Ầm! Ầm! Oanh!
Hắc Lân Vương đứng trên không, hai tay không ngừng ngưng tụ ra một quả cầu màu đen, chính là yêu khí ngưng tụ mà thành, ném xuống dưới liên tục, giống như thuốc nổ, muốn nổ chết Tô Dật.
Tô Dật nhanh chóng né tránh, những yêu thú khác thì lại không may mắn như thế, không tránh kịp đều bị quả cầu của đại vương ném xuống nổ đến chết.
Gào----------
Một con thanh lang ngưu từ trên đống thi thể nhảy lên, hình thể nó tuy nhỏ nhưng tốc độ cực nhanh, đã đạt đến tốc độ của hóa hình đại yêu, có thể so với cảnh giới bão đan nhập pháp của tu sĩ nhân tộc.
Tô Dật mới vừa xem hai đầu man ngưu, đột nhiên bị một trảo của súc sinh này vào phần lưng bị thương, tức giận xoay người tung ra một kiếm.
Thanh lang ngưu có nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng kiếm Tô Dật.
Huống chi đôi bên đang rất gần nhau.
Lúc này, Tô Dật bỗng nhiên xoay người, đau đến nỗi hắn nhịn không được mà gào thét.
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a!"
Tiếng kêu thảm thiết của hắn lên tận trời cao, hơn một nữa người Tây Uyển thành có thể nghe thấy, trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Đám người trong thành nhất thời lo lắng đề phòng, ngoại trừ binh sĩ, thêm mấy trăm người vừa mới tới, nhìn đống hỗn loạn trên chiến trường, để bọn họ vừa sợ vừa phẫn nộ.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Tô Dật, sống lưng bọn họ đều lạnh run.
Hoắc một tiếng!
Chỉ thấy túi quần phải của Tô Dật bỗng nhiên cháy lên, một ngọn lửa quấn quanh toàn thân hắn, để hắn biến thành hỏa nhân.
Tình cảnh này khiến yêu thú xung quan sợ hãi lui về sau, ngay cả Hắc Lân Vương cũng nhíu mày.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hắc Lân Vương tự lẩm bẩm, mặt lộ vẻ cảnh giác, đề phòng Tô Dật giở trò.
Bị ngọn lửa quấn quanh, Tô Dật điên cuồng chạy, như quả cầu lửa lao vào trong đám yêu thú, ven đường bị hắn đ-ng phải, không tới hai ba cái hơi thở liền bị đốt thành tro bụi, dù là Hắc Lân Vương nhìn thấy cũng hít vào khí lạnh.
Đây là lửa gì?
Sao lực thiêu đốt kinh khủng như thế?
Ngay cả Kỳ Dương Lão Quân đứng trên yêu vân ở nơi xa nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hắn có thể cảm giác được khí tức Tô Dật không có yếu đi, ngược lại còn mạnh hơn trước.
"Lẽ nào trên người hắn có dị bảo? Hoặc là huyết mạch hắn không đơn giản?"
Kỳ Dương Lão Quân nheo mắt lại, tâm tư như điện, mơ tưởng viễn vông.
Có thể được Tô Đế coi trọng, bán yêu này khẳng định có chỗ hơn người!
Xem ra, phải nhất định cứu tiểu tử này!
Cùng lúc đó, Tô Dật không gào thét nữa, ngọn lửa trên người hắn không những không biến mất, ngược lại còn cuồng mãnh hơn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Bên trong ngọn lửa, Tô Dật cảm giác được đau đớn yếu đi, trong lòng khϊếp sợ.
Không những vậy, hình ảnh trò chuyện trong Tô Đế Tông hiện lên trong đầu hắn.
Hắc Hổ Hoàng: "Ma Quân gần đây tại sao không có xuất hiện a?"
Vu Khuynh Dao: "Hừ, đầu hổ yêu này ngươi muốn dựa thế vào ma đầu sao?"
Hắc Hổ Hoàng: "Liên quan gì tới ngươi!"
Kiếm Thánh Hạ Thiên Ý: "Gần đây ma giáo ở phía bắc rục rà rục rịch, thân là một trong bốn ma quân, hắn sẽ không rãnh rỗi để nói chuyện!"
Thanh Yếm Ma Quân: "Làm sao? Hổ nhi, ngươi nhớ bản quân sao? Bản quân đang bận rộn đồ thành đây!"
Tô Dật chỉ đơn giản nhìn trang tán gẫu một chút, hắn vội vàng thu lại tâm thần, dù sao hắn vẫn còn trong cuộc chiến sinh tử.
"Chẳng lẽ đại đạo trong điện thoại di động cùng ta dung hợp sao?"
Tô Dật âm thầm nghĩ tới, hắn đã không cảm giác được chiếc điện thoại di động còn tồn tại, vừa nãy một khắc kia, điện thoại di động bốc lên ngọn lửa, đã nhanh chóng dung hợp vào trong cơ thể hắn, dọa hắn đến giật mình.
Dung hợp cũng được!
Đỡ cho hắn mỗi lần hắn phải lấy điện thoại ra.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, ngọn lửa trên người hắn nhanh chóng tiêu tan, chỉ thấy hắn trần nửa thân đứng trong phế tích.
Kỳ lạ chính là quần jean lại không bị đốt cháy, để hắn không khỏi suy đoán: "Lẽ nào đại đạo điện thoại di động cho ta một chút tôn nghiêm cuối cùng?"
Ánh mặt trời chiếu xuống dưới, nửa thân trên của Tô Dật phảng phất một tầng kim quang, cơ bắp hoàn mỹ, vẻ đẹp sức mạnh, liền ngay cả::Chu Vũ kiếm:: cũng không còn vẻ cổ xưa như trước.
