Lạc Minh Xuyên vừa dứt tiếng.
Trong điện, mỗi người đều thay đổi sắc mặt.
Hà Yên Vân kinh ngạc thốt lên, “Lạc sư huynh, huynh đang nói cái gì vậy!”
Chính Dương Tử run cả râu mép, cả giận nói, “Hồ đồ! Có liên quan gì tới ngươi! Ngươi dựa vào cái gì chịu phạt thay hắn?”
Không chỉ mọi người, Ân Bích Việt cũng bối rối.
Phong chủ Hề Lăng phong – Trình An Thái khụ một tiếng, “Lạc sư điệt vốn là người bị hại, bây giờ nói muốn thay chịu phạt nhất định là có ẩn tình khác, mà chuyện này tại sao lại như vậy, dù sao cũng nên có lời giải thích.”
Trình An Thái xuất thân từ Chấp pháp đường, bây giờ kiêm nhiệm vị trí Chấp pháp trưởng lão, thích nhất là giảng đạo lý.
Lời vừa nói ra, những người khác cũng dồn dập phụ họa.
Ân Bích Việt luôn cảm thấy Lạc Minh Xuyên hôm nay có chút không đúng.
Nhưng vẫn tự khuyên mình thả lỏng, ừm, có support ở đây chắc chắn không sao đâu.
Lạc Minh Xuyên hít một hơi thật sâu, giải thích?
Nếu y không có Già Lan đồng thuật, e rằng vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật.
Nhưng mà sư đệ mới bây lớn, nhất thời ỷ lại mà thôi, trong tương lai sau khi hiểu chuyện, sau này chuyển sang thích nữ tử cũng chưa biết chừng, dù sao âm dương điều hòa mới là chính đạo. Nếu lúc này nói ra chuyện sư đệ ái mộ y, chẳng phải sẽ tuyệt đường lui của sư đệ sao?
Sư đệ kiêu ngạo đã khắc cốt như vậy, chắc chắn là không muốn để cho người khác biết.
Huống chi, đây cũng là trách nhiệm của y.
Thanh niên cúi đầu, “Không phải là lỗi của sư đệ, là do đệ tử, đệ tử lúc trước say rượu…Từng có ý đồ cưỡng bách sư đệ. Sư đệ chỉ muốn cho đệ tử một bài học, cũng không có tâm hại người hoặc liên lụy người khác! Tất cả đều là đệ tử sai. Hại ba mươi hai đệ tử Thương Nhai bị vây vào hiểm cảnh, đệ tử nguyện một mình gánh tội!”
Bên trong điện nháy mắt yên tĩnh.
Lúc trước say rượu? Ý đồ cưỡng bách? Có ý gì?
Chuyện này, dù thế nào cũng không giống như bọn họ nghĩ.
Vẫn là Ân Bích Việt phản ứng lại trước hết, trợn to hai mắt, “Lạc Minh Xuyên! Huynh nói nhăng nói cuội gì đó?!”
Thần sắc trước sau lạnh lùng của thiếu niên đột nhiên thay đổi, trên mặt lộ ra hoảng loạn cùng buồn bực.
Trong lòng mọi người chấn động, chẳng lẽ thật sự có chuyện này ư, nếu không phải vì sao lại phẫn nộ như thế? Chẳng lẽ là giấu đầu hở đuôi?!!
Cố tình Trình An Thái còn nghiêm trang hỏi tới, “Lời ấy thật chứ? Lạc sư điệt, chuyện như vậy cũng không thể nói lung tung.”
Trong lúc nhất thời, các loại ánh mắt kinh ngạc cùng hoài nghi không xác định đảo quanh hai người.
Mặt mày Chính Dương Tử trắng bệch, run rẩy chỉ vào Lạc Minh Xuyên, nhưng lại nói không nên lời.
