Chương 24: Bầu bạn

Kỷ Đinh cúi đầu lặng thinh, để mặc Ôn Nghiên mở hộp thuốc, bôi thứ thuốc mát lạnh lên mặt.

Cảm giác đau rát đó lập tức giảm nhẹ đi nhiều.

“Hôm nay đến chúc Tết, tiện thể ghé thăm em.” Động tác anh rất nhẹ nhàng, vẻ mặt rất chân thành, khiến Kỷ Đinh nhớ lại thời điểm này một năm trước.

- -- E rằng đó là quãng thời gian vui vẻ nhất mà họ ở cạnh nhau.

Kỷ Đinh trầm mặc mím môi, chỉ sợ đây là một giấc mơ mà thôi.

Ôn Nghiên bôi thuốc cho cô xong thì đưa tay chỉ vào trán cô một cái.

Xúc cảm mềm mại ấy chỉ thoáng qua, Kỷ Đinh soi gương một cái – trời ạ! Anh lại dùng tăm-bông sát trùng chấm một chấm đỏ giữa trán cô, trông đặc biệt giống Na Tra.

Cô nhìn Ôn Nghiên vẻ khó tin: “Anh A Nghiên!”

Ôn Nghiên lặng lẽ liếc qua đống đề thi trên bàn, khóe môi cong lên: “Đẹp lắm.”

Kỷ Đinh biết, chắc là anh chỉ không muốn khiến cô thấy ngượng ngùng mà thôi.

Cô như một cái bắp cải nhỏ, gục đầu: “Không đẹp.”

Vì câu này mà bầu không khí khó khăn lắm mới ấm lên được một chút lại tuột nhiệt độ thê thảm.

Những hạt bụi bé nhỏ trong không khí dường như cũng đông cứng lại, len lỏi vào kẽ hở giữa hai người.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới lại lên tiếng: “Tại sao?”

Giọng anh rất ôn hòa nhưng lại có một vẻ cưỡng ép: “Tại sao lại đối xử với bản thân như vậy?”

Hàng mi của Kỷ Đinh run run, nói với vẻ cực kỳ chậm chạp: “Vì em luôn mắc lỗi.”

Ôn Nghiên nhìn cô một lúc lâu rồi chợt cười: “Cô bé ngốc, con người có thể mắc lỗi mà.”

Cô lắc đầu, cụp mắt, lảm nhảm: “Em không biết, em chẳng làm gì tốt cả…”

Ôn Nghiên nheo mắt, bỗng cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu.

Cảm giác quá xa lạ.

Có chút hận thép không thành gang, có chút nóng nảy, lẫn cả chút thương xót.

Hai mày anh nhíu lại: “Cậu ta ảnh hưởng đến em nhiều như vậy à?”

Kỷ Đinh nhìn anh chằm chằm, lát sau mới nghẹn ngào: “Anh A Nghiên, anh vốn không biết đã xảy ra chuyện gì cả.”

“Sau khi lên lớp 12, em bắt đầu thấy vất vả, tất cả thầy cô đều không ngừng tìm em để nói chuyện, gây áp lực cho em…”

“Sau đó Bé Mập chết, ngày nào em cũng trốn trong chăn khóc, còn không dám để bạn cùng phòng nghe thấy…”

“Giải Tích an ủi em, còn bị bạn học đồn đại, thậm chí còn mách thầy chủ nhiệm…”

“Em luôn cố gắng học, nhưng mấy tháng nay lại không hề tiến bộ, thứ hạng cứ rớt liên tục…”

“Em thực sự rất mệt.” Nước mắt của cô bé rơi lã chã, “Làm sao đây, em không tài nào làm tốt những việc đó…”

Yết hầu Ôn Nghiên chuyển động, bất giác nhíu mày, sững sờ nhìn cô.

Mãi sau anh mới nghiêng người tới, ôm cô vào lòng.

“Xin lỗi nhé, Đinh Đinh, là anh trách nhầm em rồi.”

Kỷ Đinh nức nở: “Anh có biết là nghe lời anh nói, em buồn thế nào không… Sao anh lại không tin em chứ? Anh còn không nghe em nói hết…”

“Xin lỗi…” Ôn Nghiên cúi xuống, cắn chặt môi.

Lát sau, cảm xúc của Kỷ Đinh mới bình tĩnh lại.

Ôn Nghiên lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, khẽ nói: “Anh ở lại đây một tuần với em, được không?”

Ngón tay cô run lên, anh nói tiếp: “Muốn em thứ lỗi cho anh. Còn nữa, còn nhiều cách để vượt qua khó khăn, chúng ta cùng nghĩ cách, thế nào cũng tìm ra được lối thoát mà.”

Kỷ Đinh ngẩng phắt lên, rơi vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh.

Khóe môi anh nhướn lên, ngón tay thon dài xoa đầu cô, vuốt thẳng những sợi tóc rối.

Đôi mắt hoa đào tràn ngập sự dịu dàng, như gió xuân thoảng qua, tuyết tan chảy, khiến người không tài nào rời mắt.

“Được không nào?” Anh lại hỏi.

