Buổi tối ngày hôm ấy, Ân Bích Việt đợi rất lâu, mới chờ được tiếng ‘Được’ của Lạc Minh Xuyên.
Vì vậy bức chiến thư được viết tỉ mỉ bằng bút lông bị hắn gấp lại cẩn thận, thu vào trong tay áo. Lạc Minh Xuyên có mấy phần lúng túng dở khóc dở cười, cảm thấy mình như kẻ gian lận bị tiên sinh trong học phủ bắt được tịch thu tài liệu.
Sau đó hai người đều ăn ý không nói về chuyện này nữa.
Trận đấu của Ân Bích Việt là trận đầu trong ba người, thời gian càng tới gần, hắn ngược lại càng ngày càng bình tĩnh. Cho dù Ỷ Hồ kiếm vẫn không chấp nhận chân nguyên của hắn.
Đến ngày đó, tâm tình hắn tựa như hồ mặt hồ bằng phẳng, không một gợn sóng.
Lúc các đệ tử Thương Nhai sơn từ bên Thu hồ đi đến trung tâm thành, dòng người tách ra hai bên, vô số ánh mắt đặt trên người bọn họ, rơi trên Ân Bích Việt. Nhưng trải qua hai cuộc tỷ thí lúc trước, trong ánh mắt của mọi người đều có nhiều hơn vài phần tôn trọng cùng kính nể.
Từ Diệp thành đến chân Trọng Minh sơn, có dòng người đi theo ở xa xa, nhưng không hề có tiếng xì xào bàn tán nghị luận.
Bất kể là dân chúng bình thường hay là người tu hành, đều cảm thấy họ sẽ phải chứng kiến một việc lớn xảy ra, có lẽ sẽ được ghi vào sử sách.
Ngày hôm qua đã có các đệ tử Thanh Lộc kiếm phái kiểm tra trận pháp phòng ngự của lôi đài lần thứ hai. Sáng nay ở dưới lôi đài người người nhốn nháo, trên khán đài phía Đông, có sáu vị trưởng lão có tu vi và bối phận cao của các môn phái, còn có một vị là người phục vụ trong Diệp thành.
Trong dòng người tấp nập, Ân Bích Việt và Chung Sơn đi tới đài. Đứng đối diện nhau.
Mọi người cũng chờ bọn họ sẽ nói cái gì đó vào lúc này, cho dù là tự giới thiệu cũng được. Đáng tiếc hai người này đều ít lời, nhất định phải khiến đông đảo khán giả thất vọng rồi.
Chung Sơn đặt kiếm lên trán, hai tay chồng lên nhau, sau đó khom người.
Ân Bích Việt cũng hành lễ như người nọ.
Không giống với những cái chắp tay thường ngày, lúc này bọn họ đều lựa chọn lễ pháp chính thức nhất, nghiêm túc nhất.
Chiều cao hai người xấp xỉ nhau, vì vậy hai thanh kiếm cũng ở độ cao bằng nhau.
Kiếm ở trong vỏ, không lộ tài năng.
Thế nhưng Ỷ Hồ bắt đầu chấn động.
Lưỡi kiếm va chạm với lớp vỏ dày, như mưa rơi trên kim loại, ong ong không thôi.
Trong nháy mắt, chẳng hiểu sao, Ân Bích Việt cảm nhận được tâm tình của nó.
Tiếng reo của thanh kiếm này lại như một tiếng quát lớn hỏi —— Lúc này chẳng có anh hùng hay sao mà lại dùng thằng nhãi ranh này để thành danh?!
Nó đang quát hỏi Phong Vũ kiếm!
Dưới Bão Phác Bát Quái kiếm, thanh kiếm này không có phản ứng, nhưng khi đối mặt Lãm Nguyệt của Sương Lam đao, thanh kiếm này chỉ chấn động nhẹ nhàng.
Thế nhưng lúc này, chỉ bởi vì bị đặt ở cùng độ cao với Phong Vũ kiếm, nó liền trở nên không cam lòng mà phẫn nộ, thân kiếm không nhịn được mà run rẩy.
Trước kia nó không phải là không có phản ứng, mà là xem thường.
Không có ai biết sự thay đổi trong yên lặng này, có người nghe được Ỷ Hồ kiếm chấn động trong vỏ, cũng nghĩ rằng Ân Bích Việt đang súc thế.
Ngay cả Chung Sơn cũng cảm thấy vậy, chỉ là dừng lại một chút, sau khi chào, lúc Ân Bích Việt đứng thẳng dậy một lần nữa, sẽ có một thứ gì đó khác đi.
Nhưng đạo tâm của Chung Sơn kiên định, sẽ không vì sự thay đổi của đối thủ mà trở nên hoang mang.
