Chương 7

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, chắc là shipper giao hàng tới, hôm nay giao hàng khá nhanh, tôi cúp điện thoại đứng dậy đi mở cửa.

Thẩm Tu Nhiên vẻ mặt tức giận oán hận nhìn tôi.

"Tô Vãn Ý, hôm nay nếu như không phải Chu Tử Hiên nói với tôi là gặp được em ở bệnh viện, tôi kêu hắn giúp tra bệnh án của em, em còn tính giấu tôi tới khi nào?"

"Bốn năm trước, em nói ghen vì Phó Điềm tỏ tình với tôi nên muốn chia tay, có phải là do em muốn đi trị liệu hay không?"

"Em không tin tôi hay là không tin bản thân?"

Anh hỏi liên tiếp mấy vấn đề khiến tôi không biết giải thích như thế nào.

Tôi có chút vô lực, muốn nói cái gì đó nhưng không sắp xếp được từ ngữ, không thể mở miệng được, mũi hơi cay cay, thân thể có chút run rẩy.

Chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Không tin anh sao? Không phải.

Là tôi không tin tưởng chính mình.

Thẩm Tu Nhiên rất tức giận, có chút đau lòng giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi: "Bốn năm nay, em đã sống như thế nào?"

Người đàn ông trước mặt đau lòng.

Phòng tuyến trong lòng lập tức sụp đổ.

Tôi rốt cục nhịn không được nhào vào trong ngực Thẩm Tu Nhiên nhỏ giọng nức nở, dần dần tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Sau khi cảm xúc dịu đi.

Tôi nằm trên sofa, nhẹ nhàng dựa vào người Thẩm Tu Nhiên, từng chút từng chút kể lại chuyện những năm gần đây.

Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, rào cản ngôn ngữ, văn hóa làm tôi khó có thể giao tiếp với người nước ngoài, y tá đến cấp cứu khẩn cấp, mỗi ngày phải uống thuốc tr.ầm c.ảm sau khi khỏi bệnh...

Vốn tưởng rằng mình sẽ rất để ý nếu nói những chuyện này với Thẩm Tu Nhiên, nhưng lại phát hiện không hề có, từng chữ từng chữ tôi kể lại cứ giống như đang kể chuyện của người khác.

Mắt Thẩm Tu Nhiên hơi ửng đỏ, giọng nói khàn khàn, thỉnh thoảng hỏi vài câu.

Tôi sẽ nghiêm túc nói chuyện với anh ấy.

"Tô Tô, lúc làm phẫu thuật có phải rất đau không?"

"Thật ra cũng không sao, dù sao cũng có tiêm thuốc tê."

"Tô Tô, một mình em ở trong phòng bệnh có sợ không?"

"Sợ chứ, sợ bệnh tình chuyển biến xấu, sợ không gặp được ba mẹ... và anh."

"Tô Tô, em bắt đầu nghiện thuốc lá khi nào?"

"Sau khi phẫu thuật, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, nhưng ba ngày hai bữa phải đến bệnh viện kiểm tra lại, em rất muốn về nước, về nước để tìm anh."

"Tô Tô, sau khi về nước vì sao em không giải thích với anh?"

"Đạo đức của em không cho phép em làm vậy với anh, nếu như anh đã không yêu em, căn bệnh này không thể trở thành sự ràng buộc sau khi em chia tay với anh." Tôi tủi thân nhìn Thẩm Tu Nhiên.

Mỗi lần Thẩm Tu Nhiên hỏi một câu, trong mắt lại thêm một phần u sầu, cánh tay ôm eo tôi lại siết chặt hơn.

Đột nhiên Thẩm Tu Nhiên mở miệng: "Tô Tô, chúng ta quay lại được không?

"Được."

"Vậy dọn qua đây ở với anh được không? Qua một thời gian nữa chúng ta mua phòng cưới."

"Không được."

Đêm đó.

Thẩm Tu Nhiên thay bộ đồ ngủ, đem đồ ăn khuya lên lầu gõ cửa nhà tôi.

"Tô Tô, trong nhà anh muỗi nhiều quá, anh qua nhà em ở nhờ được không?"

Tôi...

"Sắp vào mùa đông rồi, mà còn có muỗi, muỗi ở nhà anh đón năm mới hả?"

"Tô Tô, anh sợ ngủ một mình lắm." anh ấy làm vẻ mặt đáng thương.

"Còn em sợ ngủ với anh."

Tôi chỉ liếc mắt một cái đã thấy rõ suy tính trong lòng Thẩm Tu Nhiên rồi.

"Tô Tô, anh mua món thịt nướng em thích ăn nhất nè." Thẩm Tu Nhiên đưa túi trong tay cho tôi.

"Thịt nướng để lại, còn anh thì đi đi."

Không đợi Thẩm Tu Nhiên kịp phản ứng, "Bốp" một tiếng tôi đóng cửa lại.

"Bạc tình bạc nghĩa." Ngoài cửa còn loáng thoáng có tiếng kêu của Thẩm Tu Nhiên.

Zai Zai nằm trên sofa, nghe tiếng ồn ngoài cửa, hình như là cảm thấy quá ồn ào, nên bất mãn kêu nhỏ hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.