Chương 14: Sửa soạn

Tâm tình của Ân Bích Việt nặng nề, cuối cùng khi nhìn thấy nhị sư tỷ Liễu Khi Sương thì biến mất.

“Sư đệ, mang theo bảo y long lân hộ thể này đi!”

“Còn có cả chủy thủ Nam Hải Trầm Sơn này nữa!”

“Mang cả quạt ngọc Tử trúc cốt thanh, áo choàng Cửu Long thần hỏa, đỉnh Tứ phương sơn hà, tất cả phải đem theo…”

Liễu Khi Sương còn đang suy nghĩ đến những thứ khác.

Ân Bích Việt nhìn cả đống pháp khí xếp thành núi nhỏ, khóe miệng hơi co rút.

… Hắn từ lúc tiến vào đến bây giờ còn chưa nói được một câu.

Hắn biết Liễu Khi Sương luyện quyền pháp, lúc thường tu hành không xem trọng ngoại vật. Nghĩ rằng những thứ này, phần lớn là chiến lợi phẩm từ ‘Trận chiến trên Tây Linh sơn’.

Như vậy, hắn càng không thể nhận.

Cho nên hắn ho nhẹ một tiếng, “Sư tỷ, đệ biết ý tốt của tỷ, nhưng đệ là kiếm tu, mang theo nhiều pháp khí như vậy xuất môn du lịch, chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn?”

(bỏ gốc lấy ngọn: bỏ cái chính, lấy cái phụ)

Liễu Khi Sương suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý. Những thứ đồ này, bình thường nàng cũng không cần.

Nhưng lại không yên lòng, “Sư đệ, mang một cái để phòng thân cũng tốt mà!”

Vì vậy hai người thỏa hiệp. Ân Bích Việt cuối cùng vẫn mang theo một cây chủy thủ.

Liễu Khi Sương tỉnh táo lại, tự cảm thấy nàng hồ đồ rồi.

Xuất môn du lịch đầy rẫy nguy cơ biến số không thể đoán được, nào có sự chuẩn bị nào tuyệt đối chu toàn? Nào có hậu chiêu nào chắc chắn? Nàng nếu thật sự suy nghĩ quá nhiều, trông trước trông sau, trái lại hại sư đệ.

Con đường phía trước mênh mông không thể đoán được, tóm lại sư đệ phải tự mình đi.

Liễu Khi Sương nghĩ rõ ràng, sau đó trở lại bình thường. Nói

một ít lời động viên, sau đó mới thả Ân Bích Việt đi về.

*****************

Thanh niên ngồi ở trước bàn đọc sách.

Tư thế ngồi rất thẳng, không nghiêng cũng không tựa.

Ánh mắt trầm tĩnh, như vực sâu giữa biển. Thứ người nọ xem không phải ngọc giản, mà là một quyển sách cũ, góc sách đã hơi ố vàng, cũng không phải điển tịch quý giá. Cho dù như vậy, người nọ vẫn vô cùng tập trung.

Giới hạn bản thân và ý thức trách nhiệm đã cắm rễ trong tính cách của Lạc Minh Xuyên, sâu tận xương tủy.

Cho dù là lúc ở một mình, hành động cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, đoan chính.

Ngay cả sư phụ y – Chính Dương Tử, có lúc cũng cảm thấy y quá hà khắc với bản thân.

Nhưng loại đoan chính này của y, cũng sẽ không khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt.

Ngược lại, mỗi người từng tiếp xúc với y, đều có thể cảm thấy như gió xuân ấm áp khoan khoái.

Ý cười của y không nồng không nhạt, mang theo sự thân thiết vừa mức. Không cần biết đang nói chuyện với ai, nói cái gì, y sẽ luôn đứng ở khoảng cách giữ lễ. Sẽ không quá gần, cũng sẽ không quá xa.

Gian phòng này cũng như con người của y, không phô trương cũng không đơn sơ. Tất cả trang hoàng bố trí đều đúng quy đúng củ.

Để một chút băng hương vào lò huân bằng ngọc xanh khắc hoa sen. Đối với tu giả mà nói, có tác dụng làm tỉnh táo tinh thần.

Mùi hương ngọt ngào mát lạnh quanh quẩn ở trong phòng. Khói nhàn nhạt che đi biểu tình của thanh niên.

Y ngồi ở trước bàn, như cây Tùng cứng cáp mọc trên núi.

Chỉ có Lạc Minh Xuyên tự mình biết.

