Kim Tại Duệ không cách nào nhìn thẳng vào tình yêu nồng nhiệt ngây thơ đơn thuần của Quan Dạ Tuyết dành cho hắn, hắn đã quen rồi, ba chữ “Quan Dạ Tuyết” này là gồng xiềng duy nhất khóa chặt hắn.
Chu Độ đưa sổ ghi chép của Quan Dạ Tuyết cho hắn, Kim Tại Duệ lạnh lùng nghĩ, chỉ là một quyển ghi chép nho nhỏ mà thôi, chẳng thể nào kí©h thí©ɧ nổi hắn, nhưng quả thực đã chạm vào vảy ngược của hắn.
Hắn híp mắt, gọi cho Chu Độ một cuộc điện thoại: “Đồ của cô ấy, anh còn có không?”
Hắn không thể nào chịu đựng được những đồ ấy ở trong tay một người đàn ông khác, có phải dùng để đối phó với bản thân hắn không, hắn chẳng thèm để bụng. Nhưng đồ của cô, những người này cũng xứng đυ.ng tới?
Đầu điện thoại bên kia, Chu Độ lạnh giọng nói: “Chủ tịch Kim chê cười rồi, cô Quan là vợ anh, anh còn không rõ cô ấy có những di vật nào, tôi chỉ là một luật sư nho nhỏ, sao có thể biết được?”
Tất cả mọi người đều gọi Quan Dạ Tuyết là Kim phu nhân, chỉ có Chu Độ gọi Quan Dạ Tuyết là cô Quan, cảm giác châm chọc nồng nặc xông tới.
Kim Tại Duệ cười dữ dội: “Anh chẳng phải là luật sư nhỏ bé gì, đại luật sư Chu dám chống đối với cả nhà họ Kim, can đảm hơn người, anh nói nếu cô Đàm tử vong ngoài ý muốn, là một chuyện khiến người ta tiếc nuối nhường nào chứ, nghĩ tới thôi tôi cũng thấy đau lòng thay luật sư Chu rồi.”
Giọng điệu của Chu Độ không gợn sóng: “Anh có thể thử một chút.”
Nói xong, Chu Độ cúp luôn điện thoại. Loại người như Kim Tại Duệ này không có giới hạn, nói cái gì với anh ta cũng vô dụng. Cho dù đưa hết đồ của Quan Dạ Tuyết cho hắn, không nhúng tay vào giai đoạn sau vụ án của Kim Manh Manh nữa, Kim Tại Duệ cũng chẳng thể nào buông tha cho bọn họ được.
Đàm Anh chẳng đề để bụng chuyện tổ chức hôn lễ, nếu như không phải ngẫu nhiên phát hiện Chu Độ đang viết thiệp mời cho đám cưới, cô cũng quên mất còn có chuyện như này.
Hai người sống cùng nhau, trừ lúc ăn cơm có tiếp xúc, thì thời gian gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chữ của người đàn ông như mây bay nước chảy, Đàm Anh nhìn chữ trên thư mời, không nhịn được giật mình.
Anh đang viết: hai họ liên hôn, cùng nhau kết thành hôn ước, kết thành lương duyên, tên gọi xứng đôi. Vào mùa hoa đào nở chính thức cưới gả, tương lai nhất định sẽ có con cháu đầy đàn, con cháu đời đời thịnh vượng. Ước hẹn bạc đầu tới già viết trên giấy này, như bài thơ viết trên lá đỏ. Lấy đây làm chứng.
*Đoạn này t đã viesub luôn rồi, đây được trích trong đoạn chúc phúc khi đôi trẻ kết hôn thời dân quốc trong đó có kèm vài câu thơ cổ, nhưng t lười quá không muốn đi kiếm.
Thì ra anh vẫn còn nhớ, rất lâu trước kia, khi trái tim thiếu nữ của cô còn nóng cháy, xem được một câu tuyên thệ thời dân quốc, vô cùng cảm động, cô mơ tưởng có một ngày, chồng tương lai của cô sẽ viết đoạn tuyên thệ này trong thiệp mời đám cưới.
Lúc đó cô cố ý nói bên tai Chu Độ, bụng ôm ý xấu còn thổi nhẹ lên vành tai anh: “Chu Độ, sau này anh viết cho em nhé.”
Chàng trai lạnh lùng nói: “Trời còn chưa tối.”
