cư, Ôn Nghiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Anh xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, tắm nhanh rồi lên giường.

Bình thường vào lúc này, wechat lúc nào cũng sẽ nhận được những câu hỏi thăm – ví dụ hôm nay đã làm gì, có bận không có mệt không, có vui không v.v…

Nhưng từ khi họ ngửa bài với nhau, cô bé không còn nhắn bất kỳ tin nào cho anh nữa.

Ôn Nghiên thẫn thờ nhìn trần nhà, cứ cảm giác bản thân vẫn chịu ảnh hưởng từ cô – với một cách dịu dàng ôn hòa lặng lẽ, cô dần dần bồi dưỡng và cố định thói quen của anh, khiến anh không chút phòng bị mà xem mọi thứ thành lẽ đương nhiên.

Trong cuộc sống đâu đâu cũng là dấu vết của cô, nhưng khi chúng biến mất như thủy triều, anh lại cảm thấy trống rỗng, không còn là mình.

Thói quen là chuyện thật sự rất đáng sợ.

Ánh trăng ngoài cửa sổ dần nấp sau những tầng mây, Ôn Nghiên nằm một lúc lâu cũng không ngủ được, anh ngồi dậy, bắt đầu lục tìm trong tủ quần áo.

Đang giữa hạ nên quần áo mùa đông gần như bị đè dưới đáy tủ, anh tìm mãi mới chạm thấy chất len mềm mại.

Đầu khăn màu xám lộ ra, Ôn Nghiên cúi xuống nhìn rồi ngồi xổm xuống, rút tấm khăn được gấp gọn gàng ra.

Anh lên giường, nghiêng người về phía có trái tim, đặt tấm khăn lên ngực. Chữ “Nghiên” hơi xiên vẹo nắm trong tay cũng được anh ủ ấm.

Sắc mặt Ôn Nghiên nặng nề, chậm rãi chà xát tấm khăn đó, tư duy hoang mang như đang chìm vào trong một khoảng không tuyết trắng.

Anh sực nhớ ra hồi ở Iceland, Kỷ Đinh từng quàng chiếc khăn này.

Thực ra trên người cô cũng có một mùi thơm rất dễ chịu, không biết nên hình dung thế nào, đại khái là hương sữa, vô cùng thuần khiết mà không gây ngán, cực kỳ hấp dẫn anh.

Ôn Nghiên nghĩ thế, đưa khăn lên mũi ngửi.

Có lẽ đã lâu rồi nên chỉ có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát của băng phiến, anh hơi thất vọng cụp mắt xuống.

Những chuyện vặt vãnh ban ngày đang vang vọng trong đầu, theo thời gian, tâm trạng của Ôn Nghiên cũng càng lúc càng phiền muộn.

Anh không muốn suy đoán nguyên nhân, chỉ xem đó là do áp lực quá lớn khi chạy thử nghiệm sản phẩm.

Vẫn không ngủ nổi.

Lại mở mắt nằm một lúc, Ôn Nghiên bò dậy, lấy từ ngăn kéo đầu tiên cạnh giường ra một lọ thuốc màu trắng.

Anh ngồi xuống ven giường, đổ ra hai viên thuốc rồi uống cùng nước ấm.

Bình thường vào lúc không mất ngủ, anh sẽ không uống thuốc này, nên cơ thể không xảy ra phản ứng lờn thuốc.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, cạnh tượng xoay chuyển trong đầu, Ôn Nghiên rơi vào một giấc mơ vô biên.

Sở dĩ phán định là mơ vì trong đó sắc màu vô cùng rực rỡ bắt mắt, đến mức trong cuộc sống gần như không thể xuất hiện.

Nhưng cảnh tượng này lại quen thuộc đến lạ.

Vẫn là gốc cây long não cao lớn rậm rạp, nhưng lần này không còn xuất hiện hương hoa quế, mà là hương hoa nhài nồng nàn.