Thanh niên lại dập đầu mạnh một cái, nâng lên trường kiếm, “Phẩm hạnh đệ tử không hợp, phụ ân đức của sư phụ, càng phụ Thương Nhai. Không xứng kiếm này, hôm nay trên điện Thanh Hòa, mặc cho xử trí.”
Ngày xưa, lúc y mới nhập môn bái sư, khi y là võ tu, Chính Dương Tử liền vì y mà tìm thanh ‘Trầm Chu’ này.
—— Là tác phẩm tốn mười năm tâm huyết của người đúc kiếm, là kiếm của người quân tử.
Ai biết sau đó linh mạch thức tỉnh, ngược lại thích hợp làm linh tu hơn. Chính Dương Tử cũng không thu hồi kiếm lại, cho nên Lạc Minh Xuyên vẫn luôn giữ nó.
Lúc này Chính Dương Tử nhìn thấy kiếm, càng thêm giận dữ, ông không tin đồ đệ của mình sẽ làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, mà ông cũng biết đồ đệ mình sẽ không nói dối, nhất thời xoắn xuýt đến thở không nổi.
Ân Bích Việt còn muốn rít gào hơn
so với ông,
tại sao lại như vậy! Hắn đúng là muốn thoát tội, nhưng không phải là loại lý do này!
Nhân vật chính, đây là cách của chú đó hả!!!
Nếu thanh danh này bị gán, vậy sau này làm sao nhậm chức Boss bự!
Hắn vừa định biện giải, đã bị đánh gãy lời.
Liễu Khi Sương tiến lên hai bước, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói, “Sư đệ, có chuyện như vậy vì sao đệ không nói! Mọi người Hề Hoa phong không bảo vệ được đệ, khiến đệ phải chịu oan khuất rồi!”
Sư tỷ, thời điểm như thế này tỷ cũng không cần support thêm đâu!
Ân Bích Việt gấp đến nói không biết lựa lời, “Căn bản không có chuyện oan ức ủy gì hết, đệ vốn cũng không phải là người tốt lành gì!”
“Đinh —— Lời kịch ‘Ta vốn cũng không phải là người tốt lành gì’ của nhân vật phản diện xuất hiện, điều kiện thành lập, vầng sáng kích hoạt!”
Ân Bích Việt cảm động muốn khóc!!!
Đến rất đúng lúc!!
Vầng sáng thật có lương tâm!!
Hà Yên Vân đang muốn biện giải thay Lạc Minh Xuyên, không biết làm sao, ánh mắt nhìn vào thân ảnh thẳng tắp trong điện, sau đó thốt không nên lời.
Thiếu niên gầy gò kia, từ khi tiến vào đến bây giờ, không quan tâm mọi người chỉ chỏ hay là khıêυ khí©h, một câu giải thích, một tia biểu tình cũng chưa từng thay đổi.
Mãi đến tận khi Lạc sư huynh nói như vậy, mới đột nhiên kích động, âm thanh đột nhiên cất cao, như là vội vã che giấu cái gì.
Đệ vốn cũng không phải là người tốt lành gì.
Ai lại đi nói mình như vậy?
Thật ra, người này chịu rất nhiều oan ức đi…
Không chỉ là Hà Yên Vân, dường như trong lòng mỗi người đều hiện lên ý nghĩ tương tự.
Ân Bích Việt rất nhanh phát hiện không đúng.
Tại sao thần sắc mọi người nhìn hắn lại càng kỳ quái, có người thương xót thấu cảm, có người lại thương tiếc. Ánh mắt nhìn Lạc Minh Xuyên hoặc thì xoắn xuýt, hoặc thì căm phẫn sục sôi.
Không, chờ chút, vầng sáng không phải có hiệu lực sao? Tại sao lại như vậy?!
Một ánh mắt liền dọa kẻ khác khóc đâu rồi?!
Đoàn Sùng Hiên đi ra, đứng cùng một chỗ với Liễu Khi Sương, “Sư huynh, huynh không muốn nói ra ẩn tình, có phải là bị người uy hϊếp hay không?”
