Công ty Thẩm Tu Nhiên nhận một đơn hàng lớn, mấy ngày nay bận đến không thấy bóng dáng.
Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, đến chỗ tôi biến thành tịch mịch.
"Haizz" Tôi dựa lên bàn làm việc thở dài, "Người ta đều là bắt đầu giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt trước rồi mới đến lúc lạnh nhạt, bây giờ đến giai đoạn yêu đương nồng nhiệt tôi cũng không có, trực tiếp đến giai đoạn lạnh nhạt."
Thẩm Tu Nhiên rõ ràng là không quan tâm tôi.
Đã đi công tác mấy ngày rồi, tin nhắn cũng không gửi, có phải giống như trên mạng nói, một bạn gái ở nhà rồi ở nơi đi công tác còn có thêm một người phụ nữ khác hay không?
Tôi do dự một lát rồi quyết định gửi tin nhắn cho Thẩm Tu Nhiên, thử thăm dò.
"Em cảm giác anh không quan tâm em, chúng ta chia tay đi."
Vừa gửi đi tôi đã hối hận, lập tức thu hồi tin nhắn, giả vờ như không có gì xảy ra.
Bên kia cũng không trả lời tin nhắn, chắc là không thấy.
Một lát sau, một tin nhắn gửi tới "Nằm mơ".
Thẩm Tu Nhiên nhìn thấy rồi.
Em họ Hoàng Hữu Bân bị bạn gái Hùng Lan Hinh đá, suốt ngày uể oải chán nản, nghe nói là đi theo thủ trưởng mới nhậm chức của công ty.
Tôi đưa Zai Zai đến trung tâm gửi nuôi thú cưng, thu dọn hành lý, dắt em họ đi Lệ Giang giải sầu.
Tục ngữ có câu: Cái cũ không đi cái mới làm sao đến. Lệ Giang là nơi rất thích hợp cho những cuộc gặp gỡ lãng mạn.
Không ngờ lại gặp được bạn gái cũ Hùng Lan Hinh ở quán bar.
Sự may mắn này không phải ai cũng có đâu.
Vì báo thù rửa hận cho em họ, tôi kéo cánh tay nó, vẻ mặt thân mật, hắng giọng nũng nịu, dùng giọng điệu khıêυ khí©h nói: "Cha nuôi~chúng ta đổi nhà khác đi."
Cả người em họ tôi cứng đờ, không ngờ tôi vì nó mà li.ều mạng như vậy, nhỏ giọng nói vào tai tôi: "Chị, thật ra cũng không cần li.ều m.ạng như vậy."
"Em không cần lo."
Tôi liếc mắt đưa tình nhìn thoáng qua em họ.
Lại quay đầu nhìn về phía Hùng Lan Hinh, nhìn mặt cô ta lúc xanh lúc tím, trong lòng tôi vui như nở hoa.
Dương dương tự đắc kéo em họ ra khỏi quán bar.
Còn chưa đi được hai bước, cổ áo đã bị xách lên.
Này, đứa nhóc nào dám xách cổ áo của tôi?
Vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Tu Nhiên nổi giận đùng đùng nhìn tôi.
"Tô Vãn Ý, chúng ta mới quay lại được mấy ngày, em đã đội nón xanh cho anh?"
Người đàn ông đặt tay sau cổ tôi, vẻ mặt tức giận, trong giọng nói còn xen lẫn một chút nghi ngờ.
Tôi lập tức ỉu xìu.
Trăm triệu lần không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp được Thẩm Tu Nhiên.
"Thẩm Tu Nhiên, sao anh cũng ở đây?"
"Thành tích của công ty đã tăng 30% so với quý trước, nên mọi người cùng nhau ăn mừng..."
Thẩm Tu Nhiên dừng một chút, liếc nhìn em họ bên cạnh tôi, "Cha nuôi của em trẻ tuổi thật."
Tôi...
Em họ Hoàng Hữu Bân của tôi cao 1m78 so với chó săn Thẩm Tu Nhiên, khí thế liền yếu đi vài phần.
"Chị, hai người nói chuyện trước đi, em về khách sạn chờ chị trước."
Không đợi tôi kịp phản ứng đã trực tiếp chuồn mất.
"Hoàng Hữu Bân! Chị có lòng tốt giúp em, em lại vong ân phụ nghĩa." Tôi vô cùng đau đớn nhìn bóng dáng em họ càng ngày càng xa.
Thẩm Tu Nhiên lạnh lùng nói: "Cha nuôi của em sao lại chạy rồi?"
"Cho em giải thích được không?
"Tô Vãn Ý, là ai mấy ngày hôm trước còn cam đoan với anh, có được người chồng ưu tú như anh, nếu Tô Vãn Ý em dám nɠɵạı ŧìиɧ, em sẽ tự tát mình." Thẩm Tu Nhiên không giận mà cười, "Tán đi, tát cho anh xem."
"Hừ, anh còn nói em, mấy ngày nay anh cũng không dắt em theo." Trong lòng tôi chua xót.
"Mấy hôm trước anh có hỏi em có muốn đi cùng không, em chỉ lo ăn, không để ý đến anh."
"Lúc nào?" Tôi cố gắng nhớ lại.
Thẩm Tu Nhiên không để ý đến tôi, xoay người rời đi.
Tôi nhấc chân đuổi theo hỏi anh: "Lúc nào? Anh hỏi em lúc nào?"
"Thứ sáu tuần trước, lúc anh và em đi ăn lẩu."
Suy nghĩ của tôi trôi dạt về ngày đó.
Trong quán lẩu, tôi háo hức nhìn chằm chằm cuộn thịt cừu đang sôi ùng ục trong nồi lẩu.
Thẩm Tu Nhiên đỡ trán bật cười: "Trước kia cũng không thấy em tham ăn như vậy."
Vẻ mặt tôi ngưng trọng: "Anh không biết đâu, lúc em ở nước ngoài mỗi ngày đều phải ăn mấy món không đa dạng mà cũng không có hương vị, khó khăn lắm mới được tới nhà hàng Trung Quốc được một lần, mà còn không được ăn món chính thống, chứ đừng nói đến lẩu, lẩu cay, vịt khô, thịt kho tàu..."
"Tô Tô, em có muốn đi với anh không..."
Tiếng lẩu sôi trào trong nồi với tiếng tôi lải nhải nói về món ăn mình thích, áp đi câu hỏi của Thẩm Tu Nhiên.
Không nghe rõ được Thẩm Tu Nhiên nói gì.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, hình như lúc đó tôi chỉ lo tập trung ăn lẩu.
"Tu Nhiên, là lỗi của em, lỗi của em, người vừa rồi là em họ của em, anh không cảm thấy hai bọn em lớn lên giống nhau sao?"
"Không thấy."
"Mắt anh có vấn đề à? Có muốn đi khám không?"
"Tô Vãn Ý, em muốn chọc anh tức ch.ết hả?"
Thẩm Tu Nhiên quay đầu lại, cúi đầu hôn tôi trong quán bar xa hoa trụy lạc này.
"Như vậy mới có thể cho em yên tĩnh một lát."