Những đóa hoa trắng bé nhỏ tinh tế đang nở bung, ngay trên sườn dốc thoai thoải trước mặt, từng khóm từng khóm, mềm mại như bông, vô cùng nổi bật.

Ánh mắt Ôn Nghiên từ mặt đất bằng phẳng hướng lên cao, khi chạm vào điểm nào đó, đồng tử anh hơi rung động.

Cô bé mặc váy hoa màu hồng vẫn còn ở đó.

Hôm nay cô không thả diều mà chân trần ngồi trên đất, tay đang nghịch gì đó.

Rõ ràng anh thấy mình rất gần với cô bé, chẳng qua chỉ bước tới hai bước mà cô bé đã ở ngay trước mắt.

Ôn Nghiên rất tò mò cô đang làm gì, anh nhìn kỹ nhưng bất giác hít một hơi – hóa ra cô bé không phải đang chơi mà đang chăm chú đan khăn quàng.

Cô bé như nhận ra anh đến gần, hơi ngẩng lên.

Là gương mặt của Kỷ Đinh.

Có lẽ khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt to lấp lánh, gò má mũm mĩm tròn trịa, hồng hào như quả đào, cực kỳ đáng yêu.

Ôn Nghiên dừng bước, cảnh này suýt khiến anh thoát khỏi tác dụng của thuốc an thần, đánh cho anh quay về hiện thực.

Ai ngờ cô bé lại hoàn toàn không sợ người lạ, thoắt cái nắm tay anh, non nớt gọi “anh ơi”.

Tiếng gọi này lởn vởn quanh tim anh, ngưa ngứa, cảm giác ở lòng bàn tay vô cùng chân thực, Ôn Nghiên nghe cô hỏi: “Anh thấy khăn này có đẹp không?”

Kỷ Đinh đã đan xong phần đầu khăn, bây giờ đang móc chữ, nhưng chưa được mấy mũi nên căn bản không nhìn ra là chữ gì.

Không hiểu sao Ôn Nghiên cảm thấy một cơn choáng váng mạnh mẽ, anh miễn cưỡng cười: “Đẹp lắm.”

Cô bé rất vui, ngẩng đầu lên vẻ đắc ý: “Anh biết ngay anh sẽ thích mà!”

Lát sau cô kéo anh ngồi xuống: “Anh à, anh ngồi cạnh em đi.”

Dưới lưng là thảm cỏ mềm, trên đầu là trời xanh mây trắng, giống cực kỳ cái đêm họ cùng nằm ở sân tập ngắm sao.

Rèm mi Ôn Nghiên rung rung, quay đầu sang lặng lẽ ngắm góc mặt của cô bé – hàng mi cong như con búp bê vậy. Từ sau khi bước vào giấc mơ, anh nhận ra ánh mắt của anh không tài nào rời khỏi người cô dù chỉ một chút.

Anh chầm chậm quay sang, trong tích tắc giơ tay lên, cảm nhận được anh như ma xui quỷ khiến muốn ôm cô vào lòng.

Ngón tay hơi cong lại, động tác của anh khựng lại giữa chừng, thế nhưng cô bé lại bất ngờ lăn một vòng, rất tự giác lao vào vòng tay anh, mái tóc đen mềm phất qua cằm anh.

“Thình thịch…”

Trái tim vốn trống rỗng cô đơn hình như bỗng sống lại, tràn đầy sức sống khiến anh thỏa mãn.

Chóp mũi thoang thoảng mùi sữa thơm, Ôn Nghiên nhẹ nhàng xoa mái tóc đang dựa vào ngực mình, làn tóc mềm mại ngoan hiền rơi vào bàn tay, anh nghịch nó một cách yêu thích, tham lam.

Chỉ mong có thể ở cạnh cô lâu hơn, lâu hơn nữa.

Tiếc rằng trời phụ lòng người, cảnh trong mơ bắt đầu biến chuyển rất nhanh, lát sau đã là màn đêm buông xuống.