Hương này là do bạn cũ từ Thanh Lộc kiếm tông lúc đến Thương Nhai bàn luận đưa cho y, trước đây y chưa bao giờ dùng qua. Bởi vì không cần.

Nhưng mà lòng người không yên tĩnh, chỉ vì một lò hương sao có thể an tĩnh được?

Bởi vậy có khi có người đến trước cấm chế ở cửa viện, y đơn giản để

sách xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.

Người tới là Hà Yên Vân. So với sự hoạt bát vui vẻ bình thường, bây giờ giữa chân mày tựa hồ nhiều thêm vài vẻ ưu lo.

Lạc Minh Xuyên nghênh đón người tiến vào trong viện, nhưng vẫn không vào nhà.

Tuy nói người tu hành không xem trọng chuyện nam nữ trong một phòng, nhưng y bình thường vẫn giữ lễ.

Hà Yên Vân ngồi trên băng đá dưới tàng cây, mới vừa ngồi xuống liền trực tiếp hỏi, “Sư huynh, huynh thật sự không đi cùng chúng muội sao?”

Lạc Minh Xuyên thản nhiên nói, “Huynh đi cùng với Ân sư đệ, Đoàn sư đệ Hề Hoa phong. Các đệ ấy đi đường khác, nên có chút xa, cần xuất phát sớm một tháng.” Y liền dặn dò, “Lần Chiết Hoa hội này là do Trình sư thúc của Hề Bình phong dẫn dắt, các muội đều phải nghe lời sư thúc.”

‘Chiết Hoa hội’ tự nguyện báo danh, cũng không có tiêu chuẩn hạn chế. Bởi vì đệ tử Ngưng Thần, Phá Chướng cảnh không nhiều, cũng bởi vì ở Thương Nhai, không phải người nào đều nóng lòng dương danh. Cũng có những đệ tử cảnh giới không vững chắc, tự nhận vô duyên đoạt giải nhất hái

sen, liền đơn giản tiếp tục bế quan tu hành.

Lần này Thương Nhai sơn có ba mươi người đi.

Nhưng so với rất nhiều môn phái thanh danh không nổi, mỗi lần cũng không lấy ra nổi hai mươi đồ đệ Phá Chướng cảnh, đây thật sự là quá đáng sợ rồi.

Hà Yên Vân chẳng hề kinh ngạc vì câu trả lời của Lạc Minh Xuyên. Nàng trước khi tới liền nghe nói Lạc Minh Xuyên đã quyết định.

Nhưng nàng xoắn ống tay áo, dừng một chút, cuối cùng lấy dũng khí hỏi, “Sư huynh, huynh thật sự làm chuyện có lỗi với Ân sư huynh sao?”

Trong lòng nàng, chưa từng cảm thấy Lạc sư huynh sẽ mắc sai lầm. Nếu có sai, đương nhiên cũng là người khác sai.

Đây là một loại tin tưởng mù quáng, gần như tín ngưỡng.

Nàng biết Lạc sư huynh không nói dối, cho nên cũng cảm thấy buồn thay cho Ân sư huynh.

Mà lúc này vẫn hỏi một lần nữa, mang theo ước ao.

Lạc Minh Xuyên trầm mặc.

Gió xuân thổi qua vạt áo của y, nhưng lại mang theo ý lạnh của mùa thu.

Sau một hồi lâu, y nói, “Là huynh phụ đệ ấy.”

Hà Yên Vân cắn môi nói không ra lời. Vành mắt lại hơi ửng đỏ.

Nàng hốt hoảng đứng lên, cũng chẳng thi lễ, liền chạy ra khỏi sân.

Nàng một đường chạy đến bên hồ nước trong vắt ở Hề Càn phong, cảm thấy khổ sở đến thở không nổi.

Nàng nhìn thấy bộ dáng chật vật muốn khóc lại không thể khóc của mình trong hồ rồi từ từ bình tĩnh lại.

Bởi vì nàng nhớ, khi nàng còn là một bé gái, sư phụ cũng ở đây nhìn hồ nước, nói một đạo lý.

“Tiểu nhân không sai, quân tử sẽ sai.”

—— Kẻ tiểu nhân vĩnh viễn sẽ không cho là mình có lỗi, mà quân tử sẽ luôn tự biết mình sai và sẽ sửa.