Liễu Khi Sương cũng dường như nghĩ đến cái gì, “Hơn nữa, nửa tháng trước tỷ từng thấy, khi đó sư đệ vốn là tóc đen, bây giờ lại tóc bạc, chẳng phải là rất kỳ lạ sao?”
Không không không, đừng suy diễn nữa!
Ân Bích Việt còn chưa mở miệng, Đoàn Sùng Hiên liền nói tiếp, “Sư tỷ, ấn theo lời của tỷ, tóc bạc phần lớn là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, Chưởng môn mặc dù phong bế tu vi của sư huynh, cũng không thể khiến huynh lạc lối…Còn về Lạc sư huynh, phải nói sao đây, huynh ấy hôm nay vốn là Thủ đồ Thương Nhai, thân phận quý trọng, sao có thể tùy tiện thế tội cho sư huynh?”
Chính Dương Tử quát lên, “Ngươi… Ngươi, toàn là nói bậy!”
Lời này của Đoàn Sùng Hiên tựa như ca ngợi nhưng lại là đá xéo, vừa mắng Lạc Minh Xuyên có hành vi không ngay thẳng ỷ thế hϊếp người, vừa mang ý Chưởng môn xử sự bất công bao che đệ tử dưới trướng, sự tình chưa điều tra rõ đã oan uổng Ân Bích Việt. Thậm chí muốn còn đem chuyện tóc trắng của Ân Bích Việt nói thành có dây mơ rễ má với bọn họ, thật sự từng từ đâm thẳng vào tim gan người nghe.
Quả nhiên, ánh mắt mọi người càng bất thiện.
Lúc này, nam tử ngồi ở ghế Hề Hoa phong lên tiếng, “Đoàn sư đệ, lui ra.”
Thanh âm của người nọ không lớn, lại ẩn chứa sức mạnh nào đó. Từ nơi xa xăm truyền đến, như là băng tuyết qua ngàn năm vẫn không tan chảy, rơi vào trong lòng mỗi người.
Ân Bích Việt nghe tiếng nhìn lại.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát tỉ mỉ Quân Dục.
Một thân trường bào màu đen, không hoa văn không trang sức, tóc đen rối tung như thác nước. Mặt mày sắc bén như tạc, môi mỏng như cánh ve. Rõ ràng là ngồi ngay ngắn trên ghế, lại giống như một thanh thần binh tuyệt thế, lúc nhìn thấy liền khiến người ta cảm thấy lãnh ý uy nghiêm đáng sợ, không thể lại gần.
Từ đầu đến giờ, người nam nhân lạnh lùng này chỉ nói một câu.
Lúc hắn không nói lời nào, rất ít có người chú ý tới hắn.
Nhưng lúc hắn mở miệng, không ai dám nói nữa.
Đoàn Sùng Hiên cùng Liễu Khi Sương cũng yên lặng lui về.
Tất cả mọi người lắng xuống, chờ thái độ của hắn.
Chính Dương Tử thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như còn có Quân Dục, hiểu chuyện lại giữ được bình tĩnh, không hổ là đồ đệ của Vệ Kinh Phong, đại sư huynh Hề Hoa phong…
Chỉ thấy người mà ông khen quay đầu nói với đồng tử ôm kiếm rằng, “Đi lấy kiếm của ta đến đây.”
Chính Dương Tử chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại.
Đồng tử ôm kiếm đáp một tiếng dạ, liền lùi ra.
Toàn bộ không khí của đại điện bầu im lặng một cách chết chóc.
Không biết qua bao lâu, Chính Dương Tử khụ một tiếng, dường như muốn nói gì.
Chỉ thấy đồng tử kia đã nâng hộp kiếm đi vào, vô số ánh mắt đặt trên nó, tựa như muốn nhìn thủng luôn hộp gỗ đào lâu năm.
