Chương 9

"Thẩm tổng, sao anh lại quen cô ta?" Một giọng nữ phá vỡ sự mập mờ.

Tôi chậm rãi đẩy Thẩm Tu Nhiên ra, theo hướng giọng nói nhìn qua, là Hùng Lan Hinh.

Thẩm tổng? Thẩm Tu Nhiên.

Em họ nói Hùng Lan Hinh thích cấp trên, chẳng lẽ chính là Thẩm Tu Nhiên người vừa mới hôn môi tôi?

Tôi càng nghĩ càng tức giận, trừng mắt liếc Thẩm Tu Nhiên, chỉ biết ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Thẩm tổng, anh đừng bị người phụ nữ này lừa, cô ta là con gái nuôi của bạn trai cũ của tôi, vừa rồi hai người bọn họ còn ôm nhau."

Ba chữ "con gái nuôi" nhấn rất mạnh.

"Thẩm tổng, cô ta dây dưa mập mờ không rõ ràng với người đàn ông khác."

A, là ai bám lên em họ tôi trước, bây giờ lại định trèo lên Thẩm Tu Nhiên.

"A đúng vậy đó, rồi sao?" Tôi lại kéo tay Thẩm Tu Nhiên giống như lúc nãy tôi đã kéo Hoàng Hữu Bân, vênh váo tự đắc nhìn Hùng Lan Hinh, vẻ mặt cô có thể làm gì tôi.

Tôi dùng ánh mắt ra hiệu bảo Thẩm Tu Nhiên phối hợp với tôi.

Thẩm Tu Nhiên ẩn ý nhìn tôi một cái.

Con cáo già này làm sao có thể không hiểu ý của tôi.

Thẩm Tu Nhiên khom lưng ghé vào tai tôi nhỏ giọng uy hϊếp: "Tối nay?"

"Lưu manh."

Thẩm Tu Nhiên chớp mắt nhìn tôi với vẻ mặt vô tội: "Hả?"

Con cáo già thối không biết xấu hổ.

"Được." Tôi đành phải đồng ý với anh.

Thẩm Tu Nhiên nhếch môi ở góc độ Hùng Lan Hinh không nhìn thấy, sau đó quay đầu nhìn về phía Hùng Lan Hinh.

"Tôi nhớ tôi đã nói là tôi có vợ rồi, vợ tôi muốn làm gì thì làm? Cô có ý kiến gì sao?" Thẩm Tu Nhiên nghiêm túc, hỏi Hùng Lan Hinh, "Hay là nói cô còn tình cảm với bạn trai cũ, muốn làm... mẹ nuôi của chúng tôi?"

Quả nhiên gừng vẫn còn cay.

"Thẩm..." Hùng Lan Hinh giọng điệu ấm ức nói, "Các người chính là cố ý."

Dậm chân xoay người rời đi.

Trong lòng tôi vì biểu hiện vừa rồi của Thẩm Tu Nhiên mà hò hét.

"Hài lòng không?"

Tôi theo bản năng gật đầu, nhưng nhận ra là Thẩm Tu Nhiên đang hỏi tôi, tôi lại vội vàng lắc đầu: "Không hài lòng, không hài lòng."

"Không hài lòng cũng phải hài lòng."

Cũng may nửa ngày kế tiếp Thẩm Tu Nhiên coi như còn là con người, anh dẫn tôi đi tham quan khắp nơi, ăn mấy món đặc sản.

Đến mười giờ tối, chơi cả ngày tôi cũng đã kiệt sức.

Thẩm Tu Nhiên đưa tôi đến cửa phòng khách sạn, tôi tưởng anh sẽ bỏ qua cho tôi.

Nào biết anh lách mình một cái, đi vào phòng.

"Buổi chiều em đã đồng ý với anh."

"Em cũng muốn giữ lời lắm, nhưng em tới dì cả rồi." Vẻ mặt tôi tiếc nuối.

Thẩm Tu Nhiên nghe xong cười khẽ một tiếng: "Anh nhớ nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của em còn mười ngày nữa mới đến, sao giờ lại đến sớm rồi?"

"Thỉnh thoảng đến sớm một lần cũng là chuyện bình thường."

"Cả ngày cũng không thấy em đi thay băng, bà dì của em rõ ràng là chưa tới." Thẩm Tu Nhiên nói toạc ra.

Tôi bị vạch trần, cũng không xấu hổ, sờ sờ mũi.

Thẩm Tu Nhiên áp sát người lại, đè tôi lên sofa.

Vẫn ung dung nhìn tôi chằm chằm: "Tô Tô, ngoài bà dì ra, em còn có thể nghĩ ra lý do nào khác không?"

"Em đau bụng."

"Ăn đến căng bụng rồi? Để anh dùng tay sưởi ấm cho em?" Nói xong liền đưa tay qua.

"Là bệnh cũ tái phát, em bị viêm ruột thừa." tôi tỏ vẻ đau đớn, ôm bụng cau mày, "A... Đau quá."

Trong lòng tôi đang vỗ bàn tán dương bản thân, khả năng diễn xuất này không đi học làm diễn viên thật sự đáng tiếc, giải Oscar năm nay không có tôi là không được.

Tôi còn đang âm thầm đắc ý.

Trong đầu Thẩm Tu Nhiên trình diễn đủ loại hình ảnh thương hương tiếc ngọc.

"Một bữa lẩu có thể chữa khỏi viêm ruột thừa không? Nếu không thì thêm một bữa thịt nướng nữa?" Thẩm Tu Nhiên nghiêm túc hỏi tôi.

Lẩu? Thịt nướng?

Nếu không phải còn đang trong trường hợp này tôi đã lập tức đồng ý.

"Không được."

"Tố Tố giỡn vui không?" Giọng nói khàn khàn của người đàn ông tràn đầy vẻ trìu mến và dò hỏi, "Tô Tô, ruột thừa nằm ở dưới bụng phải, sao em lại ôm bên trái kêu đau?"

Tính sai tính sai rồi.

Diễn xuất vụng về của tôi đến đây đành phải dừng lại.

Nhưng tôi vẫn ôm một hy vọng.

"Có khi nào, ruột thừa của em nằm ở bên trái không?"

"Xét theo phản ứng hiện tại của em thì chắc chắn là không."

"..."

"Tu Nhiên..."

"Ông xã..."

"Bảo bối..."

Tôi muốn cầu xin lòng thương xót.

"Em gọi cha nuôi cũng vô dụng."

"Thẩm Tu Nhiên... Đau quá... Đồ ch.ết tiệt!"