- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vắng Em Không Vui
- Chương 14: Em mong anh không tai không nạn (14)
Vắng Em Không Vui
Chương 14: Em mong anh không tai không nạn (14)
Hôm nay có thể biết được tình trạng của Quan Dạ Tuyết, Đàm Anh trước giờ chưa từng mong muốn tan ca như thế này. Mắt thấy sự việc lần này sắp có kết quả, ngược lại cô đối với chuyện của chính mình không để tâm cho lắm.
Lời đồn đại mấy hôm trước càng nghiêm trọng, buổi chiều lúc Đàm Anh đi lấy nước, bị người ta đυ.ng vào một cái. Nước nóng hầm hập suýt nữa đổ lên mu bàn tay Đàm Anh, nếu không phải cô cầm vững, hậu quả không dám tưởng tượng. Đàm Anh quay đầu, nhìn thấy cả mặt đầy ý cười của Lý Viên: “Ôi chao, xin lỗi nhé, vừa nãy không nhìn thấy, không phải tôi cố ý đâu.”
Ngoài miệng nói không cố ý, nhưng trên mặt viết mấy chữ “chính là tôi cố ý đấy cô có thể làm gì được.” to đùng. Đàm Anh lạnh lùng nhìn cô ta, ngày thường Lý Viên cáo mượn oai hùm, dựa vào Phó Mộng Tinh ngang ngược vênh váo khắp nơi, trong nội tâm là loại mềm nắn rắn buông, cô ta thấy Đàm Anh không phản kháng, cũng chẳng đi khắp nơi thanh minh, lá gan càng ngày càng lớn.
Cô ta bợ đít Phó Mộng Tinh con nhà giàu học lực cao, hạ tư thái của bản thân xuống cực kì thấp, Phó Mông Tinh mắng cô ta cũng không dám phản kháng, nhưng lại đi khắp nơi bịa đặt những người có tính tình tốt, hoặc là đồng nghiệp học lực thấp hơn cô ta.
Lúc này bị Đàm Anh nhìn tới nỗi không được tự nhiên, Lý Viên hầm hừ nói: “Cô không lấy nước nữa thì tránh ra, đứng chỗ này chặn người khác làm cái gì!”
“Được, tôi tránh.” Lúc Đàm Anh đi qua người cô ta, run tay một cái, nước trong cốc đổ hết ra ngoài, bắn tung tóe trên mặt đất. Bắn vào trong giày cao gót của Lý Viên, trên cả mu bàn chân nữa, hét lên một tiếng ngay cả hình tượng cũng chẳng thèm để ý nữa: “Cô làm cái gì!”
“Ôi chao không phải tôi cố ý đâu.” Đàm Anh liếʍ môi, “Thực sự xin lỗi nha.”
Lý Viên vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra xem chân có việc gì không, nước sôi bắn lên mặt đất, nhưng may mà có chút thời gian nguội xuống, trừ bị kinh hãi thì chẳng có vấn đề gì. Sắc mặt cô ta khó coi, trợn mắt nhìn Đàm Anh.
Đàm Anh: “Có những lời tôi chỉ nói một lần, tuy học lực của tôi không cao, nhưng biết cái gì gọi là người tốt với ta thì ta tốt lại. Cô làm tổn thương tới một ngón tay của tôi, để trả lễ, tôi phải chặt đứt một bàn tay của cô mới coi như kết thúc.”
Lý Viên lùi ra sau một bước, không nói gì nữa.
Chị Trần chứng kiến toàn bộ nói: “Nên làm như vậy, ai bảo bọn họ bắt nạt người khác, bánh bao đánh chó có đi không về, phải cứng lên mới được.”
Đàm Anh cười gật đầu, trước khi tan tầm cô bị sắp xếp tới phòng tạp vật cầm đồ mà một ca sĩ bỏ quên. Tầng -1 trong công ty có một gian phòng chuyên để đồ linh tinh, bình thường dùng để cất những thiết bị và camera không dùng tới, Đàm Anh đáp một tiếng rồi xuống dưới tìm tư liệu, vừa kéo ngăn tủ, cửa bên ngoài cạch một tiếng, cô cảm thấy không ổn, chạy ra ngoài mở của, phát hiện của bị người khác khóa từ bên ngoài rồi.
“Bên ngoài có người không? Mở cửa!”
Bên kia hồi lâu không có tiếng động, Đàm Anh biết ngay người bên ngoài chắc chắn cố ý. Cô đi xung quanh nhìn, tầng -1 không có cửa sổ, chỉ có một cửa thông gió, mùa hè nóng nực, tầng -1 càng bức bối hơn, phòng tạp vật ngổn ngang toàn là nhạc cụ đầy trên mặt đất.