Tiếng kêu lảnh lót đột nhiên vang lên, Phong Vũ kiếm ra khỏi vỏ, như tiếng gió rít gào!
Dường như là cùng lúc đó, Ỷ Hồ kiếm cũng ra khỏi vỏ, tiếng kêu dài như tiếng hạc!
Hoàn toàn át đi tiếng gió ác liệt, vì vậy cả vùng đều vang vọng tiếng kêu của chiêu kiếm này!
Dưới đài, chúng đệ tử không nghĩ tới, vừa mới mở màn, chỉ là tiếng kiếm reo đấu nhau thôi mà lại có thanh thế lớn như vậy, không khỏi thán phục ra tiếng.
Trên khán đài, trưởng lão Thanh Lộc kiếm phái lắc đầu, “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt… Quả nhiên là tâm tính thiếu niên, quá thiếu kiên nhẫn.”
(Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đều đồng ý với câu nói này của ông.
Hai người đồng thời khởi thế, kiếm của Chung Sơn còn nhanh hơn một chút, hạ xuống đầu tiên. Bất ngờ thay, đúng là một chiêu ‘Noãn Vũ Tình Phong Sơ Phá Đống’, tựa như thời tiết đầu xuân, gió nhẹ mưa phùn.
(Noãn Vũ Tình Phong Sơ Phá Đống: Mưa ấm gió trong đầu xuân đuổi đi mùa đông lạnh)
Đây là khởi thế đầu tiên của Phong Vũ kiếm. Không thể nói là tốt, cũng không thể nói tệ, chỉ là quá mức công chính ôn hòa.
Để tiếp chiêu kiếm này thì có rất nhiều cách, dưới đài có ít nhất hai mươi người có thể sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để hóa giải nó.
Thế nhưng Ân Bích Việt không có ý định hóa giải nó.
Chân nguyên đi vào kiếm, như dòng suối chảy qua con sông vẫn luôn khô cạn. Ỷ Hồ kiếm gần như biến thành một phần của cánh tay hắn.
Tảng đá vốn đè lên ngực cả ngày lẫn đêm thoáng chốc nát tan, sao lại không sung sướиɠ?! Sao lại không sảng khoái?!
Vì vậy mũi chân của hắn điểm nhẹ chút, cầm kiếm mà lên, mũi kiếm mạnh mẽ chèn ép, như hạc trắng xé mưa gió!
Hai kiếm gặp nhau, trong lúc va chạm tạo ra kình khí, sương sớm cũng trốn đi!
Chân nguyên vẩy ra từ mũi kiếm, như đốm lửa nhỏ bốc cháy, rơi trên võ đài, phát ra tiếng ‘Xì xì ——’.
“Hạc Lệ Vân Đoan!”
(Tiếng hạc trong mây)
Vẫn là một chiêu ấy, thế nhưng uy thế gần như khác biệt một trời một vực so với lúc trước, khiến người ta không thể tin được.
Nhưng vẫn không đủ.
Hai kiếm vừa chạm liền tách ra, thân hình Ân Bích Việt xoay chuyển rồi rơi xuống đất, cơn đau nhói kịch liệt thuận theo cổ tay truyền tới kinh mạch, như cánh đồng khô bị lửa đốt.
Khóe mắt nhìn lướt qua vị trí cây Du bên đài, vị trí hắn rơi xuống cách vị trí cũ nửa tấc.
Mà Chung Sơn, vẫn đứng tại chỗ cũ.
Loại việc nhỏ không đáng kể này rất ít người phát hiện, nhưng vị nhân vật cung phụng trong Diệp thành cũng lắc đầu thật nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Chênh lệch cảnh giới cũng có nghĩa là xảy ra sự chênh lệch sức mạnh của chân nguyên, đây là sự thật không thể sửa đổi.
Ân Bích Việt đột nhiên tỉnh táo lại, cũng lại bắt đầu tính toán lại từ đầu.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, cũng gần như chỉ trong nháy mắt khi hắn vừa rơi xuống đất, hắn liền xuất kiếm lần thứ hai.
Mày Chung Sơn cau lại.
Cẩn thận tỉ mỉ, tinh thông tính toán —— đây là phán đoán trước kia của hắn về Ân Bích Việt. Cũng giống như những trận khác của người nọ, trước tiên cứ mặc người khác chế trụ, cũng là vì tìm ra kẽ hở, sau đó một chiêu chế địch.
Nhưng mà một kiếm vừa nãy dường như hoàn toàn không có mưu tính gì cả, chỉ là tùy hứng mà thôi.
Không thuộc bất kỳ một tình huống nào mà Chung Sơn đã dự tính trong trận đấu này.
Nhịp điệu trận đấu bị rối loạn, hai bên đều trở về điểm xuất phát một lần nữa.
Chỉ một chốc, Ân Bích Việt lại lên kiếm.