Ôn Nghiên nghe cô bé trong lòng nói: “Anh à, em lén nói anh biết một bí mật nhé, thực ra, em có một người mình rất thích rất thích.”

Tim anh giật thót, vô thức truy hỏi: “Ai?”

Cô ranh mãnh chớp mắt: “Em không nói anh biết.”

Ôn Nghiên mím môi, cụp mắt xuống, giọng rất khẽ: “Nói anh biết, được không?”

Đúng lúc này, từng đám mây đen rất lớn thổi tới, che lấp trăng sao, che hết mọi ánh sáng có thể nhìn thấy, cả bãi cỏ bị bóng tối đáng sợ bao trùm, ngay cả hương hoa nhài cũng trở nên nhòa nhạt.

Cô bé ngồi dậy, trong tích tắc vẻ mặt đã thay đổi.

Sắc mặt cô bình thản, nụ cười cũng có phần lơ đãng, “Không quan trọng nữa. Quan trọng là, sau này em sẽ không bao giờ thích anh ấy nữa.”

……

Đôi mắt không thể thích nghi với sự thay đổi sáng tối liên tục, Ôn Nghiên sững người, mãi mới nhìn ra bầu trời đã sáng rỡ ngoài cửa sổ.

Đồng hồ trên tủ đầu giường chỉ 7:30, anh khẽ hít thở mấy cái, ôm đầu đau nhức, chậm rãi ngồi dậy.

Không ngờ nhanh thế đã sáng rồi.

Rõ ràng trong mơ, dường như chỉ là một khoảnh khắc trôi qua.

Ôn Nghiên rót một ly nước, tắm rửa xong vừa ăn sáng vừa nhớ lại, vẫn cảm thấy giấc mơ thay đổi chóng mặt đó quá ư là tồi tệ.

Anh thực sự rất ghét việc cảm xúc thoát khỏi sự kiểm soát của bản thân.

Ban ngày công việc sắp xếp dày đặc, buổi tối lại có một buổi tiếp khách, Ôn Nghiên thở dài, dẹp hết tất cả những việc khiến mình rối loạn tâm trí sang một bên.

Trong phòng họp x-b, Hồ Dục Kỳ nhìn thấy sắc mặt anh liền hỏi: “Tối qua ngủ không ngon?”

Ôn Nghiên đáp gọn một tiếng rồi lấy laptop ra, trực tiếp vào chủ đề chính: “Hôm qua mấy bug này tôi đã có chút đầu mối, không biết các cậu nghĩ thế nào…”

Bận rộn mãi đến tối.

Mọi người vặn mình, đứng lên tập thể dục, Hồ Dục Kỳ vừa giãn gân cốt nghe kêu rắc rắc, vừa nhe răng chép miệng: “Hôm nay tới đây thôi, đi ăn một bữa chứ?”

Ôn Nghiên cười: “Tối tôi còn có việc, các cậu đi đi.”

Hồ Dục Kỳ bĩu môi: “Bận thế à?”

Thực tế thì anh chỉ là không có tâm trạng mà thôi, Ôn Nghiên lấy ra tấm thẻ: “Tối nay tôi khao, các cậu ăn thoải mái.”

“Hay quá! Yêu cậu quá đại gia!”

“Anh Nghiên là tốt nhất~”

Mọi người hoan hô ầm ĩ, Ôn Nghiên nhướng môi, chào tạm biệt họ.

Bữa cơm tối nay bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi, anh định ra gần cổng Đông Nam ăn đại chút gì đó sau đó mới tới chỗ hẹn.

Phục vụ đưa Ôn Nghiên thực đơn, anh chỉ liếc nhìn qua rồi chọn một bát mì thịt bò.

Trong lúc chờ đợi, Ôn Nghiên yên tĩnh ngồi đó, hiếm khi thất thần một lúc.

Trong lòng như có một đám mây đen bí ẩn mịt mù khiến anh không tài nào tập trung vào suy nghĩ việc khác được.

