Chương 28: Dạy dỗ

Một buổi sáng sớm yên tĩnh, không biết ai đẩy ra cửa sổ, vì vậy trên lầu có một tiếng la hét truyền ra, “Đoàn công tử đến!! —— ”

Đoàn Sùng Hiên vẫy quạt, lòng bàn tay bỗng chảy mồ hôi lạnh.

Bụi bay mịt mù, các cô nương nhấc váy dài, vẫy vẫy khăn thêu, từ sau phố, từ trong khách sạn, từ trên lầu cao chạy như bay mà xuống, từng trận gió thơm cùng làn váy tung bay.

Chỉ trong nháy mắt, hai bên đường đứng đầy người. Trang sức hoa mai tinh xảo, trâm ngọc đính châu; có cô nương vừa thức không lâu, còn chưa kịp trang điểm, liền để tóc dài, lụa mỏng che mặt.

Các cô đứng ở hai bên đường, ánh mắt sáng quắc nhìn Đoàn Sùng Hiên.

Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên, không tự chủ cùng nhau cách xa người kia.

Đoàn Lải Nhải đi nhanh hai bước, “Hai huynh chờ đệ với…”

Ân Bích Việt lần thứ nhất thấy loại tình cảnh này, “… Thanh danh của đệ đã truyền rộng như vậy?”

Nhóm nữ tu Liêm Giản tông không đến nỗi này, đây là những cô nương trong Diệp thành.

Từ khi Đoàn Sùng Hiên trở về, bên Thu hồ chợt trở nên náo nhiệt.

Mỗi ngày đều có các cô nương khác nhau vừa vặn ‘đi ngang qua’ nơi này, đứng ở bên hồ ngắm phong cảnh.

Tiểu viện ba người Ân Bích Việt ở, mỗi lần dậy vào sáng sớm, đẩy cửa liền nhìn thấy túi thơm, khăn tay đầy đình.

Các đệ tử Thương Nhai sơn rất vui vẻ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều cô nương trang phục xinh đẹp, eo không mỏi chân không đau, luyện kiếm đầy sức lực.

Mà Ân Bích Việt không khỏi nghĩ đến, lỡ như một ngày nào đó có cô nương nào đó hắc hóa, vứt thuốc nổ vào thì sao?

Vì vậy hắn dùng kỳ trận Yến Hành để lại, bày một trận pháp phòng ngự đơn giản trong sân, chủ yếu là để phòng mấy vật bị ném vào.

Tình huống đã được cải thiện.

Đoàn Sùng Hiên có chút ngượng ngùng, “Đệ khiến các huynh phiền rồi…”

Lạc Minh Xuyên bất đắc dĩ cười cười, “… Cũng không phải là do đệ sai.”

Ân Bích Việt nhìn khăn thêu bị treo trước tường viện tung bay theo gió, khóe miệng hơi co rút, quay đầu hỏi Lải Nhải, “Hôm nay đệ có đi không?”

Hôm nay, trong 16 cuộc chiến trên bốn võ đài nào cũng có trận của đệ tử Thương Nhai sơn, trong đó có trận Lạc Minh Xuyên đối chiến đệ tử bên Bão Phác tông. Nếu như là lúc trước, Đoàn Sùng Hiên nhất định là muốn đi.

Thế nhưng bây giờ, chỉ cần tên này vừa ra khỏi cửa, liền sẽ phải bị các cô nương nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng tới nỗi muốn đốt ra một cái lỗ trên người.

Đoàn Sùng Hiên dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng vẫn là cắn răng nói, “Đi! Sao có thể không đi!”

Hôm nay Thương Nhai sơn có nhiều đệ tử tỷ thí, gần như các đệ tử khác đều đi xem, vì vậy ba người chậm rãi đi ra ngoài cùng các đệ tử khác.

Trời mới vừa sáng, quầy điểm tâm ở rìa đường mới vừa bày ra, khí nóng và sương sớm hòa cùng nhau, bị gió thổi tan; tầng hai của trà lâu mới vừa đẩy cửa sổ, người hầu bàn ở bên trong điều chỉnh băng ghế, treo cờ rượu màu sắc bắt mắt; trên con phố dài yên tĩnh, tình cờ truyền đến một hai tiếng chó sủa ve kêu.(Cờ rượu: Những lá cờ treo ngoài cửa quán thông báo có rượu gì trong quán.)

Hà Yên Vân vỗ vai Nguyễn Tiểu Liên, thấp giọng an ủi nàng, “Đừng lo lắng, hôm nay cứ đánh cho thỏa tay, đánh xong chúng ta đi Thái Hòa lâu ăn gà nướng!”