Cô lập tức hiểu ý anh: trời còn chưa tối, sao cô lại bắt đầu nằm mơ rồi?
Xung quanh nghe thấy đối thoại của bọn họ thì cười ngất.
Phụ nữ bụng dạ hẹp hòi thì chẳng hỏi thời gian, trong lúc này kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt của việc trả thù khiến tinh thần Đàm Anh run rẩy, Đàm Anh cố ý cầm thiệp mời lên, ngay cả việc duy trì khoảng cách với anh cũng quên mất, giả vờ nghi hoặc hỏi: “Ngài Chu Độ, tôi không nhìn nhầm chứ, anh đang viết cái gì vậy?
Chu Độ nhìn cô một cái, thấy cô tuy giả bộ không hiểu, nhưng ý cười trong mắt không thể che nổi. Anh yên lặng một lúc, thấp giọng nói: “Chẳng phải em biết sao?”
Đàm Anh thò đầu ra ngoài nhìn một cái, khẽ cười: “Ấy, trời còn chưa tối, sao tôi lại bắt đầu nằm mơ rồi.”
Cô chớp mắt, quay đầu nhìn Chu Độ, anh vô thức muốn tránh khỏi ánh nhìn của cô, nghĩ tới gì đó, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô.
Ý tứ thừa nhận không cần quá rõ ràng, trước kia không thích cô, hiện giờ lại thế này…..
Đàm Anh không chịu nổi ánh mắt nghiêm túc của anh, đùa cợt cũng chẳng muốn chơi nữa, cô bại trận, chỉ đành chuyển đề tài: “Vụ án của Kim Manh Manh sắp mở phiên tòa rồi, khả năng Đan Ngưng bị kết tội có lớn không?”
Chu Độ nhìn cô một cái, có hỏi tất có đáp, nói: “Nếu có đầy đủ chứng cứ, có thể cấu thành tội thất trách dẫn tới chết người.”
“Kim Tại Duệ có bị kết tội không?”
Chu Độ nói: “Theo tình huống mà anh tìm hiểu, không thể. Cái chết của Kim Manh Manh có lẽ hắn ta không biết gì, trên pháp luật mà nói thì chẳng liên quan đến hắn.”
Đàm Anh rất thất vọng: “Chỉ có thể bị lên án trên vấn đề đạo đức thôi à, vậy Đan Ngưng bị phán bao lâu.”
“Ba năm trở nên bảy năm trở xuống.”
“Hai mạng người, mà chỉ có thể đổi lại nhiều nhất bảy năm tù giam.” Đàm Anh lẩm bẩm nói, còn không nhất định bị phán tội, vì trước mắt chứng cứ mà bên kiểm sát nắm được rất ít ỏi.
Mà mấy năm ngục tù này, còn là Quan Dạ Tuyết tự sát mới đổi lại được, cũng không biết Quan Dạ Tuyết trên trời có linh, sẽ bi phẫn đến mức nào. Kim Tại Duệ cũng là kẻ đầu sỏ, nhưng không hề hấn gì.
Nhìn ra được uể oải của cô, Chu Độ nói: “Đan Ngưng nhất định sẽ bị kết tội, cô ta muốn sống trở ra, rất khó.”
Kim Tại Duệ làm việc cực đoan, trước kia yêu chiều Đan Ngưng, sao trên trời cũng hận không thể hái cho ả, hiện giờ hận Đan Ngưng, sẽ không để cô ta có ngày lành trong tù, còn chuyện có thể sống mà ra khỏi tù không, đó là chuyện của sau này. Che chở một người rất khó, nhưng muốn hủy hoại một người thì vô cùng đơn giản.
“Còn về Kim Tại Duệ.” Chu Độ dừng lại, “Đừng lo lắng.”
Đàm Anh gật đầu, trừ chuyện của Quan Dạ Tuyết, cô không còn gì để nói với Chu Độ nữa, chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Tay cô bị người nắm chặt.
“Em….không còn lời nào muốn nói nữa sao?”
Đàm Anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ẩn nhẫn của Chu Độ.
