Chương 3

Tiếp theo cùng người bên ngoài nói chuyện phiếm một hồi, tôi có chút không thích loại xã giao này.

Tôi đặt ly rượu xuống nói: "Ngại quá, tôi đi toilet một chút."

Tôi xách túi xuyên qua đám người rời khỏi tiệc rượu, đứng ở bồn rửa tay trong toilet tô lại son môi một chút, son màu đỏ thẫm, yêu diễm sáng ngời giống như rượu vang đỏ.

Tôi đi ra ngoài đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một lực kéo cổ tay tôi lại.

Kéo tôi vào gần góc tối bên cạnh.

Mùi khói quen thuộc phả vào mặt.

Vừa ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt mờ mịt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Thẩm Tu Nhiên cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút khó chịu, giọng nói giận dữ.

"Vừa rồi trò chuyện rất vui vẻ nhỉ."

Tôi vô thức muốn chạy trốn.

Thẩm Tu Nhiên dồn tôi vào góc.

Không còn đường thoát.

Tôi đành dứt khoát không trốn.

Tôi hơi hé môi đỏ mọng: "Sao chứ? Nhìn trúng anh em của anh không được sao?"

Gân xanh trên trán Thẩm Tu Nhiên nổi lên, híp mắt lại.

Hai người chúng tôi vốn đang đứng gần nhau, Thẩm Tu Nhiên cúi đầu vài cm, gần như muốn mặt kề mặt với tôi.

Anh nhìn thẳng vào mặt tôi trong vài giây.

Tôi vén mái tóc xoăn, khẽ mỉm cười: "Đùa thôi."

Nếu như không nói như vậy, thật sợ anh một quyền nện vào mặt tôi mất.

Giọng Thẩm Tu Nhiên khàn khàn: "Tô Vãn Ý, bất kể là bốn năm trước hay bây giờ, em phải nhớ, anh chưa từng đồng ý chia tay với em."

"Tôi nhớ lúc trước chúng ta chia tay rất không vui? Bên cạnh Thẩm tổng oanh oanh yến yến nhiều như vậy, đương nhiên là quý nhân hay quên."

Tôi nhếch miệng cười, làm ra vẻ thờ ơ nhìn người đàn ông trước mặt.

Thẩm Tu Nhiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt càng thêm đáng sợ: "Em biết rõ tôi không có một chút hứng thú với những người khác."

Nói xong, anh lạnh mặt buông tôi ra, kéo kéo cà vạt trở về tiệc rượu.

Rốt cục cũng chịu đi rồi, tôi thở nhẹ một hơi, lớp vải cotton trên lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh, dán sát vào cơ thể.

Tôi dứt khoát gọi điện thoại cho người phụ trách xin nghỉ phép, nói sau uống rượu cơ thể không khỏe nên đi về trước.

Ngoài cửa khách sạn, vào lúc này không dễ bắt xe taxi.

Đột nhiên cảm giác được xung quanh có một tầm mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm tôi, tôi giương mắt nhìn về phía xa thấy một chiếc xe màu đen.

Thẩm Tu Nhiên đang lười biếng cầm điếu thuốc tựa bên cửa sổ xe, đáy mắt lạnh nhạt.

Anh cũng đang nhìn chằm chằm tôi, tôi quay đầu tránh né ánh mắt của anh.

Không ngờ Thẩm Tu Nhiên dập tắt điếu thuốc, đạp chân ga dừng lại bên cạnh tôi.

Trong xe âm u che khuất nửa khuôn mặt của anh, chỉ là sườn mặt đã khiến trong lòng tôi run lên, trong giọng nói mang theo chút ra lệnh.

"Lên xe."

Tôi đương nhiên không phải là một người thích đôi co vô ích, mở cửa xe ngồi vào.

Mùi khói nồng nặc phả vào mặt.

Mùi thuốc lá quen thuộc lan toả khắp người tôi, tôi từng ở nước ngoài nhờ người ta mua thuốc lá nhãn hiệu này, nhưng vẫn luôn không mua được.

Trong lòng có chút lo lắng không chịu nổi, trên người ngứa ngáy, tôi cai thuốc lá đã lâu.

"Còn thuốc lá không?"

Cánh tay có đường cong rõ ràng của Thẩm Tu Nhiên hơi cứng đờ, đưa tay chỉ hộp thuốc lá cho tôi.

Tôi đưa tay từ bên trong rút ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay.

"Bật lửa, cám ơn."

Vẻ mặt Thẩm Tu Nhiên có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn lấy bật lửa từ ngăn kéo nhỏ ra đưa cho tôi.

Vỏ bật lửa trong tay nho nhỏ có màu hồng phấn, trên đó còn dán hai hình dán gấu nhỏ, có lẽ đã dán được một thời gian dài nên xung quanh có chút ố vàng.

Tay của tôi cứng đờ dừng lại giữa không trung, kinh ngạc quay đầu nhìn anh, muốn từ trên mặt anh tìm được chút đường ra, vẻ mặt của Thẩm Tu Nhiên vẫn bình tĩnh lái xe.

Đây là quà sinh nhật tôi tặng cho Thẩm Tu Nhiên khi vừa mới hẹn hò, tôi còn nói đùa, những cô gái khác nhìn thấy vỏ bật lửa màu hồng nhạt này, sẽ biết anh là hoa đã có chủ.

Hiện giờ người vẫn ở đây, nhưng đã là vật đổi sao dời.