Cô dự tính mở cửa ra, nhưng cô làm thế nào cũng không thể đứt được khóa sắt.
Đàm Anh tâm như tro tàn, cưỡng ép bản thân bình tĩnh chút, ngồi khoanh chân trên giá đàn dương cầm. Người khóa cửa khả năng cao là Phó Mộng Tinh, buổi chiều Lý Viên mới bị dạy dỗ, chỉ dám ồn ào nhỏ thôi, chứ không làm ra được chuyện nhốt người trong phòng tạp vật này, chỉ có Phó Mộng Tinh to gan làm bậy, làm ra được loại chuyện này.
Cô vô cùng ảo não bản thân mình trong thời gian làm việc không có thói quen mang theo điện thoại, hiện giờ không có cách nào xin giúp đỡ. Bình thường rất ít người tới phòng tạp vật, sắp tan làm rồi, buổi tối 10h30 cả tòa nhà sẽ ngắt điện, 7h sáng ngày hôm sau mới bật cầu giao điện, bị nhốt ở chỗ này không ai phát hiện ra cô được.
Trong lòng Đàm Anh loạn cào cào, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô nóng tới nỗi lưng đổ mồ hôi, phòng tạp vật bí bách đến ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Đồng nghiệp chắc chắn đều tan làm hết, bây giờ mấy giờ rồi, 7h tối hay 8h?
Cô dịch người tới bên dưới cửa thông gió, lưng dựa vào một cây đàn cello âm sắc không chuẩn, duy trì hô hấp ổn định. Bộ đồ công sở trên người gần như bị mồ hôi làm ướt hết, quãng thời gian này cô chưa từng nhếch nhác như vậy. Đàm Anh ôm lấy hai đầu gối, an ủi duy nhất là hôm qua cô nói với mẹ mình hôm nay cô đi tìm Đường Lê, mẹ không cần phải lo lắng.
Trong giờ phút này, cô cảm thấy người đúng là một nhóm cô độc, lần trước cô nghĩ như thế này là sáu năm trước.
*
Bảo vệ đang ngâm nga bài hát, đảm bảo nhân viên trong tòa nhà đều đã tan làm hết, ông ta đang định đóng cửa. Một cánh tay thon dài ấn lên chìa khóa cửa, giọng nói tràm thấp của người đàn ông vang lên bên tai: “Người đã đi hết rồi?”
Bảo vệ ngẩng đầu, trước mắt là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng. Người đến còn cao hơn bản thân mình một cái đầu, vừa nhìn đã biết là tinh anh thương trường.
“Về hết rồi, cậu có chuyện gì thì ngày mai lại tới.”
Chu Độ nói: “Không thể nào, tôi và….một cô gái trong công ty các ông hẹn gặp mặt, bây giờ đã chín rưỡi, tôi không nhìn thấy cô ấy. Chuyện này đối với cô ấy mà nói vô cùng quan trọng, cô ấy không thể nào lỡ hẹn mà đi chỗ khác được, phán đoán hợp lý duy nhất là cô ấy còn ở trong công ty, mà còn bị nhốt ở một nơi không có tín hiệu. Ông không bằng lòng tìm, tôi đi vào tìm.”
Bảo vệ nói: “Mỗi một tầng tôi đều gọi qua, thực sự đã không còn người nào, cô gái kia phân nửa là sau khi tan làm đã đi chỗ khác rồi.”
Chu Độ lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Theo tôi được biết, thời gian ngắt điện của điện ảnh truyền hình Khải Minh là vào 10 rười tối, vì để tiện cho nhân viên lấy đồ làm rơi, thời gian làm việc của ông phải đến 10 rưỡi tối. Tiên sinh, nếu như tôi không đoán sai, là một người bảo vệ đủ tiêu chuẩn, lúc này ông nên đi tuần tra an toàn của cả tòa nhà.”
Bảo vệ ngây người, chỉ có thể đi cùng anh giúp tìm người. Sải chân của anh rất lớn, sấm rền gió cuốn lên tầng 15, đây là tầng làm việc của Đàm Anh. Sau khi xác nhận không có người, bảo vệ dừng lại cứng cỏi nói: “Tôi đã nói mà, tôi kiểm tra qua một lượt rồi.”
“Còn có nơi nào mà bình thường ông không tuần tra tới không?”
“Đều, đều tuần tra qua rồi.”