Nàng nhớ lúc đó nàng còn tranh cãi với sư phụ, “Không chừng là do mọi người quá nghiêm khắc với quân tử, cho nên dù chỉ một sai lầm nhỏ cũng không bỏ qua, biến thành sai lầm lớn. Mà kẻ tiểu nhân bởi vì lúc thường chính là tiểu nhân, lúc phạm lỗi thì cũng không ai trách. Đây thực sự là không công bằng, làm quân tử thật thảm! May mà con là nữ tử!”

Sư phụ dựng cả râu mép trừng nàng, “Nha đầu không thể dạy! Sư huynh con mạnh hơn con nhiều!”

Sư huynh đương nhiên mạnh hơn nàng. Trong lòng nàng, sư huynh mạnh hơn bất cứ người nào.

Nàng lấy nước trong hồ rửa mặt, nở nụ cười với hồ nước.

Bởi vì đột nhiên nàng cảm thấy, sư huynh thừa nhận sai lầm, so với một sư huynh không phạm lỗi lầm, còn đáng giá hơn!

Gió đêm làm cho lòng người yên tĩnh.

Nàng ngồi ở bên hồ, suy nghĩ cẩn thận về từng hành động của hai người trên điện Thanh Hòa kia, ngôn ngữ thần sắc, cùng nét tiều tụy của sư huynh trong một tháng này.

Cuối cùng làm ra một quyết định.

Thiếu nữ đứng ở bên hồ, hào hùng nắm chặt nắm tay,

“Sư huynh, lần này rốt cục đến phiên muội giúp huynh! Huynh yên tâm đi!”

******** tui là đường phân cách ngu xuẩn nà ********

Ngày mùng 5 tháng 4, ngày hoàng đạo.

Thích hợp xuất hành, thích hợp mai táng, thích hợp gả cưới, thích hợp xây nhà. Vạn sự đều tốt.

Đoàn Sùng Hiên tra hoàng lịch mới ra cửa.

Liễu Khi Sương cùng Quân Dục tiễn hai người đến bên ngoài Hề Hoa phong. Trước khi chia tay, ngược lại cũng không có gì để mà dặn dò.

Ân Bích Việt chú ý tới khí thế của Quân Dục không thể thu thả tự nhiên, đứng hơi gần liền có thể cảm nhận được áp lực, như là đối mặt một ngọn núi cao.

Đây là chuyện tốt, nói không chừng chờ hắn trở về. Đại sư huynh đã đột phá Đại Thừa cảnh.

Hắn cùng với Đoàn Sùng Hiên sau khi thi lễ, quay người xuống núi.

Sau đó bọn họ đã nhìn thấy Lạc Minh Xuyên đang đứng giữa đường.

Mấy ngày không gặp, khí sắc dường như tốt hơn rất nhiều.

Y khẽ gật đầu hỏi thăm, “Ân sư đệ, Đoàn sư đệ.”

Đoàn Sùng Hiên cười nói, “Lạc sư huynh, lần này đường xa, kính thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”

Ân Bích Việt yên lòng, xem ra Lải Nhải cũng không mang nhiều địch ý với Lạc Minh Xuyên, cũng gật đầu nói, “Lạc sư huynh.”

Vì vậy mấy người cùng xuống núi.

Tản sáng, phía Tây còn mang theo ánh trăng nhạt.

Từ ngọn núi chính truyền đến tiếng chuông sáng vang vọng, nhiều tiếng không dứt, chấn động tới mức khiến mấy con chim lao ra khỏi rừng.

Mặc dù vẫn còn ở trong núi, địa thế vẫn bằng phẳng, bọn họ lại đi đường chính nên lại càng rộng rãi đủ để cho cả hai chiếc xe ngựa đi song song.

Lúc gần đến Chấp pháp đường, đã có thể nghe thấy tiếng người mơ hồ.

Rất nhiều đệ tử đã thức, tập hợp tại một chỗ đang nói chút gì đó. Thấy ba người bọn họ song song đi tới, những tầm mắt đánh giá như có như không chiếu đến.

Sáng sớm yên tĩnh an lành, cũng như hàng vạn buổi sáng ở Thương Nhai sơn, chẳng có gì khác.

Mà Ân Bích Việt rất nhanh phát hiện không đúng.

Bởi vì trên tay những đệ tử này, đều cầm kiếm.

Thường ngày lúc rảnh rỗi, kiếm của những người tu hành đều treo bên hông, trọng kiếm thì đeo ở sau lưng, người nào dùng không gian thì đem kiếm thu vào, rất ít khi cầm trên tay.

Trừ khi, lập tức phải dùng