Nội tâm Chính Dương Tử m kêu rên một tiếng, xong rồi, bệnh cũ của Hề Hoa phong lại tái phát, bao che khuyết điểm, không nói lí.
Hết một tên Vệ Kinh Phong, lại tới một Quân Dục!
Đã vậy Lạc Minh Xuyên lại còn muốn rước thêm phiền nói, “Sư phụ, từng chữ đệ tử nói là thật, hại ba mươi hai đệ tử Thương Nhai rơi vào hiểm cảnh là do đệ tử, nguyện chịu phạt thay sư đệ!”
Chính Dương Tử thật muốn ném y cho Hề Hoa phong gϊếŧ chết luôn cho rồi!
… Mà dù cho có vô liêm sỉ cỡ nào, cũng là đồ đệ do ông tự tay nuôi dạy.
Chính Dương Tử thở dài, ngữ khí cũng mềm đi, “Ân sư điệt, nghiệt đồ này có lỗi với ngươi?”
“Chuyện đó hoàn toàn không xảy ra! Không liên quan đến huynh ấy!”
Ân Bích Việt muốn quỳ lạy rồi!
Rốt cục cũng đến lượt người trong cuộc như hắn nói chuyện!
Mà trong đầu của hắn phảng phất vang lên âm thanh điện tử lạnh như băng, tít tít, IQ của đồng đội của bạn đã log out.
Phong chủ Hề Bình phong khụ một tiếng, “Theo ta thấy, có lẽ là Lạc sư điệt lòng sinh ái mộ với Ân sư điệt nhưng không được đáp lại, người trẻ tuổi nhất thời kích động… May là chưa biến thành sai lầm lớn, khụ, Quân sư điệt, rút lại kiếm đi, có chuyện gì thì từ từ nói…”
Hề Bình phong vốn rất am hiểu nhân nhượng cho yên chuyện, chuyện lớn hóa nhỏ.
Lúc trước Chính Dương Tử hận chết cái loại thái độ ba phải này,
lúc này lại gật đầu liên tục, “Đúng vậy.”
Phong chủ Hề Lăng phong cũng lên tiếng, “Việc của người tuổi trẻ, vẫn nên tự giải quyết riêng, nếu trừng phạt trắng trợn, nếu truyền ra ngoài, cũng không tốt…”
Cái phong chủ khác cũng dồn dập phụ họa, “Đúng là như thế.”
Liễu Khi Sương suy nghĩ, nàng không thèm để ý Lạc Minh Xuyên, nhưng chuyện này đối với danh tiếng của sư đệ cũng không tiện.
Nàng có thể nghĩ ra, người khác đương nhiên cũng có thể nghĩ ra.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của nam tử khoát lên cái hộp kiếm. Gần như là cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất trong thần hồn mỗi người đều vang lên tiếng kiếm reo, không khỏi vì nó mà chấn động.
Âm thanh lạnh lẽo lần thứ hai vang lên, “Chuyện hôm nay, chấm dứt ở đây. Người biết chuyện, không thể truyền ra ngoài.”
Dứt lời nhìn về phía Chính Dương Tử.
Chính Dương Tử biết Quân Dục đây là đang hỏi ý kiến của ông, cuối cùng cũng cho ông mấy phần mặt mũi. Liền nói, “Chư vị hãy nhớ, việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.”
Quân Dục gật gật đầu, đem hộp kiếm đưa cho đồng tử kia, bắt đầu đứng dậy.
Liễu Khi Sương cùng Đoàn Sùng Hiên đi theo phía sau hắn.
Ân Bích Việt nhìn mấy vị sư huynh đệ kia đến gần, nội tâm xoắn xuýt hỗn loạn…Nói gì bây giờ?
Nếu nói cảm ơn, cách mấy người này support sai rồi! Thiếu chút nữa khiến hắn trở thành quân tử như Lạc minh Xuyên luôn rồi!
Nếu không nói cảm ơn, dựa vào độ thân thiết của nguyên thân đối với những người này, đâu chỉ là một sự giúp đỡ bình thường!