Chu Độ nêu ví dụ: “Kho nước, kho cáp điện, phòng ngầm, phòng tạp vật….”
Giọng điệu của anh rất chậm, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của bảo vệ, nói tới phòng tạp vật, nét mặt của bảo vệ lóe lên, Chu Độ chắc như đinh đóng cột: “Tới phòng tạp vật.”
Ngồi thang máy tới góc của tầng -1, hai người nhìn thấy ngoài cửa bị khóa, bảo vệ kinh ngạc không thôi: “Ấy, chỗ này sao lại bị khóa rồi?”
Chu Độ giơ tay gõ cửa: “Đàm Anh, em ở trong đó không, nghe thấy thì trả lời một tiếng.”
Bên trong vang lên giọng nói yếu ớt của cô gái: “Chu Độ?”
“Là tôi, em đợi chút, tôi đưa em ra ngoài.”
Bảo vệ cũng không ngờ chỗ này thực sự nhốt một người, khóa dây là khóa sắt, vừa nhìn đã biết sức người không thể kéo ra được, ông ta không phải là người khóa nó, đương nhiên không có chìa khóa để mở. Chu Độ trầm mặt: “Cầm cưa điện đến đây!”
Bảo vệ hoang mang lo sợ, chỉ có thể Chu Độ nói cái gì thì là cái ấy, nhanh chóng mang cưa điện tới. Bảo vệ định tự mình lên trước, Chu Độ nhận chiếc cưa trong tay ông ta, hai ba nhát cưa đứt khóa sắt, khóa rơi trên mặt đất.
Chu Độ đạp mở cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy cô gái ngồi dưới cửa thông gió, cô dựa vào đàn cello, nửa nhắm mắt, vì quá nóng và hơi thiếu ô xy, trông cô rất khó chịu.
Đàm Anh cảm giác mình bị người khác ôm lên, đầu mũi ngửi được hương hoa phong linh thảo của mùa hè, cô mở mắt ra, có sức không lực cười nói: “Luật sư Chu, thực sự là anh à, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ.”
“Bớt nói một chút, điều chỉnh hô hấp.”
Lúc đi ngang qua bảo vệ, Chu Độ đè nén tức giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Dùng gang tay bọc khóa sắt kia lại, ngày mai tôi sẽ liên lạc người tới đây lấy dấu vân tay.”
Bảo vệ chỉ sợ chọc họa lên người mình, vội vàng nói được.
“Luật sư Chu, không phải tôi cố ý lỡ hẹn đâu, điều kiện trước kia anh nói còn tính không.” Cô bây giờ không cần bán thảm cũng đáng thương vô cùng, ngược lại cũng chẳng cần giả vờ nữa. Đi ra khỏi phòng tạp vật như lò lửa, không khí tươi mới thuộc về buổi đêm ập vào mặt.
Chu Độ không đưa cô tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, đặt cô xuống bên bồn hoa, kêu cô ngồi xuống.
Cô nghe người trên đỉnh đầu nói: “Tính.”
Đàm Anh giống như một con cá khó khăn lắm mới nhảy được lên bờ, hô hấp từng ngụm lớn, làm dịu lại cảm giác khó chịu kia, cảm giác ngượng ngùng đáng chết lại nảy lên. Bộ quần áo công sở màu trắng bị ướt sạch, toàn bộ viền áσ ɭóŧ đều lộ ra, ngay cả viền hoa cũng nhìn thấy rõ ràng. Ngượng ngùng hơn là quần áo của Chu Độ cũng bị cô in vệt nước lên, những nơi tiếp xúc với cô, khiến áo sơ mi đặt may cao cấp xuất hiện mấy vệt nước nhìn rất buồn cười.
Cô cúi đầu nhìn bồn hoa, nhìn đèn neon nhấp nháy trên cây, chính là không nhìn anh: “Cảm ơn anh luật sư Chu, tôi tưởng rằng bản thân phải ở đó một đêm.”
“Không có loại người xấu tâm địa độc ác như tôi, sao lại bị người ta bắt nạt thành thế này, vị hôn phu Lâm Duy Tư kia của em đâu, hôm qua còn nói bảo vệ em cả đời này trước mặt tôi, anh ta yêu thương bảo vệ em thế này sao.”
Nghe ra ý đâm chọc trong giọng nói của anh, Đàm Anh ngẩng đầu lên, bỗng nhiên quên mất ngại ngùng, có chút tức giận: “Liên quan gì tới Lâm Duy Tư, cậu ta đi ra ngoài rồi không có trong công ty.”