Kỷ Đinh như bị mê hoặc, không cầm lòng được mà gật đầu: “Được ạ.”

Sau đó năm người cùng nhau ăn trưa.

Trên bàn ăn, Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng cứ trò chuyện với Ôn Nghiên, cũng không nhận ra trên mặt Kỷ Đinh có gì lạ.

Kỷ Nhân Lượng cười hỏi: “Tiểu Nghiên, con đến thì đến thôi, sao còn mang một thùng Mao Đài tới làm gì? Thế này thì ngại quá…”

Kỷ Sâm liếc nhìn ông bố, cảm giác ông chẳng có vẻ gì là ngại cả.

Kỷ Sâm: “…”

Ôn Nghiên mỉm cười: “Cô chú đối với con đều là bậc trưởng bối vô cùng đặc biệt, mãi mới đến Tết, tặng quà đương nhiên phải đặc biệt một chút, bình thường con cũng không có cơ hội tốt như vậy để thực hiện.”

Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng cười mãi như hoa đón gió xuân, hàn huyên không dứt với anh: “Tiểu Nghiên, bên này con có chỗ ở chưa?”

“À, con ở khách sạn ạ.” Ôn Nghiên nhìn Kỷ Đinh, khóe môi cong lên, “Cũng không xa chỗ này, không bất tiện gì lắm.”

“Vậy làm sao được?” Tô Duyệt Dung nói, “Tiểu Nghiên à, nếu con không ngại thì Tết cứ ở nhà cô chú đi.”

Kỷ Nhân Lượng cắt ngang: “Bọn trẻ tự khắc có kế hoạch, em đừng có tự quyết định như vậy.”

Ôn Nghiên nói: “Cô chú ạ, năm nay bố mẹ con đều không về. Nên nếu cô chú không chê thì con rất vui được cùng ăn Tết với nhà ta.”

Tô Duyệt Dung hất cằm với chồng: “Thấy chưa, em đề nghị hay quá còn gì.” Bà lập tức đập bàn, “Cứ quyết vậy nhé, Tiểu Nghiên con đi trả phòng ngay đi, muốn ở lại đây bao lâu thì ở.”

Buổi tối Ôn Nghiên xách valy tới, lần này cực kỳ thuần thục lên thẳng tầng hai.

Kỷ Sâm vào phòng anh, nghi ngại: “Người anh em, sao cậu lại tới Thâm Quyến thực tập? Ngành tiền tệ không phải làm ở Bắc Kinh thì nhiều cơ hội hơn hay sao?”

Anh suy tư hồi lâu mới thốt ra một câu: “Chắc không phải đặc biệt tới đây thăm tôi đó chứ?”

Ôn Nghiên khẽ cười: “Hão huyền.”

Anh nói ngắn gọn: “Trước kia chưa nhắc đến với cậu, ở đây có người họ hàng, mỗi năm Tết đến phải đến thăm.”

“Ồ.” Kỷ Sâm không quá để tâm chuyện này mà nói, “Vậy mấy hôm nay cậu giúp tôi khuyên nhủ con bé với, tháng trước nó cứ mất ngủ suốt, tinh thần tệ lắm, tôi có hơi lo…”

Mắt Ôn Nghiên lóe lên, gật đầu: “Được, cứ để tôi.”

Dọn dẹp hành lý xong, anh tới phòng Kỷ Đinh, lịch sự gõ cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra, Kỷ Đinh mặc áo ngủ con thỏ đứng ở cửa, đang há miệng ngáp giữa chừng: “Tìm em có việc gì?”

Nhìn thấy anh, cô bỗng đứng thẳng dậy: “Anh A Nghiên.”

Ôn Nghiên vỗ vỗ đầu cô, khóe mắt như đang cười: “Hôm nay anh giúp em xem thử đề ban ngày em làm.”

“Ồ.” Kỷ Đinh ngoan ngoãn quay về bàn học, đưa đề thi cho anh xem.

Cô ngượng ngập nói: “Em có rất nhiều chỗ không nên làm sai.”

Ôn Nghiên xem xong thì liếc nhìn cô, khẽ gõ lên trán cô một cái: “Nhóc cẩu thả.”

Kỷ Đinh ủ rũ: “Em không cố ý mà, không biết tại sao lại…”

“Không sao, chúng ta tìm nguyên nhân thử.” Giọng anh bình tĩnh, ngón tay chỉ vào một chỗ, “Chỗ này tại sao lại sai?”

“Vì không kịp giờ nên không đọc kỹ…”

“Chỗ này?”

“Chép sai câu hỏi bên trên…” Kỷ Đinh không dám nhìn anh.

Ôn Nghiên ngước lên: “Em hơi nóng vội, đúng không?”

Cô cúi đầu: “Dạ.”

“Nếu anh nói em là đề thi này không tính vào thành tích thì em có thể được bao nhiêu điểm?”

“Ít nhất cũng phải nhiều hơn này 20 điểm.”

“Em rất chú ý kết quả, từ đó tự tạo áp lực cho bản thân, phải không?”

Kỷ Đinh nói nhỏ: “Dạ.”