Mấy đệ tử đều vây quanh bên người các cô, thấp giọng trò chuyện, nghĩ kế cho Nguyễn Tiểu Liên.

Những đệ tử Thương Nhai sơn này, không lo lắng cho Lạc Minh Xuyên vốn cũng có trận tỷ thí hôm nay.

Bọn họ sẽ không treo câu “Lạc sư huynh lợi hại nhất định sẽ thắng” ở bên mép, mà là căn bản không thể tưởng tượng ra bộ dáng thua cuộc của Lạc Minh Xuyên.

Đây là một niềm tin không thể giải thích tới mức không hợp đạo lý.

Mà Lạc Minh Xuyên chính là người như vậy, trăm nghìn đệ tử Thương Nhai sơn đều tin tưởng y.

Ân Bích Việt nhìn người bên cạnh.

Y hôm nay vẫn như thường ngày. Bước đi trầm ổn, thần sắc không quá trịnh trọng cũng không có nét thất lễ.

Vẫn mặc đạo bào đơn giản mà đoan trang của Thương Nhai, từ cách vấn tóc đến cách gài vạt áo, mỗi chi tiết nhỏ đều vẫn cẩn thận tỉ mỉ.

Bất kể là đi ở trên đường núi gồ ghề ở Thương Nhai, hay là đến võ đài ở Diệp thành, y vẫn mang bộ dáng giống hệt, khiến người ta sinh ra ảo giác như là y vĩnh viễn không thay đổi.

Lạc Minh Xuyên mặc dù không kiêu ngạo, nhưng chợt nhìn thoáng qua, bên trong sự đoan chính mang theo vài phần nghiêm túc, rõ ràng là một chính nhân quân tử không rõ phong tình. Ân Bích Việt với tóc bạc và ánh mắt lạnh lùng, nhìn là người không dễ gần.

Mà bên khóe miệng Đoàn Sùng Hiên

thường mang theo ba phần tươi cười, bộ dáng công tử phong lưu, thuộc tính lải nhải nếu không bại lộ, thì đây là dạng mà con gái từ 28 tuổi trở xuống thích nhất.

Vì vậy trong Diệp thành, gần như mỗi cô nương trẻ tuổi mỗi nhà đều sẽ nói hai câu,

“Mão ngọc áo trắng quạt núi sông, công tử nhà ai động Diệp thành.”

May mà ra khỏi thành hai dặm, đến dưới lôi đài, có đệ tử Thanh Lộc kiếm phái thủ vệ, những cô nương này không thể lại gần, biết Đoàn Sùng Hiên hôm nay không có trận tỷ thí nào, lưu luyến không rời mà đi mất.

Ân Bích Việt nghe thấy Lải Nhải thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Hôm nay, người ở dưới đài hiển nhiên càng nhiều hơn, bởi vì có hai trận rất đáng xem.

Trận của Lạc Minh Xuyên và Chung Sơn sẽ diễn ra vào hôm nay. Tuy rằng hai trận này đều có ưu thế áp đảo, kết quả không có chút hồi hộp nào, nhưng rất nhiều người đều muốn xem bọn họ đánh như thế nào, kéo nhịp điệu của trận đấu ra sao.

Các đệ tử của Thanh Lộc kiếm phái còn tới nhiều hơn nữa, như là sao vây quanh trăng mà vây quanh hai người.

Ân Bích Việt nhìn từ xa, phát hiện một người trong đó rất quen mặt, chính là Tống Thiếu môn chủ đã từng gặp ở thành Bắc.

Người nọ đang nói chuyện với người thanh niên bên cạnh, bên hông người thanh niên là một thanh trường kiếm.

Đúng, lúc nhìn, sẽ không chú ý tới thân hình hay khuôn mặt của người này, trái lại sẽ trực tiếp nhìn thấy kiếm của hắn.

Thanh kiếm kia lại như có sức mạnh kỳ dị, mỗi một kiếm tu, đều không thể xem nhẹ sự tồn tại của nó.

Đoàn Sùng Hiên thấp giọng nói, “Người đứng bên cạnh Tống Đường chính là Chung Sơn.”

Vào đúng lúc này, người kia giương mắt, ánh mắt như điện, thẳng tắp phóng tới!

Xuyên qua dòng người cùng võ đài, chính xác rơi trên người Ân Bích Việt!

Dường như là xuất phát từ phản ứng bản năng trước nguy hiểm, toàn thân Ân Bích Việt phát ra chân nguyên, tay áo bào bị kình khí thổi lên, mỗi tấc cơ thịt đều căng hết mức!

Bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm!

Đoàn Sùng Hiên cách hắn gần nhất không khỏi lùi về sau hai bước.

Đúng lúc này, bóng lưng mặc đạo bào màu trắng chặn lại tầm mắt của Ân Bích Việt, cũng chặn lại ánh mắt của Chung Sơn.

Lạc Minh Xuyên, đứng ở trước người hắn.

Chỉ là đi về phía trước hai bước, tựa như nhẹ như mây gió, hoàn toàn che chắn Ân Bích Việt ở phía sau.

Lạc Minh Xuyên thản nhiên đối diện với người kia.

Tống Đường tựa có cảm giác, thuận theo tầm mắt của Chung Sơn nhìn sang, thấy là Lạc Minh Xuyên cùng một đám đệ tử Thương Nhai sơn, liền ở xa xa gật đầu chào.

Lạc Minh Xuyên gật đầu đáp lễ.

Lúc này tiếng chuông vang lên, trận đấu sắp sửa bắt đầu, hai phái ai về chỗ nấy, tựa như mọi chuyện lúc nãy chẳng hề xảy ra.

Trên thực tế, từ lúc Chung Sơn nhìn Ân Bích Việt đến lúc Lạc Minh Xuyên chào hỏi Tống Đường, toàn bộ quá trình bất quá chỉ diễn ra trong giây lát.

Dường như không có ai khác chú ý tới.

Ân Bích Việt lại rõ ràng.

Hắn hiện tại có thể xác định, Chung Sơn ở đỉnh kỳ Phá Chướng, đã có nửa bước bước vào ngưỡng cửa Tiểu Thừa.

Ánh mắt kia mang theo đánh giá không hề che giấu, mà còn có địch ý.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ

gặp nhau.

Rất nhanh hắn không có thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì Lạc Minh Xuyên đã đi đến võ đài

“Lạc Minh Xuyên của Thương Nhai sơn

đối chiến Vương Chấn của Bão Phác tông…”

Đệ tử Thương Nhai bùng nổ một trận hoan hô.

Bên Bão Phác tông mang sắc mặt rất không tốt.

Hà Lai trầm giọng nói với Vương Chấn, “Qua hai chiêu thì tự xuống đài, đừng thua quá khó nhìn, làm mất mặt tông môn.”

Vương Chấn luôn luôn coi Hà Lai như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nghe xong không có dị nghị nào, “Vâng, sư huynh.”

Trên thực tế, hắn ta cũng cảm thấy vận may của hắn ta rất kém cỏi, vòng thứ nhất liền gặp phải Thủ đồ Thương Nhai sơn.

Hắn ta không chuẩn bị cho việc bị thương để đánh mấy chiêu, như vậy là quá ngu, hắn ta đã nghĩ sau hai chiêu, làm sao để thua cho đẹp, tựa như khoan hồng độ lượng không tranh chấp với đối thủ.

Tuy rằng chịu thua cũng thật mất mặt, nhưng dù sao cũng hơn là bị chật vật đá xuống đài, toàn thân là thương tích. Hắn ta chính là có ý định như vậy.

Bởi vậy vừa lên đài, hai người hành lễ. Hắn ta nói trước, “Ngưỡng mộ đại danh Thủ đồ Thương Nhai đã lâu, tu vi đạo hữu

cao thâm, thật khiến ta bội phục, mặc cảm không bằng!”

Hắn ta lời nói này, là ám chỉ đối phương có tu vi lẫn thân phận đều cao hơn hắn ta, thắng cũng không vẻ vang gì.

Vừa nói như thế, hắn ta cho rằng Lạc Minh Xuyên cũng không tiện xuống tay quá độc.

Lạc Minh Xuyên không lên tiếng, y khẽ mỉm cười một cái, coi như là nhận lời khen của người kia.

Ân Bích Việt cảm thấy tinh thần của hắn còn tập trung hơn so với hai người trên đài.

Hắn muốn nhìn xem Lạc Minh Xuyên sẽ ra tay thế nào.

Già Lan đồng thuật? Đó là chiêu cuối, hoặc là chiêu lớn, sẽ không ra chiêu quá sớm.

Dùng chân nguyên trực tiếp áp đối thủ? Cách đấu này có chút thô bạo.

Công pháp khống chế sự tăng trưởng của cây cối? Ân Bích Việt nhìn cây Du bên cạnh đài, chiêu này có khả năng nhất…

Cùng lúc đó, rất nhiều người đều nhìn cuộc tỷ thí này.