Thân kiếm mang theo quầng sáng dìu dịu, vẽ một vòng cung trong không khí, trôi chảy mà yêu kiều, dường như sương sớm cũng bị sự mỹ lệ của chiêu kiếm này hấp dẫn, hội tụ dưới kiếm của hắn, như là sương khói trên sông.
Kiếm ở trong tay hắn, như một con sông xuân, nhưng ánh kiếm bay lượn, đã tới trước mặt Chung Sơn!
“‘Yên Lung Hàn Thủy’!”
(Sương khói tràn sông lạnh)
Mỗi người cũng không hiểu, vì sao sau ‘Hạc Lệ Vân Đoan’ vừa nhanh vừa mãnh liệt kia thì Ỷ Hồ kiếm lại trở nên bình tĩnh đến kỳ dị. Trở lại lúc trong Noãn Vũ Tình Phong.
Luồng kiếm quang này cũng không uy thế khủng bố, ngược lại có nét đẹp đến nhanh như cầu vồng, nhưng Chung Sơn lại lui hai bước.
Sau hai bước lại phất cổ tay cầm kiếm, chỉ là kéo thanh kiếm đi lại tựa như người qua sông đêm nhẹ phất tay áo đuổi đi sương khói.
Là thu thế của Phong Vũ kiếm —— ‘Tà Phong Tế Vũ Bất Tu Quy’.
(Gió tà mưa phùn chờ về)
Nhẹ như yến, nhưng lại có ý muốn dứt khoát rời đi. Giương cánh rời đi trên con sông lạnh ngập sương.
Dưới đài, rất nhiều người nhìn đến mức đầu óc mơ hồ, cực kỳ không hiểu.
Không có chân nguyên va chạm nhau, không có kiếm thế kinh thiên động địa, Chung Sơn và Ân Bích Việt đang làm gì?
Các đệ tử có tu vi khá tốt trong môn phái liền dồn dập mở miệng giải thích,
“Một kiếm ‘Yên Lung Hàn Thủy’ của Ân sư huynh nhìn như mềm mại, nhưng bất kể là góc độ hay là khoảng cách của ánh kiếm bay, đều vô cùng chuẩn, bít kín tất cả đường lui của Chung sư huynh, giống như sương mù bao trùm cả con sông lạnh.”
“Chung sư huynh không tiến ngược lại thụt lùi, vị trí hai bước kia rất khéo, tìm được một khe hở, dùng ‘Tà Phong Tế Vũ Bất Tu Quy’ phá tan sương mù.”
Chung Sơn dùng một kiếm phá sương mù, xoay tay đâm nghiêng, thân hình đột ngột trở nên rất nhanh, dường như nhẹ tựa lông hồng.
Ỷ Hồ kiếm đón nhận đòn tấn công, không có tiếng kiếm rít, chỉ có tiếng gió nhẹ rì rào.
Hai người thay đổi chiêu thức mặc dù nhanh, nhưng không như một cuộc tranh đấu nhanh chóng mãnh liệt, ngược lại lại lưu loát như nước chảy mây trôi.
Kiếm pháp Thương Nhai ‘Phong Quá Hàn Đàm’ đối chiến với thức thứ nhất của Vũ Y kiếm quyết.
(Phong Quá hàn Đàm: Gió thổi qua hồ lạnh)
Trong lúc nhất thời, thời tiết trên võ đài gần như biến hóa, mưa xuân như rượu liễu rủ như sương, cái se lạnh của mùa xuân đi kèm với hơi lạnh của mưa xuân.
Nhưng vẫn có người có thể nhìn thấy nét đẹp và sóng ngầm nằm dưới nó.
“Kiếm thế của hai người họ vô cùng tinh chuẩn, không có một chút chân nguyên dư thừa lãng phí nào cả, ngay lúc bắt đầu xuất kiếm thì đã tính toán cách phá giải.”
“Hai người đều đang dùng cái giá thấp nhất để xuất kiếm và phá kiếm để đổi lấy sơ hở của đối phương.”
“Chỉ cần kiếm ai đó chậm một chút hay tính toán chậm một bước, thế cuộc sẽ thay đổi trong khoảnh khắc!”
Nhưng vẫn có người không hiểu, cảnh giới Chung Sơn cao hơn Ân Bích Việt, tại sao cũng dùng đấu pháp cẩn thận như vậy?
Tống Đường cười rộ lên, giải thích với Trình Thiên Vũ, “Tinh thần và chân nguyên tiêu hao với một tốc độ đều đều thì đối thủ khó đột phá nhất.”
Đây là cách ổn nhất.
Khi thần thức và chân nguyên của Ân Bích Việt không đủ để chống đỡ tính toán và xuất kiếm, người thắng sẽ là Chung Sơn.