“Em còn bảo vệ anh ta.”
dưới ánh đèn đường đêm hạ, Đàm Anh thấy khóe môi anh mím lại. Cô chậm nửa nhịp nghi hoặc nói: “Sao anh biết cậu ta tên là Lâm Duy Tư?” cô nhớ hôm qua không hề giới thiệu bọn họ với nhau mà, Lâm Tư Duy học đại học ở nước ngoài, Chu Độ không thể nào quen với y được.
Chu Độ nói: “Em nói xem?”
Khả năng duy nhất là, anh chuyên môn đi điều tra rồi, nhưng tại sao anh lại quan tâm đến chuyện riêng của cô? Đàm Anh không muốn tiếp lời. Cô dứt khoát nói: “Dù sao ai cũng tốt hơn anh.”
“Phải.” Anh dừng lại, nói, “Ai cũng tốt hơn tôi. Nghỉ đủ chưa, đủ rồi thì đứng lên.”
Đàm Anh rầm rì đứng dậy, không đấu võ miệng với Chu Độ nữa, ngượng ngùng lại không ngừng nổi lên, váy ôm cũng ướt rồi, cô cảm thấy vết mông của mình in lên chắc chắn rất rõ ràng. Nghĩ đến chiếc váy màu gạo ôm lấy mông có hai vệt tròn lẳn, cô thực sự muốn chết.
Tuy đã sớm chẳng để ý hình tượng gì trước mặt Chu Độ nữa, dù sao cũng không thích anh nữa rồi, nhưng cô là một cô gái! Phàm là người đều cần chút mặt mũi cuối cùng này có được không?
Cô cứng ngắc sải chân đi theo sau lưng anh, lặng lẽ sờ mông mình, chính vào lúc này Chu Độ quay đầu lại.
Đàm Anh cứng người nhìn anh, anh nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt trước giờ hờ hững lộ ra cảm xúc không giống bình thường. Hơi nóng xông lên não, có một khoảnh khắc nào đó Đàm Anh nảy sinh ra ý muốn đồng quy vu tận với người đàn ông trước mắt này cũng không tồi.
Trong mắt anh có ý cười nhàn nhạt, môi mỏng hơi cong lên: “Tôi đi mua chút nước, cô Đàm, quên hỏi em có muốn tôi mua giúp một bộ quần áo không.”
“Không cần không cần, anh xong chưa hả!”
“Thực sự không cần?”
“Không cần!” Còn hỏi nữa thì thực sự đồng quy vu tận đấy!
Ngồi trong xe Đàm Anh sờ lên ghế ngồi của Chu Độ, cam chịu nghĩ, cười đi, dù sao bị bẩn cũng chẳng phải xe cô.
Chu Độ mua nước về, đưa cho cô một chai nước suối, lại đưa cho cô một chiếc túi.
Đàm Anh mở ra, nhìn thấy một chiếc váy màu vàng nhạt bên trong, kiểu dáng rất trẻ trung. Chu Độ không nói thêm gì, đi ra bên ngoài đợi, lần này anh không hút thuốc nữa.
Đàm Anh đang giãy giụa thay hay không thay, đêm này cô có cảm xúc mệt mỏi xấu hổ đến nổ tung: “Tôi không cần đồ của anh!”
Chu Độ quay đầu: “Không thích?”
“Không phải.” Đàm Anh chẳng muốn diễn cùng anh nữa, cứ cảm thấy sắp mất khống chế rồi, mím môi nói: “Chu Độ, tôi thực sự không thích anh nữa, cũng không muốn dây dưa với anh nữa. Rốt cuộc anh muốn làm cái gì, dứt khoát một chút đi.”
“Anh biết.” Anh nhàn nhạt nói, anh dựa vào thanh chắn bên bãi đậu xe, nâng mắt nhìn cô, “Là anh muốn dây dưa với em, Đàm Anh, lần này là anh thích em.”
Ánh đèn chiếu ảnh ngược vào trong mắt Đàm Anh, cô nghi ngờ bản thân mình sinh ra ảo giác: “Anh nói gì.”
Hai người yên lặng không lời, mắt thấy anh muốn lặp lại lần nữa, Đàm Anh tỉnh táo lại điên cuồng nhấn nút nâng cửa sổ xe lên, lúc này mới dám mắng: “Thần kinh!”
Chẳng phải chỉ là thần kinh sao, lúc cô thích anh, anh chẳng hỏi han tới. Đợi tới khi không còn khả năng nữa, cô nghe thấy cái gì? Chu Độ thế mà lại nói thích cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vắng Em Không Vui
- Chương 14: Em mong anh không tai không nạn (14)