Dưới trăm nghìn ánh mắt, Lạc Minh Xuyên cầm kiếm lên.

Chuyện này hiển nhiên quá bất ngờ.

“Chuyện gì đây? Lạc sư huynh còn dùng kiếm?”

“Hóa ra… Thanh kiếm kia không phải đồ trang sức.”

Ân Bích Việt lại chú ý, tư thế y cầm kiếm không đúng

‘Trầm Chu’ của Lạc Minh Xuyên, không ra khỏi vỏ.

Y nắm kiếm Trầm Chu còn trong vỏ thẳng tắp như nắm gậy dài.

Lạc Minh Xuyên rốt cuộc muốn làm gì?

Vương Chấn là người đầu tiên nghĩ đến việc đó.

Vương Chấn đột nhiên rút kiếm đâm tới! Mũi kiếm lướt qua, hiện ra một hoa văn Bát quái chuyển động.

Hắn ta đang dùng Bão Phác Bát Quái kiếm mà hắn ta rành rẽ và ổn định nhất!

Nhưng mà kiếm thế chưa đến được ba thước trước người kia, kiếm trong tay Lạc Minh Xuyên đã động.

Vẫn không có ra khỏi vỏ, nhấc lên thật cao, rồi lại hạ xuống.

Tựa như đánh đòn cảnh cáo!

Ngăn kiếm thế của Vương Chấn, phá tan chân nguyên hộ thể, trực tiếp đánh lên vai phải của hắn ta!

“Rắc…”

Mỗi người dưới đài đều nghe thanh âm xương vỡ.

Đòn đánh này quá nhanh quá ác, không ai nghĩ đến, thế nhưng lúc này nó lại xảy ra, lại chẳng mang chút tàn nhẫn độc ác nào!

Tựa như chuyện đương nhiên.

Thân hình Lạc Minh Xuyên thoắt một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện sau lưng Vương Chấn, lại là một đòn!

Vương Chấn trở tay cầm kiếm, nhưng lại va vào vỏ kiếm của Lạc Minh Xuyên, khuấy động cả chân nguyên, kiếm đột nhiên tuột khỏi tay.

Kiếm của Lạc Minh Xuyên cũng rơi xuống ở giữa xương sống hắn ta!

Ân Bích Việt kinh hãi!

Dưới đài rốt cục có người nhận ra, kêu lớn, “Là ‘Chấp giáo tiên’ của Lan Uyên học phủ!”

(Chấp giáo tiên: Quất roi dạy dỗ)

Trong đám đệ tử cũng có người xuất thân từ học phủ, tập trung nhìn kỹ lại, “Đúng vậy! Chính là ‘Chấp giáo tiên’ của học phủ!”

Tâm tình Ân Bích Việt phức tạp, hắn không nghĩ tới Lạc Minh Xuyên sẽ chọn dùng cái cách đấu này.

‘Chấp giáo tiên’ của học phủ không phải một bộ tiên

(roi)

pháp.

Là để cho các tiên sinh răn dạy các học trò không nghe lời.

Không nhất định cần phải dùng thước dạy học, chỉ cần gặp phải học trò làm trái quy định, chỉ cần tiện tay bẻ cành hòe, hoặc là nhánh trúc, thường thường là một cây gậy gỗ thì đã có thể nhẹ nhàng

thi triển ‘Chấp giáo tiên’.

Ân Bích Việt đã hiểu, Lạc Minh Xuyên liền lấy kiếm thay gỗ, dùng ‘Chấp giáo tiên’ chân chính.

Lúc ở học phủ, vị tiên sinh lớn tuổi dạy ‘Tư biện luận’, lực bất tòng tâm, liền để cho vị học trò Lạc Minh Xuyên trầm ổn mà ông tin tưởng thay ông quất roi.

Đây vốn là việc trừng phạt người có tội, nhưng thủ pháp của Lạc Minh Xuyên công chính, làm việc đoan chính, chẳng có ai sinh lời oán hận với y.

“Sư Đạo tôn nghiêm, dạy trò làm người.”, đây chính là ‘Chấp giáo tiên’.

Nếu là tiên sinh dạy học trò, há có thể không quang minh chính đại? Không phải chuyện đương nhiên?

Mà Lạc Minh Xuyên cũng không phải sư phụ Vương Chấn, vì vậy ý tứ của roi này rất hàm xúc,

“Ta thay sư phụ ngươi dạy ngươi làm người.”

Trưởng lão Bão Phác tông đã đổi sắc mặt.