Dàn đồng môn bao che khuyết điểm của nhân vật phản diện gì gì đó biến hết đi! Đi nhầm trường quay rồi!
Rất nhanh hắn liền phát hiện mình cả nghĩ quá rồi, chờ Quân Dục đi tới trước mặt hắn, hắn một chữ cũng không nói ra được.
Nam tử từ từ giơ tay lên, mang theo chút cảm giác mát mẻ, điểm tại mi tâm của hắn.
Khí tức mát lạnh thuận theo đầu ngón tay chảy vào linh đài.
Như là một dòng suối tinh khiết chảy róc rách, rào chắn vô hình trong cơ thể đột nhiên biến mất, chân nguyên dồi dào chảy ra, nhanh chóng chạy khắp thân thể, phảng phất như mỗi một tấc cơ thịt đều giãn ra, toàn bộ xương cốt đều trở nên đầy sức mạnh.
Toàn thân khoan khoái, tinh thần sảng khoái.
Quân Dục giải phong ấn tu vi của hắn.
Ân Bích Việt nhất thời hơi ngớ ra, thân thể đầy sức mạnh, thật sự quá tốt.
Liền nghe nam tử nhàn nhạt mở miệng, “Cũng không phải là tẩu hỏa nhập ma.” Câu tiếp theo là nói với hai người khác, “Đưa sư đệ đi về nghỉ ngơi.”
Đoàn Sùng Hiên cười nói, “Tứ sư huynh đã khổ cực rồi, đúng là nên nghỉ ngơi một chút.”
Liễu Khi Sương nói, “Tỷ đi thỉnh Trữ trưởng lão, kiểm tra tỉ mỉ thân thể một chút.”
Ân Bích Việt gần như là bị hai người lôi ra điện Thanh Hòa.
Những phong chủ khác cũng đứng dậy lần lượt cáo từ.
Lạc Minh Xuyên nhìn bóng lưng thiếu niên đi xa, lại bỗng nhiên bị thân hình cao lớn ngăn trở tầm mắt.
Quân Dục từng bước một đi tới trước mặt y, lúc còn cách ba bước thì dừng lại, nhìn y.
Lạc Minh Xuyên trong nháy mắt bị ghim tại chỗ không thể động đậy, lãnh ý hủy thiên diệt địa trong khoảnh khắc vọt tới, như đối mặt vực sâu, lại như có kiếm treo trên đầu!
Y gần như cho là một giây sau, hộp gỗ đào sẽ tan nát, thanh kiếm có thể chém núi phá đá, có thể san bằng Thương Nhai kia, sẽ đâm thủng l*иg ngực của y.
Sự đau đớn lạnh lẽo như ngâm trong băng mười năm kia, rõ ràng chỉ kéo dài khoảng một chốc. Quân Dục đã quay người mà đi.
Lạc Minh Xuyên cúi người há mồm thở dốc.
Mới phát giác ra mồ hôi lạnh đã thẩm thấu quần áo.
Cách đó không xa, Hà Yên Vân ngốc lăng lúc này mới dám nhào lên, nâng mấy lần mới nâng nổi người dậy, vội la lên, “Lạc sư huynh, huynh sao rồi? Huynh có sao không?”
Chính Dương Tử lần này không ra tay.
Ông biết ông không ngăn được Quân Dục. Lạc Minh Xuyên cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ là một sự trừng phạt nhỏ mà thôi. Tóm lại là hạ thủ lưu tình.
Không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may quá, lần xét xử này cuối cùng cũng coi như kết thúc… Đang muốn mang theo đồ đệ của mình trở về đánh một trận.
Lại thấy tên đồ đệ bất hiếu kia đứng dậy đuổi theo đi ra điện,
“Xin hãy để đệ gặp mặt sư đệ! Đệ có lời muốn nói với sư đệ!”
Ta muốn đánh chết tên đồ đệ vô liêm sỉ này!