Ân Bích Việt cảm thấy bầu không khí dưới đài thay đổi trong khoảnh khắc.
Ánh mắt mỗi người đều đặt ở trên người hắn, mang theo sự phức tạp không nói nên lời.
Hắn thu kiếm vào vỏ, nhìn thấy Trần Dật cười rộ lên, còn chắp tay chào hắn, “Trận chiến ngày hôm nay, tâm phục khẩu phục.”
Ân Bích Việt lòng mang may mắn nghĩ, cái vầng sáng hàng fake này cũng chẳng kéo được bao nhiêu giá trị thù hận mà.
Vì vậy hắn cũng trả lại cái thi lễ cho đối phương, “Đa tạ.”
Đệ tử chấp sự hô lớn, “Trận chiến kết thúc, Ân Bích Việt của Thương Nhai sơn thắng —— “
Cuộc tỷ thí này nhấp nhô lên xuống, được đánh giá là đặc sắc tuyệt luân, nhưng không có ai đổ máu hay bị thương.
Hai bên chào hỏi một cách đoan chính bình tĩnh rồi bắt đầu, và cũng kết thúc như vậy.
Ân Bích Việt đi xuống đài, các đệ tử Thương Nhai sơn đã tiến lên đón. Ánh mắt như vui như buồn, còn mang theo một ý tứ hàm xúc nào đó… Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhìn đến mức hắn cảm thấy cực kỳ không dễ chịu.
Sau một khắc, đoàn người tách ra, hắn đối diện với mắt Lạc Minh Xuyên. Vẫn là đôi mắt màu hổ phách trong suốt như tẩy.
Đáy mắt mang theo chút quan tâm cùng lo lắng, mở miệng trầm giọng hỏi hắn, “Có bị thương không?”
Giống như khi trận đầu của hắn kết thúc vậy.
Trong nháy mắt đó, Ân Bích Việt đột nhiên cảm thấy rất an ủi.
Mặc kệ thế giới này thấy hắn ra sao, nhưng ánh mắt của Lạc Minh Xuyên nhìn hắn từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Bất kể giá trị cừu hận của hắn ra sao!
Sư huynh phơi nắng lâu như vậy, chắc là đang chờ mình dìu về! ~(≧▽≦)/~ Lạc Minh Xuyên khụ một tiếng, lời ít mà ý nhiều nói, “Huynh còn có một số việc, huynh và sư đệ đi trước.”
Mọi người này mới lộ ra thần sắc bừng tỉnh.
Con đường dưới chân đã thuộc nằm lòng, lúc quẹo đến hẻm nhỏ, Ân Bích Việt nâng cánh tay Lạc Minh Xuyên.
Kiếm ý của Hàn Thủy kiếm vẫn còn đang tàn phá bừa bãi trong kinh mạch cốt cách, khiến cho hắn không khỏi tới gần thêm một chút.
Bỗng nhiên cảm thấy gần quá không thích hợp cho lắm, sư huynh vốn rất giữ lễ có thể sẽ rất không quen. Đang muốn tạo ra chút khoảng cách, liền nghe thấy Lạc Minh Xuyên thành khẩn nói, “Đa tạ sư đệ.”
Không cần cám ơn ~(≧▽≦)/~
*************
Hai người đi không chậm chút nào, chờ mọi người dưới đài hoàn hồn, bóng lưng đã đi xa đến mức không thể nhìn ra, chỉ còn lại một điểm đen giữa trời xanh.
Tiếng bàn luận cùng tiếng thở dài dồn dập vang lên.
Hà Yên Vân thở dài nói, “Ân sư huynh như vậy… may mà còn có Lạc sư huynh chăm sóc.”
Đoàn Sùng Hiên không biết nên làm ra vẻ mặt gì, đối với tính cách của sư huynh mình, hắn hiểu rõ hơn so với người khác, “May là còn tu vi chiến đấu của tứ sư huynh, như thế sẽ không bị người khác bắt nạt.”
Có người không đồng ý, “Ân sư huynh tu vi cao thâm, sức chiến đấu trác tuyệt, nhưng lỡ như trong tương lai có người tâm thuật bất chính, muốn gạt huynh ấy thì sao? Ví dụ như giả bộ đáng thương cầu sự thấu cảm? Vậy lúc đó làm sao?”
“Gương mặt của Ân sư huynh vốn lạnh lùng! Nhìn thoáng qua người ta sẽ nghĩ là mặt lạnh mà tâm cũng lạnh! Như vậy quá tốt rồi!”