Thực ra Chu Độ là một người cứng nhắc không thú vị, trước kia lúc cô còn thích anh, đều là cô nghĩ ra mọi cách để chọc anh nói chuyện, hiện giờ cô chẳng còn loại hứng thú này nữa, Chu Độ mỉa mai cô cũng không còn nữa, một khi cô dừng cuộc trò chuyện, không có tâm tư lấy lòng anh, đương nhiên sẽ không muốn anh vui vẻ, mà nói thêm vài câu với anh.
Đôi mắt của anh đen láy, phản chiếu bóng ngược của cô, tay hai người đan vào nhau, nhiệt độ cơ thể anh nóng rực.
Đàm Anh nào có thể không hiểu chờ mong của anh, anh hi vọng cô có thể giống như trước kia, nói thêm vài câu thân mật, cho dù là trêu ghẹo anh, dù sao bây giờ cũng là hôn nhân hợp pháp.
Nhưng làm sao có thể! Cô cạy bàn tay anh ra, nghiêng đầu cười nói: “Có, tôi đi nấu cơm đây, anh muốn ăn gì?”
Anh mím môi, nhìn chằm chằm cô.
“Ồ, không có gì muốn ăn, thì tôi tự làm vài món đấy.”
Cô đi mấy bước, suýt chút nữa Chu Độ chạy theo cô, nói cho cô biết thứ anh muốn không phải là cái này. Sống chung dưới một mái nhà, nhưng anh nói chuyện với cô còn khó. Bao nhiêu năm nay quen lạnh lùng nào có thể lập tức thay đổi được, cảm xúc trong lòng anh cuộn trào như nham thạch, nóng bỏng khiến anh khó chịu, nhưng trên thực tế, cái gì anh cũng không làm, chỉ ngồi yên ở chỗ cũ.
Đàm Anh vỗ ngực, thở dài một hơi. Cô nhìn ánh hoàng hôn phía xa, ban đầu không nên trêu chọc, không trêu trọc Chu Độ, sau này cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
*
Ăn cơm xong hai người ai về phòng nấy, Chu Độ gối lên khuỷu tay mình, khó chịu bức bối trong lòng khiến anh đột ngột bật dậy.
Anh hoàn toàn không muốn loại hôn nhân hữu danh vô thực này, trời mới biết giây phút Đàm Anh đồng ý kết hôn với anh, lúc đó anh vui mừng thế nào. Mà dáng vẻ lạnh nhạt xa cách của cô hiện tại, và thái độ ban đầu anh đối với cô khiến người khác tổn thương giống nhau.
Có lẽ là báo ứng, cuối cùng anh cũng nếm thử được mùi vị đắng chát này rồi, đắng tới tận tim âm ỉ nhức nhối.
Anh đột nhiên nhớ tới lời mấy hôm trước Ân Chi Hành nói, hơi dừng lại, tìm được số của Ân Chi Hành, anh gửi tin nhắn qua.
Ân Chi Hành đang ngâm nga bài hát chuẩn bị đi tắm thì nhận được tin nhắn, nghi ngờ bản thân mình nhìn nhầm.
[Chu Độ: làm sao để chung đυ.ng với vợ, khiến cho cô ấy vui vẻ?]
[Ân Chi Hành: Anh Độ, cậu bị ma nhập rồi à?]
[Chu Độ: không biết thì thôi.]
[Ân Chi Hành: Ấy đừng đừng, cậu nói tóm tắt tình huống cho tôi nghe nào, tôi đề xuất ý kiến cho cậu.]
Chu Độ cau mày, chuyện dũng cảm nhất mấy năm nay của anh, chính là giả vờ say rượu để hôn cô. Hiện giờ anh không còn cách nào khác, nhìn cánh cửa phòng của Đàm Anh đang khép chặt, nói tóm tắt tình hình cho Ân Chi Hành nghe một lượt.
Ân Chi Hành cố gắng nhịn cười, trời ạ, đã kết hôn, kéo người ta đến sống chung rồi. Mà không chỉ không ngủ chung, ngay cả nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, đây mẹ nó….cũng quá thảm đi. Đúng là thảm nhất trần đời.
Cho nên anh ta đề xuất cho Chu Độ một ý tưởng.
“Anh Độ, cô ấy không cho cậu vào phòng, cậu tự nghĩ cách đi vào chứ, không nói chuyện với cậu, thì cậu chủ động bắt chuyện với cô ấy. Cậu thế này nhé, cởϊ qυầи áo ra, sau đó quấn một cái khăn tắm, nói phòng tắm của cậu hết sữa tắm dầu gội đầu rồi, tới phòng cô ấy tắm nhờ.”
