Chương 6

Tôi đang lén lười biếng trong văn phòng.

Quản lý Ngô hiếm khi xuất hiện ở văn phòng chúng tôi.

"Tiểu Tô, nhiệm vụ ký hợp đồng lần này giao cho cô." Ông ấy nói xong rồi đưa một xấp giấy ra.

Tôi nhận lấy, là hợp đồng hợp tác với công ty Thẩm Tu Nhiên.

"Quản lý Ngô, anh xem xem có thể cân nhắc đổi người khác được không? Tôi sợ mình không đảm nhiệm được."

Tôi cầm hợp đồng, run rẩy đứng trong phòng làm việc.

"Đồng chí Tiểu Tô, đối phương cố ý giao cho cô phụ trách việc hợp tác lần này." Quản lý Ngô đẩy đẩy kính mắt, vẻ mặt ý vị sâu xa.

Tôi ngẩn người, Thẩm Tu Nhiên bảo tôi nhận hợp đồng lần này.

"Trọng trách lần này giao cho cô, nhất định phải hoàn thành cho tốt." quản lý Ngô xoay người rời đi như sợ tôi lại từ chối.

Tôi cầm hợp đồng, đi tới văn phòng Thẩm Tu Nhiên, gõ cửa.

Người đàn ông ngồi trên ghế, đầu cũng không ngẩng lên: "Mời vào."

"Thẩm tổng, tôi..."

Không đợi tôi nói xong, Thẩm Tu Nhiên trực tiếp ngắt lời: "Tôi biết."

Người đàn ông nghiêm túc làm việc trước mặt hoàn toàn khác với ngày hôm đó.

Tôi đang do dự có nên mở miệng nói gì đó hay không, đột nhiên bụng kêu lên một tiếng, văn phòng vốn đã yên tĩnh giờ lại càng yên tĩnh hơn, tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe chui vào.

Người đàn ông vừa rồi còn đang sắp xếp tài liệu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một chút trêu đùa: "Đói bụng?"

"Có chút."

Biết mình phải làm việc với Thẩm Tu Nhiên, sáng sớm tôi đến cả cơm cũng ăn không vô.

"Muốn ăn gì?"

Tôi lắc đầu: "Thẩm tổng, chờ ký xong hợp đồng này, tôi có thể tan ca ăn cơm."

"Đi thôi, đi ăn cơm trước." Thẩm Tu Nhiên uy hϊếp, "Không ăn, hợp đồng sẽ không ký."

Trước sự chứng kiến

của các đồng nghiệp của Thẩm Tu Nhiên, tôi đi theo anh ra khỏi công ty.

Trong phòng ăn, Thẩm Tu Nhiên cũng không ăn cơm, chỉ lẳng lặng nhìn tôi ăn.

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, thiếu chút nữa không cầm được đũa.

"Thẩm Tu Nhiên, anh có thể đừng nhìn chằm chằm tôi nữa được không, anh không ăn cơm sao?"

"Nhìn em ăn, tôi cũng thấy no rồi."

Nhưng anh cứ nhìn tôi như vậy sao tôi ăn được chứ.

"Vấn đề tối hôm đó em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Có một số việc không phải đơn giản như vậy."

"Chỉ một câu thôi."

Tôi lập tức bị nghẹn nói không nên lời.

Cũng may Thẩm Tu Nhiên cũng không có ý ép tôi, buổi chiều tôi đã lấy được hợp đồng.

Cuối tuần tôi đến bệnh viện thành phố kiểm tra tình trạng hồi phục, không ngờ lại gặp Chu Tử Hiên cùng người nhà đến kiểm tra sức khoẻ.

Chu Tử Hiên đi tới trước mặt tôi: "Cô bị bệnh à?"

Tôi theo bản năng nhét báo cáo kiểm tra vào trong túi, muốn lừa gạt cho qua, trả lời qua loa: "Bị cảm nhẹ thôi."

Chu Tử Hiên có chút nghi hoặc, nhíu mày, hiển nhiên là không tin: "Bị cảm nhẹ mà phải tới bệnh viện à?"

Chỗ này là bệnh viện uy tín lớn nhất thành phố, chuyên điều trị những căn bệnh nghiêm trọng, thuận lợi cho việc theo dõi sức khoẻ của mình.

Tôi không muốn hắn biết quá nhiều.

"Tôi còn có việc, đi trước đây." Không đợi hắn trả lời tôi vội vàng chạy đi.

Tôi luôn cảm thấy Chu Tử Hiên đang nhìn chằm chằm vào tôi ở phía sau.

Khi về đến nhà.

Tôi ngồi trên sofa cầm báo cáo kiểm tra lần này so sánh với lúc trước, bác sĩ nói tôi hồi phục rất tốt, tôi gọi điện thoại nói chuyện với cha mẹ một chút.

Mẹ tôi lại bắt đầu lải nhải: "Tiểu Ý, con có bạn trai chưa?"

"Mẹ, mẹ cũng không phải không biết, con căn bản không có tâm trạng để yêu đương..." Trong lòng tôi vô thức có chút áy náy vì nói dối.

"Tiểu Ý, con trai ông Lý nhỏ hơn con một tuổi, vừa mới học xong thạc sĩ, nếu không..."

"Mẹ..."