“Được, chú ý đến kết quả cũng không có gì sai cả.” Ôn Nghiên nói, “Em chỉ bị những nhân tố bên ngoài làm rối loạn tinh thần thôi.”

Kỷ Đinh: “Vậy phải làm sao ạ?”

“Từ hôm nay, bảy ngày liên tục, anh sẽ trông chừng em làm bài.” Anh cười khẽ, “Đặt ra một mục tiêu nhỏ nhé, 280 điểm.”

“Anh A Nghiên…” Kỷ Đinh khó nhọc lên tiếng, “Liệu có quá cao không…”

“Sao? Không tự tin?” Ôn Nghiên hơi nhướn mày, giọng hiếm khi có chút cười giễu, “Không tự tin vào bản thân thì lẽ nào cũng không tin anh?”

Ôn Nghiên trong việc đối nhân xử thế sẽ là hai kiểu.

Một là anh có thể thay đổi linh hoạt, hai là lại hoàn toàn nhắm thẳng điểm yếu, tốc chiến tốc thắng.

Nói rằng giám sát Kỷ Đinh làm bài, cứ hai tiếng rưỡi mỗi buổi sáng, anh thực sự ngồi cạnh trông chừng cô.

Ban đầu Kỷ Đinh sợ tới mức không tài nào làm nổi, mỗi lần quan sát vẻ mặt Ôn Nghiên đều thấy như cô làm sai vậy, sau đó cô đã luyện được một trái tim khỏe mạnh, hoàn toàn xem anh là không khí.

Mấy hôm liền trôi qua, Kỷ Đinh cũng thấy thần kỳ, cô không hề phạm lỗi cơ bản nào, điểm số cũng dần cao lên.

Có lần thậm chí còn được 274 điểm.

Bỗng nhiên tràn đầy sự sùng bái với Ôn Nghiên.

Một buổi tối khi đã làm xong, Ôn Nghiên hỏi cô: “Bây giờ khi em gặp phải đề khó thì sẽ nghĩ gì?”

Kỷ Đinh thành thật: “Nghĩ xem phải giải thế nào.”

Anh không nói gì, chỉ cười ôn hòa nhìn cô.

Kỷ Đinh vỡ lẽ - hóa ra lúc cô làm bài tâm tư luôn bất định, cứ nghĩ đông nghĩ tây suốt.

Sắp làm không kịp rồi, Trình Sở Minh lại thi tốt hơn cô, không muốn tạo ra scandal với Giải Tích, nhớ Bé Mập quá…

Những suy nghĩ đó, dạo gần đây hoàn toàn không xuất hiện.

“Có lẽ là vì có anh ở cạnh nên em thấy có sức mạnh chăng.”

Cô bé mở to đôi mắt to như con nai nhỏ, Ôn Nghiên sững người rồi nhanh chóng nở nụ cười: “Là do sức mạnh của chính em.”

Kỷ Đinh mím môi, không nói gì thêm, chỉ có khóe môi để lộ nụ cười thoáng qua.

Bảy ngày trôi qua thật nhanh, Kỷ Đinh thực sự được như Ôn Nghiên đã nói, làm được 280 điểm.

Trước một tuần này, vẫn là chuyện ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Cô như lại cảm nhận được sự thoải mái nhẹ nhõm trước đây, xúc động cảm ơn Ôn Nghiên: “Anh A Nghiên, anh là người tốt nhất tốt nhất thế giới này.”

Ôn Nghiên cười khẽ, véo má cô: “Chỉ biết dẻo miệng.”

Kỷ Đinh: “Không phải, em nói thật lòng mà.”

Khóe môi anh cong lên, xoa đầu cô vẻ yêu chiều.

“Anh A Nghiên à.” Vẻ mặt Kỷ Đinh bỗng trở nên nghiêm túc, “Em không biết phải cảm ơn anh thế nào mới đủ, nhưng nếu sau này anh có bất cứ chuyện gì không vui đều có thể nói với em.”

“Chuyện không vui?” Đường cong nơi khóe môi Ôn Nghiên nhạt đi phần nào, anh suy nghĩ, “Ồ, bình thường anh sống cũng khá đủ đầy, không có gì là không vui cả.”

“Không cần là chuyện đặc biệt không vui, chẳng hạn, anh không quá thích công việc thực tập đang làm, hoặc một ngày nào đó anh cảm thấy hơi mệt, đều có thể kể với em, em sẽ lắng nghe anh!”

Ôn Nghiên khẽ cụp mắt, bỗng cảm thấy đôi mắt cô bé quá sáng.

Như ánh sao trên bầu trời đêm, lấp la lấp lánh.

Hành động như muốn tìm hiểu anh sâu thêm như này, lẽ ra anh phải từ chối, nhưng không rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại gật đầu: “Được thôi.”

“Vậy anh ơi, anh không được hiểu lầm em nữa nhé, có nghe chưa?”

Giọng cô có vẻ hung dữ, nhưng lại đáng yêu lạ lùng.

Ôn Nghiên cười tít mắt, vui vẻ nói: “Ừ.”