Ôn Nghiên bất giác nghĩ – rốt cuộc anh bị sao thế này.

Như mắc phải bệnh gì đó.

Bỗng nhớ lại cảnh trong mơ.

Cô nói không còn thích anh nữa, Ôn Nghiên nhớ trái tim mình như đau thắt lại.

“Em iu, tối nay đi xem phim với tớ không?”

“À không được rồi, tớ có hẹn rồi…”

Bên tai có tiếng nói kéo anh về hiện thực.

Hai cô bé đang cười nói khoác tay nhau bước vào, khoảnh khắc ấy Ôn Nghiên vẫn tưởng mình xuất hiện ảo giác, ánh mắt không chút giấu giếm nhìn thẳng vào người ấy.

Có lẽ là ánh mắt anh quá nóng bỏng nên cô gái cạnh Kỷ Đinh lén huých cùi chỏ vào người cô, nói nhỏ: “Đinh cậu xem, có phải đó là…”

Đúng lúc này, Kỷ Đinh ngẩng lên, nhìn về phía người đó.

Thời gian như bị ai đó bấm nút tạm dừng, hình ảnh ngưng đọng còn hơn cả chiếu chậm.

Ôn Nghiên sau khi tiêu hóa cuộc gặp gỡ bất ngờ này thì lại bắt đầu thấy căng thẳng – không rõ cô sẽ dùng vẻ mặt lãnh đạm xa cách thế nào để đối diện với anh.

Nhưng ngược lại, ánh mắt Kỷ Đinh từ đầu chí cuối đều cực kỳ bình tĩnh, giây lát sau còn nở một nụ cười nhàn nhạt, rèm mi dài cong chớp chớp, giống như cánh bướm đọng sương đêm vậy.

Ôn Nghiên thấy mình như một pho tượng ngồi tại chỗ, trái tim đập nhanh một cách kỳ quặc, gấp gáp như trống trận, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ.ng ngực.

Anh siết chặt hàm, nhất thời không biết nên đáp lại bằng nụ cười hay là lên tiếng hỏi thăm cô.

Thế nhưng Kỷ Đinh lại không hề tỏ ra hiểu ý anh như trước, chỉ hơi gật đầu rồi kéo bạn đi vào trong, một giây cũng không hề dừng lại.

Tốc độ nhanh tới mức thậm chí Ôn Nghiên còn không kịp chào hỏi.

Như bị một chậu nước lạnh tạt từ trên đầu xuống, anh cảm thấy máu toàn thân lạnh ngắt, da như truyền tới cảm giác đau nhức.

Cô không tức giận, không tránh né anh, ngược lại còn phóng khoáng, tự nhiên, giống như… giống như họ chỉ là mối quan hệ gật đầu xã giao, đôi bên không thân quen.

Như thế còn khiến anh thấy đau khổ hơn so với việc lạnh nhạt.

Anh rất muốn chạy tới kéo tay cô, muốn cô nhìn vào mắt anh mà trả lời, có phải thật sự cô không còn quan tâm tới anh nữa?

Cô thật sự, như trong mơ đã nói, không còn thích anh chút nào nữa?

Bát mì nóng hôi hổi bưng lên, bên trên là những lát hành xanh rất đẹp mắt, mùi thơm lan tỏa, vốn dĩ khiến người ta thấy đói bụng cồn cào nhưng Ôn Nghiên lại không thấy thèm ăn chút nào.

Thời gian chỉ còn khoảng hai mươi phút, anh vội vàng ăn mấy miếng rồi thanh toán.

Lúc rời đi anh còn nhìn vào trong, không tìm thấy bóng cô bé đâu, không rõ cô đã ngồi ở góc nào.

Ôn Nghiên ép bản thân không nhớ tới cô, móc điện thoại ra rồi ra ngoài gọi.

“Alo, anh Nghiên?”

“Ừ, mọi người ngồi ở phòng nào?”

Bên kia đọc số, anh mím môi: “Được, giờ tôi qua đó.”