“Đúng! Tuy rằng rất dễ bị người ta hiểu lầm! Nhưng mà có thể làm kẻ xấu kinh sợ!”
Các đệ tử Thương Nhai sơn tụ tập cùng một chỗ, cảm thấy sầu lo cho tính cách của sư huynh nhà mình, cuối cùng đưa ra kết luận, Lạc sư huynh nhất định phải chăm sóc người ta cho kỹ! Toàn bộ Thương Nhai hợp mưu hợp sức, nhất định cũng phải chăm người cho tốt!
Chử Hoán mang theo đệ tử Liêm Giản tông lên đài, đỡ Trần Dật xuống. Trần Dật vung vung tay, ra hiệu bọn họ không cần lo lắng, cậu quả thật không hề bị thương.
Trên khán đài, Khúc Đôi Yên rốt cuộc cũng yên lòng.
Trên khán đài, bỗng nhiên có tiếng người niệm phật, mọi người nhìn qua, thấy là một vị cao tăng áo bào xám của Giai Không tự.
Phật tu vốn khiêm tốn, làm việc kín đáo, đặc biệt là phật tu ở Giai Không tự, dù đang ở phố xá sầm uất thì cũng như ở lễ Phật đường.
Tử Minh là sư đệ thủ tọa giảng kinh của Giai Không tự, bối phận và tu vi đều cao. Nhưng lúc người này không nói lời nào, dường như không ai chú ý tới ông.
Tiếng nói của ông ôn hoà như gió xuân, lại như đang niệm tụng kinh văn, “A di đà phật, sư thúc tổ thường nói, đệ tử ta rời cửa Phật hành tẩu thế gian, cũng không cần vì từ bi mà nhẫn nhịn, nhưng phải ‘Bồ tát tâm tràng, kim cương thủ đoạn’. Bần tăng trước nay vẫn không hiểu, ngày hôm nay mới hiểu, hóa ra là nói người như Ân thí chủ.”
Trong lòng mọi người cảm khái vạn ngàn lần, tạm thời không biết phải nói cái gì.
Trưởng lão Bão Phác tông hừ lạnh một tiếng, thần sắc oán độc thấp giọng mắng,
“Chỗ nào mà nhân từ nương tay, quả thật là lòng dạ đàn bà! Tương lai cũng khó làm chuyện lớn! Kiếm Thánh mà lại có đồ đệ như vậy!”
Đột nhiên ông ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cuống quít quay đầu lại, liền thấy vị trưởng lão kia của Liêm Giản tông lạnh lùng nhìn ông ta.
Lúc này mới nhớ tới đối tượng Ân Bích Việt hạ thủ lưu tình là một vị đệ tử của Liêm Giản, lời nói lúc nãy của ông ta, tuy rằng nhỏ, lại khó tránh tai mắt của người nửa bước Đại Thừa. Hôm nay trong những vị trưởng lão trên khán đài, trưởng lão Liêm Giản tông có tu vi cao nhất. Cái nhìn kia không có nửa phần uy thế lộ ra, nhưng lại chứa ý uy hϊếp, ông ta đành phải nghiêm mặt không nói nữa.
Trưởng lão Thanh Lộc kiếm phái cũng lên tiếng, nhàn nhạt nói, “Kiếm Thánh có đồ đệ như vậy là việc tốt.”
Ánh mắt lạnh lùng khiến vị trưởng lão Bão Phác tông kinh sợ kia của nữ tử trung niên lúc chuyển sang Khúc Đôi Yên, trên mặt mới hiện ra mấy phần thân thiết. Bà đã xem rõ cuộc chiến này, lúc này êm tai nói, “Đao cuối cùng của sư đệ con ‘Lãm Nguyệt’, đã dốc hết toàn lực, chân nguyên hộ thể đã mỏng manh, gần như không có. Một kiếm kia của Ân Bích Việt nếu như hạ xuống thật, nó sẽ không thể cầm đao ít nhất một năm. Dù cho có ‘Kim Phong Ngọc Lộ’ của mẹ con, cũng phải dưỡng thương nửa năm.”
Nói tới chỗ này liền chuyển thành nhắc nhở,
“Trong tương lai, chẳng cần biết con giao đấu với ai, nếu không phải trận chiến sinh tử, chân nguyên hộ thể tuyệt đối không thể để quá mỏng, khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh… Còn thằng nhóc Ân Bích Việt kia, rõ ràng là trong nóng ngoài lạnh, còn muốn mạnh miệng, làm việc tốt cũng không làm cho trọn, sau này con đừng có học theo nó.”
