Chương 4

Tôi thuần thục mở bật lử.a, ngọn lử.a cháy lên chỉ bằng một cú búng tay.

Kẹp điếu thu.ốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ nhàng rít một hơi, chậm rãi phả khói ra từ đôi môi đỏ mọng.

Cảm giác kh.ói thu.ốc lượn lờ tràn ngập trước mắt.

Giọng Thẩm Tu Nhiên có chút khắc chế ẩn nhẫn: "Thích học hỏi thế à? Còn học h.út thu.ốc nữa."

Tôi không trả lời, chỉ tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc mới ra nước ngoài, tôi còn lạ nước lạ cái, bệnh tình nghiêm trọng, thời gian trị liệu phải mất một thời gian dài, mỗi ngày đều phải uống thu.ốc, công việc của ba mẹ tôi bận rộn, trong lòng tôi ngày đêm nhớ anh nhớ quê nhà, một thời gian tôi bị tr.ầm cả.m, phải dựa vào hút thu.ốc để giải toả tâm trạng.

Dần dần thành nghiện thu.ốc l.á, trước khi về nước phải cai rất lâu mới xem như bỏ được.

Mấy ngày nay lại tâm thần không yên, cần phải điều tiết.

Thu.ốc l.á chui vào trong cổ họng, tôi bị sặc khói, nước mắt thiếu chút nữa tuôn ra.

Đột nhiên Thẩm Tu Nhiên vươn tay ra, giật lấy điếu thuốc, hai ngón tay vân vê rồi dập tắt.

Nước mắt trong mắt tôi không thể khống chế mà chảy ra.

Không biết là bị sặc thuốc lá, hay là trong lòng khó chịu.

Trước kia mỗi lần Thẩm Tu Nhiên hút thuốc, đều nhẹ nhàng vân vê ngón cái và ngón trỏ như vậy, tôi luôn cảm thấy anh đang cố tỏ ra ngầu, một lần thừa dịp anh không chú ý, giật điếu thuốc lại bắt chước anh vân vê điếu thuốc, điếu thuốc rơi trên mặt đất, không biết có tắt hay không, nhưng hai ngón tay của tôi bị bỏng đến một lớp da.

Thẩm Tu Nhiên lo lắng kiểm tra ngón tay tôi, đau lòng cam đoan với tôi là anh sẽ không bao giờ h.út thu.ốc nữa.

Hồi ức luôn làm cho người ta đau thương như vậy, cũng không biết lúc trước mình có sai hay không

Thẩm Tu Nhiên dừng xe ở hầm ga ra, tôi và anh một trước một sau vào thang máy.

Thang máy lên đến tầng sáu, Thẩm Tu Nhiên đột nhiên mở miệng: "Đến nhà tôi trước, trả lại đồ cho cô."

Tôi nghi hoặc nhìn anh.

Anh mở khoá cửa, mở đèn một cách liền mạch lưu loát.

Trong phòng gọn gàng, ngăn nắp rất giống bản thân anh.

Có tiếng mèo kêu, một con mèo nhảy vào trong ngực Thẩm Tu Nhiên, chôn người trong cánh tay Thẩm Tu Nhiên, lén nhìn tôi.

Trông có vẻ rất ấm ức kêu lên vài tiếng.

"Zai Zai, là Zai Zai sao?" Tôi có chút vui sướиɠ nhìn con mèo nhỏ mập mạp.

Mèo con cũng thấp giọng đáp lại, bật nhảy lên, tôi vội vàng đưa tay tiếp được nó.

Thẩm Tu Nhiên hừ một tiếng, nhìn mấy sợi lông mèo còn sót lại trong ngực, âm dương quái khí nói: "Nhóc thúi không có lương tâm, người mỗi ngày xúc phân cho em là anh, quay người lại là quên mất anh rồi, giống y như mẹ em, không có lương tâm."

Cuối cùng tôi cũng bật cười, song lại ngây ngẩn cả người.

Ôm con trai ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Nhiên, chân thành nói: "Mấy năm nay cám ơn anh đã chăm sóc Zai Zai."

Zai Zai là con mèo hoang tôi từng nhặt được ở gần ký túc xá, lúc mới nhặt được còn bị bệnh, tôi gọi điện thoại ngay cho Thẩm Tu Nhiên, người lớn lên ở đây, hỏi có bệnh viện thú cưng nào gần đây không.

Vừa cúp điện thoại, Thẩm Tu Nhiên lập tức chạy tới tìm tôi, cùng tôi đưa mèo con đi bệnh viện.

Mới đầu thiếu gia Thẩm Tu Nhiên này đυ.ng cũng không muốn đυ.ng vào Zai Zai, vì khi còn bé anh từng bị mèo cào bị thương, cho nên có bóng ma tâm lý.

Zai Zai luôn không biết xấu hổ nhảy vào lòng Thẩm Tu Nhiên, làm cho anh giật mình, lại nhảy vào lòng tôi, để tôi che chở cho nó.

Tôi tỏ ra bảo vệ nó: "Zai Zai, ba không đau, mẹ đau."

Thẩm Tu Nhiên vẻ mặt khó chịu nhìn hai chúng tôi một lớn một nhỏ.

Sau đó ký túc xá kiểm tra phòng ngủ nghiêm ngặt, nhà Thẩm Tu Nhiên ở chỗ này, cho nên anh đưa Zai Zai về nhà nuôi tạm.

Con mèo trong lòng tôi đã ăn đến tròn vo tròn xoe, ôm có chút nặng, tôi tò mò hỏi anh: "Zai Zai có phải mang thai rồi hay không?"

Thẩm Tu Nhiên vẻ mặt cứng đờ, dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng nhìn tôi, nghiêm túc đáp: "Thì ra trong đầu cô, mèo đực cũng có thể mang thai?"

Tôi xấu hổ từ ngón chân đến da đầu, ngượng ngùng cười: "Anh nuôi khéo thật."

"Đã triệt rồi." Mặt anh không chút biểu tình, nhàn nhạt nói ra mấy chữ như vậy.

"Tàn nhẫn như vậy?"

"Cô đã trở lại, cô tạm thời mang Zai Zai về nuôi, cô cũng nhìn ra, thằng nhóc này mấy năm nay tương đối thiếu thốn tình thương của mẹ."

Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Thỉnh thoảng tôi sẽ đi thăm Zai Zai, còn có cát vệ sinh gì gì đó đều mang đi đi."

Tôi càng nghe càng kỳ kỳ, sao lại có chút giống cha mẹ ly dị, trẻ con phiêu bạt khắp nơi.

Dứt lời, Thẩm Tu Nhiên trực tiếp đưa cho tôi một cái túi lớn, "Những thứ này chỉ là một phần nhỏ, lấy đi trước đi."

Đây là sớm đã có chuẩn bị?

Tôi một tay ôm mèo, một tay xách túi, nhìn cửa nhà Thẩm Tu Nhiên nhanh chóng đóng lại.

Có chút phản ứng không kịp.

Cảm giác anh đang cố ý?