Chương 5

Zai Zai ngoại trừ dính người và ăn nhiều ra, còn lại đều rất dễ nuôi.

Ba thằng nhóc cũng rất tốt, mỗi ngày lên lầu, mượn việc thăm con mà nán lại một hồi......

Hôm nay tôi ở công ty gặp người quen, Phó Điềm.

"Đã lâu không gặp."

Phó Điềm hẹn tôi ngồi trong sảnh tiếp tân, người phụ nữ trước mặt vẻ ngoài xinh đẹp, mặc trang phục làm việc chuyên nghiệp, chững chạc hào phóng.

Rất khó nhìn ra trước kia mỗi ngày cô ấy đều kiên trì cố chấp theo đuổi Thẩm Tu Nhiên.

"Tô Vãn Ý, nghe Chu Tử Hiên nói cô đã trở lại, ban đầu tôi còn không tin, không nghĩ tới người đi lâu như vậy còn có thể không biết xấu hổ mà trở về."

Tôi mím môi, cũng không tức giận.

"Ngày đó rõ ràng là tôi không để ý anh Thẩm có bạn gái, cố ý tìm anh Thẩm, giải thích một chút là có thể hòa hảo, cô lại nói chia tay, trực tiếp xuất ngoại, ngay cả số điện thoại cũng không gọi được, anh Thẩm bị cô làm tổn thương suy sụp tinh thần."

Tôi sửng sốt, bất đắc dĩ nói: "Phó Điềm, có một số việc không đơn giản như cô nghĩ."

"Ồ, chia tay không phải là cách giải quyết tất cả vấn đề sao?" người phụ nữ có vẻ thắc mắc.

Tôi ngơ ngác nhìn ghế ngồi trước mặt đã trông không.

Tay siết chặt tách trà.

Áp lực có chút không thở nổi.

Phó Điềm nói sau khi chia tay Thẩm Tu Nhiên sống rất không tốt, cả ngày ở trong ký túc xá uống rư.ợu, không chịu ra khỏi phòng.

Chu Vũ Hiên mắng tôi là người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa, Thẩm Tu Nhiên trực tiếp vung quyền đánh một trận với hắn.

Sau đó vẫn là ba Thẩm tới, mắng một trận mới làm cho anh có chút tỉnh táo lại.

Đột nhiên có một ngày, anh cầm sách đi thư viện, cả ngày im lặng học tập, cũng không nói chuyện với người khác.

Tới khi tốt nghiệp đi làm mới khá hơn một chút.

Tô Vãn Ý, ba chữ này trở thành kiêng kị của anh.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Tu Nhiên cũng trở thành một doanh nhân ưu tú như trong tưởng tượng của tôi, anh rất nổi tiếng.

Tôi cũng không trở thành chướng ngại vật của anh.

Người khác không hiểu tôi cũng không sao.

Một ca phẫu thuật với tỷ lệ thành công chỉ có 10%, làm sao tôi có thể trở thành chướng ngại vật trên con đường tương lai tươi sáng của anh ấy?

Lúc tôi tan tầm về đến nhà, trên mặt đất có thêm hai cái túi, Thẩm Tu Nhiên dựa vào tường hút thuốc chờ tôi.

Thấy tôi đến, anh dập điếu thuốc.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi rư.ợu, Thẩm Tu Nhiên uống rượu.

Khuôn mặt như tạc tượng trước mặt tôi hơi có vẻ hơi say, đang chậm rãi tới gần tôi, ngay lúc sắp dán lên thì dừng lại.

"Thức ăn cho mèo ở trong túi nhỏ, còn đồ mua cho cô ở trong túi khác."

Mỗi một chữ Thẩm Tu Nhiên nói đều khiến trái tim tôi nóng như lử.a đ.ốt, đập mạnh từng nhịp từng nhịp.

Lời nói của Phó Điềm vờn quanh ở bên tai tôi, trong lòng tôi có chút mềm nhũn.

Muốn tiến đến ôm lấy anh, lại nhận ra mình không có tư cách.

Thẩm Tu Nhiên đang định rời đi.

Tôi nhịn không được mở miệng: "Muốn vào thăm Zai Zai một chút không?"

Thẩm Tu Nhiên thấy tôi chủ động mở miệng, có chút kinh ngạc.

Vừa mở cửa, Zai Zai liền lẻn ra ngoài, quấn lấy mắt cá chân anh, cọ qua cọ lại.

Thẩm Tu Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ.

"Tô Tô."

Đã lâu rồi tôi không nghe anh gọi tôi như vậy.

Thẩm Tu Nhiên mắt say lờ mờ nhìn tôi, không cho tôi cơ hội tránh mặt anh.

"Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."

Một câu nói nhàn nhạt trực tiếp xuyên thẳng qua cơ thể của tôi, gợi lên từng tầng sóng cuồn cuộn trong lòng.

Thẩm Tu Nhiên chậm rãi tới gần, chặn tôi lại trước cửa.

"Tôi biết trong lòng em có tôi."

Giọng nói trầm thấp quyến rũ giống như là đang thôi miên tôi, làm cho tôi có chút rung động.

Giống như một tấm lưới dày đặc bao quanh tôi, cơ thể càng lúc càng mềm nhũn, đầu óc tôi cũng đã trống rỗng.

Chân có chút đứng không vững, Thẩm Tu Nhiên ôm eo tôi, ấn tôi xuống, hôn môi tôi.

Zai Zai bị dọa sợ, kêu lên vài tiếng rồi chui vào trong cửa.

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, miệng phát ra tiếng nức nở, nhưng cũng không nhúc nhích được.

Cảm giác quen thuộc từ trong trí nhớ lan tràn ra, trước kia cũng vậy, mỗi lần Thẩm Tu Nhiên hôn tôi, đều nhẹ nhàng ôm eo tôi, còn trêu ghẹo nói thể lực tôi không tốt.

Xoay người một cái, Thẩm Tu Nhiên nhẹ nhàng ấn tôi lên tường, nhắm mắt lại tiếp tục hôn sâu hơn.

Không cho tôi bất cứ cơ hội nào để nới lỏng, tay tôi siết chặt ngực anh.

Tôi gần như muốn tan chảy trước những đòn tấn công liên tục của anh, trong lúc tình thế cấp bách, tôi mở miệng hung hăng cắn môi của anh rồi đẩy mạnh anh ra.

Thẩm Tu Nhiên vẻ mặt không rõ nhìn tôi: "Thừa nhận đi, trong lòng em có tôi."

"Cho tôi chút thời gian."

"Được."

Thẩm Tu Nhiên buông tôi ra, xoay người đi xuống lầu.

Trong lòng tôi đau đớn, toàn thân vô lực, cơn đau cuồn cuộn không ngừng đánh úp lại, sắp bao phủ tôi, tôi yếu ớt tựa vào tường, nước mắt giống như hạt châu đứt dây chậm rãi chảy xuôi.

Tôi vẫn luôn biết rõ nội tâm của mình, mình không phải không yêu, mà là không dám yêu anh.

Tôi không muốn lộ ra bộ mặt thê thảm nhất của mình với người tôi yêu, để anh ấy biết tôi yếu ớt đến thế nào, ở trong phòng bệnh giãy dụa với t.ử th.ần, thiếu chút nữa m.ất mạng, tôi đã từng suy sụp và chán nản, cho dù hiện tại đã khá hơn một chút, nhưng tôi vẫn phải uống thuốc và tái khám định kỳ.