Khúc Đôi Yên vẫn ngoan ngoãn tán thành, “Cô dạy rất đúng, Yên nhi đã hiểu rồi.”
Nữ tử trung niên hài lòng gật đầu.
Trong lòng Khúc Đôi Yên lại nghĩ đến thiếu niên trong nóng ngoài lạnh kia, không khỏi cười rộ lên.
Lòng dạ mềm yếu cũng được, không thạo lõi đời cũng được. Nàng cảm thấy rất tốt.
Khác với tất cả mọi người, độc nhất vô nhị.
Không quan tâm đến suy nghĩ trong lòng mọi người ra sao, vòng thứ ba của Chiết Hoa hội vẫn đang tiếp tục, trận đấu đặc sắc tuyệt luân này cũng đã hoàn toàn kết thúc.
Mà người đến trà lâu tửu quán vẫn có thể nghe thấy tiếng bàn luận, Ỷ Hồ kiếm lần đầu tiên ra khỏi vỏ, liền dùng uy thế vạn núi phá Lãm Nguyệt, thật không thể khinh thường. Nhưng chẳng biết nếu so với Phong Vũ kiếm thì thế nào, thanh kiếm nào sẽ sắc bén hơn?
Câu hỏi này, cả bản thân Ân Bích Việt cũng trả lời không được.
Hắn ngồi ở trên đệm cói dùng mảnh lụa lau kiếm, thần sắc nghiêm túc, động tác cẩn thận tỉ mỉ.
Trong đầu cẩn thận nhớ lại những chi tiết nhỏ trong trận chiến. Không phải ảo giác, thanh kiếm này dưới sự uy hϊếp của Lãm Nguyệt, lúc ra khỏi vỏ thì run nhẹ, có chút tiếng ong ong, tựa như phẫn nộ.
Nhưng vẫn không chấp nhận chân nguyên của hắn, trầm mặc mà cố chấp. Nếu như đệ nhất thần binh ‘Lâm Uyên’ ở ‘Thời đại Chư Thánh’ còn trên đời, chỉ sợ cũng không làm giá cao như thế này.
Nghĩ tới đây, nội tâm Ân Bích Việt gần như muốn hỏng.
#Sư phụ, kiếm người truyền lại năm đó có BUG rồi#
(Bug: Lỗi phần mềm)
#Tui muốn nói chuyện với thanh kiếm này#
**************
Sau bảy ngày, vòng thứ ba của Chiết Hoa hội kết thúc. Khúc Đôi Yên sau trận đó cũng chẳng xuất hiện nữa, không ít người cảm thán mỹ nhân thật khó thấy, không biết đời này có hữu duyên gặp lại hay không.
Lẽ ra có 40 người vào vòng trong, nhưng lại xuất hiện mấy trận mà cả hai bên đều bị thương nặng, người thắng cũng từ bỏ tư cách qua vòng kế tiếp. Cuối cùng chỉ còn 36 người.
Trong lần rút thăm thứ tư, đệ tử dự thi có ba ngày để nghỉ ngơi. Thanh Lộc kiếm phái cũng phải tập hợp người gia cố và tu sửa trận pháp trên võ đài.
Người tu hành bên ngoài đến Diệp thành càng nhiều, đều là đến xem vòng kế tiếp. Đội Thành vệ giáp đen tuần tra hằng ngày cũng tăng thêm không ít, tửu quán, cửa hàng và sòng bạc, ngân hàng tư nhân trong thành cũng buôn bán tốt hơn.
Các đệ tử trong môn phái bây giờ, người bị loại và đến xem cũng nhiều hơn số người dự thi.
Rất nhiều người không còn áp lực tranh tài, đều thích đến sòng bạc chơi, đánh cược, ủng hộ tông môn của mình, điều hòa cuộc sống tu hành của mình một chút.
Tuy rằng kết quả rút thăm của vòng kế tiếp còn chưa có, nhưng có không ít người biết chuyện trong trà lâu hôm nọ, Phong Vũ kiếm Chung Sơn và đệ tử Kiếm Thánh Ân Bích Việt chắc chắn sẽ có một trận chiến, bởi vậy bàn cược đã có từ rất sớm.