Nói cho cùng, vẫn là chênh lệch cảnh giới, có khóc cũng không thể làm gì.
Hơn bốn mươi chiêu qua đi, tiết tấu của trận chiến trở nên kỳ dị, Ân Bích Việt không dùng Hàn Thủy kiếm quyết, Chung Sơn cũng không hề dùng Phong Vũ kiếm quyết.
Kiếm thế của bọn họ rất trôi chảy, nhìn qua rất đẹp.
Cỏ mọc én bay, hoa nở đầy cây.
Thời gian lặng yên trôi qua, mặt trời chói chang treo cao giữa trời. Xem một trận đấu như vậy gần như là một loại hưởng thụ, rất nhiều người khẽ thở ra một hơi. Yên lặng chờ đợi sự thật cuối cùng.
Sau một khắc
(15p), có người mang thần sắc hơi kinh ngạc, “Gió nổi lên rồi?”
Tại sao dưới đài không cảm thấy?
Chỉ có thể nhìn thấy gió thổi qua cành lá rộng mở của cây Du, thổi bay vạt đạo bào của Ân Bích Việt, lay động tà áo dài rủ xuống của Chung Sơn, nhẹ nhàng lướt qua kiếm trong tay người nọ.
Tiếp theo mũi kiếm khẽ xoay chuyển, bỗng nhiên đâm xuống phía dưới!
Cuồng phong đột nhiên nổi lên! Cây Du oằn cả thân xuống!
Mũi chân Chung Sơn điểm nhẹ chút rồi nhảy lên thật cao, áo bào ở trong gió cuồn cuộn như mây bay!
Hóa ra không phải gió, là kiếm thế chân chính của Phong Vũ kiếm nổi lên.
Gió thổi báo giông tố sắp đến.
Đồng tử Lạc Minh Xuyên thu nhỏ lại.
Chung Sơn khởi thế trước tiên, chỉ có một khả năng: Sư đệ lộ ra kẽ hở.
Rất nhiều người đều nghĩ tới điểm này, vì vậy thần sắc đột nhiên nghiêm nghị.
Thế cuộc đã thay đổi trong khoảnh khắc tiếp theo!
Thần sắc Ân Bích Việt thay đổi, thân hình khẽ nhúc nhích, biến mất không còn tăm hơi, bộ pháp cực nhanh, tựa như biến mất trong gió.
Mà lúc này gió đã tràn ngập võ đài, kiếm thế bao trùm cả võ đài.
Có thể tránh ở nơi nào?
Ân Bích Việt biết rõ hắn phải đối mặt với một kiếm đã giữ thế đã lâu như thế nào.
Nhưng hắn không có cách khởi thế dưới kiếm chiêu của đối phương, bốn mươi chiêu cùng bốn trăm chiêu không có gì khác nhau, không cầm được chân nguyên
trước tiên sẽ là hắn.
Kế hoạch ban đầu đều mất hết hiệu lực, bởi vì Chung Sơn mạnh hơn trong suy nghĩ của hắn rất nhiều.
Vậy cũng chỉ có thể khiến cho đối phương khởi thế.
Phá vỡ cục diện bế tắc, chỉ có con đường này. Cho nên hắn lộ ra kẽ hở.
Dưới đài không cảm thấy gió, lại nghe được âm thanh cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, tựa như có tiếng gió rung động trong đầu. Các đệ tử có tu vi hơi yếu, theo bản năng bưng kín lỗ tai.
Tiếng kiếm rít thê thiết trong gió! Không đâm vào hướng bóng mờ, ngược lại đâm thẳng vào khoảng không!
Vào lúc mọi người ngạc nhiên nghi ngờ và khó hiểu, trong khoảng không xuất hiện một vệt máu!
Vệt máu rơi vào trên võ đài, ‘Xẹt xẹt’ một tiếng bắn tung tóe qua sương trắng, nhưng lại tạo ra vài vệt lõm đen trên nền đá.
Là chân nguyên cuồng bạo rừng rực trong kiếm.
Chung Sơn đã tìm được vị trí Ân Bích Việt.
Một kiếm đâm thủng chân nguyên hộ thể, thẳng vào da thịt.
Thân hình Ân Bích Việt hiện ra trong khoảng không, trên tay đạo bào màu trắng là máu thịt tung tóe, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Ánh mắt lại sáng đến kinh người.
Kiếm của hắn đã đi tới một thước trước Chung Sơn!
Cuồng phong đột nhiên yên tĩnh, hàn ý nổi lên bốn phía.
Giọt máu rơi xuống ngưng tụ thành băng.
Hắn dùng một vết thương tận xương, đổi lấy cơ hội khởi thế xuất kiếm.
Vạn ngàn suy tính, đều nằm trong một kiếm này!