Chu Độ nhíu chặt mày lại: “Lô gic không hợp lý.”
Rõ ràng là chủ ý cùi bắp, Đàm Anh không nghi ngờ mới lạ đấy.
“….” Ân Chi Hành, “Ai cần biết lô gic hay không chứ, cậu chỉ cần nói cậu đi hay không, dù sao đi thì có thể nói thêm vài câu.”
Một lúc sau, Đàm Anh nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nghi hoặc không thôi, kết quả mở cửa ra đập vào mắt là Chu Độ để trần nửa thân trên.
Mái tóc đen của anh nhỏ nước xuống, giọng nói khàn khàn: “Anh tắm được một nửa, trong phòng hết dầu gội đầu rồi, có thể mượn phòng tắm của em dùng không?”
Lúc anh nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống hệt như người sắp chết khát trong sa mạc nhìn thấy nước vậy.
Ánh mắt Đàm Anh lướt qua cơ bụng của anh một lượt, dường như phút chốc hiểu ra anh muốn làm gì. Cô chớp mắt, chỉ một hướng có một phòng tắm, nói: “Phòng tắm kia có thể dùng, bên trong cũng đủ đồ, anh có thể qua bên đó.”
Nắm tay anh rũ xuống, hai hàng mi đen tuyền cũng rũ xuống theo.
Nếu đổi thành người khác thì bộ dạng trông vô cùng đáng thương, nhưng mà trên người anh chẳng có nửa phần tư thái đáng thương nào cả, làm đóa hoa cao ngạo mãi quen rồi, cho dù là lúc bị người ta từ chối xấu hổ thế này, vẻ mặt của anh cũng chẳng có chút gợn sóng nào.
Tuy Đàm Anh đã từ chối, nhưng anh cũng không rời đi. Cho nên từng giọt nước trên mái tóc anh nhỏ xuống, đọng thành một vũng nước nhỏ trước cửa phòng của cô.
Tuy đang là mùa hạ, nhưng anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, không nói không rằng. Trên cơ bắp dính vài giọt nước, Đàm Anh và anh đứng song song với nhau, nhịn không được nhìn thêm mấy cái.
Sắc đẹp thay cơm, cô đã từng si mê anh như thế, cũng không phải không có đạo lý, gương mặt anh đẹp như tượng tạc, vóc dáng đẹp đến kinh người, chỉ nhìn thế này thôi, nếu không phải sáu năm trước cô hận thấu anh, quả thực giờ phút này cô muốn sờ lên cơ bắp của người đàn ông này.
Có lẽ ánh mắt cô lướt qua cơ bắp của anh quá rõ ràng, hầu kết của anh khẽ động.
Động tác này vào lúc bình thường thì chẳng sao cả, nhưng lúc này nó vô cùng rõ ràng.
Đàm Anh đau đầu đỡ lấy trán, đây được tính là gì chứ? Cô thực sự không chịu nổi không khí như thế này, so bì nhẫn nại, quả thực không có người nào thắng nổi Chu Độ. Anh cũng chẳng tồn tại thứ đồ gọi là da mặt, các loại tình cảm của anh mong manh yếu ớt hơn người bình thường nhiều lắm.
“Dùng xong rồi đi?”
Anh ngẩng đầu, chậm rãi gật đầu.
“Được rồi, anh tắm đi.” Đam Anh nghiêng người, để anh đi vào. Nghe thấy tiếng nước chảy tí tách vang lên, Đàm Anh hít sâu một hơi, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng nói, lăn lộn xong thì mau đi đi.
Tiếng nước kết thúc, vẫn chưa thấy anh đi ra, Đàm Anh nhịn không được nói: “Sao thế?”
“Khăn tắm chỉ có một cái, anh dùng để lau người rồi.”
Cô nghiến răng kèn kẹt: “Anh đợi đấy, tôi lấy cho anh…”
Anh nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Vốn trước khi Đàm Anh đưa khăn tắm cho anh, Chu Độ quấn tạm chiếc khăn ướt trước đã, nhưng nghĩ tới trước đó cô cố ý xa cách, anh yên lặng chốc lát, kéo tấm che chắn cuối cùng ra.
Anh biết bản thân mình muốn gì, anh muốn như thế này.