Kiếm thế Ân Bích Việt triển lộ trong cuộc chiến đánh tan tin đồn ‘Tẩu hỏa nhập ma, tu vi tổn thất lớn’. Nên tỷ lệ cược giữa Chung Sơn và Ân Bích Việt không chênh lệch nhiều.
Nhưng tóm lại Chung Sơn cảnh giới cao hơn, nên nhiều người cược cho hắn. Dù sao trong một trận chiến nào đó đã có người nghi vấn tu vi hậu kỳ Phá Chướng của hắn, cho là hắn đã coi như là nửa bước Tiểu Thừa.
Bên Thu hồ, Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt vẫn tu hành, lúc luyện kiếm cũng sẽ chỉ đạo cho Lải Nhải một chút.
Đoàn Sùng Hiên vội vàng tu hành, luyện kiếm thì được người chỉ đạo, lại còn bận rộn chạy đến sòng bạc cược cho sư huynh mình nữa.
Vì vậy trong lòng các cô nương ở Diệp thành, hình tượng anh tuấn bất phàm, trẻ tuổi giàu có của hắn càng thêm vĩ đại.
Trận cược gay cấn hừng hực này gần như ai cũng tham gia, chỉ có đệ tử Bão Phác tông không tham gia.
Cũng không phải vì bọn họ đang chuyên tâm tu hành, không để tâm đến những thú vui cấp thấp đó. Mà là do ban đầu Ân Bích Việt đánh với Hà Lai, bọn họ mượn một số tiền lớn từ ngân hàng tư nhân ở Diệp thành đi cược Hà Lai thắng. Sau đó cược thua, tiền tài trong lúc nhất thời không gom đủ, phải nhờ đến người quen của trưởng lão dẫn dắt lần này xuất tiền mới trả hết nợ cho ngân hàng.
Chuyện này truyền về Hoành Đoạn Sơn ở Tây Địa, bị các Thái Thượng trưởng lão trong tông môn truyền tin trách cứ ‘Mất mặt xấu hổ’. Cho nên các đệ tử Bão Phác tông bây giờ cũng chẳng dám cược nữa.
Tiết trời đầu hạ của Diệp thành sắp hết, khi nắng vàng về Tây thì gió lạnh cũng nổi lên.
Dân chúng trong thành đem ghế tre ra đường hóng mát, vẫy quạt cói nói chuyện vui họ vừa nghe được trong Chiết Hoa hội. Đèn l*иg cũng vội vàng được treo lên hoa lâu, những người buôn nhỏ trong phố chính cũng bắt đầu chuẩn bị cho chợ đêm, đèn l*иg nơi nhà cao cửa rộng cũng được đốt từ sớm.
Các đệ tử Thương Nhai sơn bên Thu hồ kết thúc một ngày luyện kiếm và tu hành, có người trở lại trong phòng chuẩn bị tập trung tinh thần nhập định, có người thì lại tụ tập đến phố chính, thưởng thức sự náo nhiệt của Diệp thành.
Chiều tà về Tây, trên mặt hồ là ánh vàng lấp lánh. Chim mỏi quay về tổ, xa xa trong sân tường trắng ngói xám của người dân là khói bếp lượn lờ bay lên.
Bóng người bên hồ dần dần đi xa, tiếng cười cũng nhạt đi, hoàng hôn im ắng bên Thu hồ.
Chỉ có gió nhẹ chầm chậm, thổi bay ngàn vạn sợi liễu rủ bên hồ.
Cho tới bây giờ, lúc này và lúc trước cũng chẳng có gì khác nhau.
Nhưng ngày hôm nay lại khác.
Bởi vì dưới cây liễu là một tiểu cô nương đang đứng.
Không ai biết nàng đến đây lúc nào, hay đã đứng bao lâu.
Nàng tựa như lặng yên không tiếng động xuất hiện ở nơi đó, gió đêm và cành liễu rủ cũng không chú ý tới nàng.
Nàng mang trường sam màu tím, váy dài eo thon, vạt áo thêu nhiều loại hoa văn tối màu. Trên tóc cài trâm mộc mà không phải trâm ngọc, chỉ có phần cuối của trâm là một viên minh châu bóng loáng, rực rỡ dưới ánh chiều tà.
Khi thiếu niên tóc trắng đẩy cửa đi ra ngoài, nhấc theo kiếm đến bên hồ, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Một nụ cười như chứa ba tháng xuân.
Liễu rủ dù mềm mại thế nào, sao có thể mềm mại như lúm đồng tiền của nàng?
Hồ dù sáng thế nào, làm sao lại sáng ngời như mắt nàng?