Tô Dật nắm chặt tay, trong mắt lóe ra tia hưng phấn.
Thương thế của hắn vậy mà khỏi hẳn!
Ngay cả thực lực cũng khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, nắm tay mơ hồ có long ẩn hiện rít gào.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hắc Lân Vương, khuôn mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
"Rất tốt!"
Sát ý trong mắt Tô Dật so với trước đây càng khủng khϊếp hơn, Hắc Lân Vương nhìn thấy cũng nheo mắt lại.
Hắn có thể cảm nhận được Tô Dật tựa hồ khôi phục lại thể lực, ngọn lửa vừa nãy kia quả nhiên không đơn giản.
Yêu thú xung quanh nhìn thấy Tô Dật không còn lửa, gào thét điên cuồng xông tới.
Yêu thú bị Tô Dật chém gϊếŧ đã vượt qua số lượng năm vạn, nhưng đối với toàn bộ đại quân yêu thú thì chỉ muối bỏ vào biển vậy.
Kết quả được đại đạo chi hỏa rèn luyện, tốc độ Tô Dật càng trở nên nhanh hơn, kiếm khí đã hoàn toàn thành hình.
Kiếm khí quét ngang, càn quét quần yêu.
Kiếm khí hắn giống như một tia ánh trăng bạc, dài gần đến mười mét, rất có lực tàn phá.
Tùy ý thoải mái, thân hình qua lại nhanh chóng, khiến cho yêu thú trên đường đều bị chém bay lên, hình ảnh cực kỳ huyễn lệ, khó có thể hình dung, để đám người trong thành lần thứ hai hoan hô.
"Ta đã nói là Tô Dật rất mạnh a!"
"Đó là kiếm khí sao?"
"Ha ha ha, xem ra Tô Dật thắng rồi!"
"Mới vừa nãy là phát sinh ra gì thế?"
"Chúng ta có nên hay không đi lên!"
Càng ngày càng có nhiều người chạy tới thành bắc, khi bọn họ đến chiến trường chứng kiến, thì mới cảm nhận được khủng bố thật sự.
So với hình ảnh được phát, tình cảnh trước mắt toàn bộ đều kí©h thí©ɧ, mùi máu tươi nồng nặc bay đến, muốn phát nôn, để nhiệt huyết bọn họ lui bước, không dám tham chiến.
Tô Dật vốn là phàm nhân, nhưng ở trong chiến trường, không ngừng tôi luyện bản thân, làm cho kỹ xão chiến đấu ngày càng thành thạo.
"Nếu yêu lực ta nhiều hơn, vậy thì càng thoải mái hơn!"
Tô Dật thầm nghĩ tới, tuy rằng hắn tu luyện::Yêu Hoàng Thần Công:: mới mười mấy ngày, nhưng yêu lực không nhiều, căn bản không đủ chống đỡ kiếm khí hắn không ngừng thi triển ra.
Sau khi chém liên tục được một vạn yêu thú, hắn ngừng thi triển kiếm khí, thả người nhảy một cái, hướng về phía Hắc Lân Vương.
Hắc Lân Vương vẫn đang quan sát Tô Dật, hắn cũng bị thiên phú của Tô Dật làm khϊếp sợ.
Bán yêu này nếu quy thuận hắn để hắn sử dụng, chẳng phải quá hay sao?
Mắt thấy Tô Dật đánh tới, hắn nhảy lên, bay lên cao khoảng ba trăm mét, để Tô Dật không thể làm gì được hắn.
"Bây giờ cho ngươi một cơ hội, gia nhập làm thủ hạ bản vương, bản vương sẽ để ngươi trở thành một yêu vương mới!"
Hắc Lân Vương tung chiêu thu nạp thủ hạ, cố ý gia tăng âm thanh, để mọi người có thể mọi người nghe thấy.
Hắn muốn ly gián quan hệ của Tô Dật cùng Tây Uyển thành.
Nghe thế, trái tim mọi người Tây Uyển thành đều lo sợ, nếu Tô Dật gia nhập dưới trướng Hắc Lân Vương, đối với Tây Uyển thành mà nói, tuyệt đối là tin dữ động trời.
Tô Dật nhìn chằm chằm Hắc Lân Vương, nheo mắt lại, gằn từng chữ một: "Ta, Tô Dật, không cùng súc sinh thông đồng làm bậy!"
Tiếng nói của hắn đồng dạng vận dụng hết khí lực, vang vọng bầu trời Tây Uyển thành, dẫn tới toàn thành sôi trào.
Rõ ràng có hy vọng sống sót, nhưng Tô Dật lại đem vứt bỏ, lựa chọn vì bọn họ mà chiến.
Thời khắc này, hình tượng Tô Dật trong lòng mọi người lần thứ hai được nhấc cao lên.
"Người là niềm tự hào của người địa cầu chúng ta!"
Đàm Tuyền Minh thở dài nói, người bên cạnh gật đầu, biểu thị đồng ý.
Cùng lúc đó, Tô Dật bỗng nhiên cảm nhận được::Chu Vũ kiếm:: có một luồng sức mạnh kỳ dị được rót vào trong lòng bàn tay.
Giống như lúc trước lần đầu chém gϊếŧ xà yêu vậy!
"Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn!"
Một âm thanh thần bí ở trong lòng Tô Dật vang vọng, thúc dục Tô Dật hướng về Hắc Lân Vương lần thứ hai phát động công kích.
Một loại tâm tình không tên bành trướng trong Tô Dật, giống như Hắc Lân Vương ở trong mắt hắn, như là gà chó vậy, có thể gϊếŧ bất cứ lúc nào.