Chương 12

Bất tri bất giác đã sắp đến năm mới.

Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, cả thành phố bị bao phủ một lớp tuyết mỏng.

Thẩm Tu Nhiên muốn nhân dịp cuối năm dẫn tôi về nhà, đi gặp ba mẹ của anh ấy.

Bởi vì chuyện năm đó, tôi có chút do dự, sợ bác trai bác gái không thích tôi.

Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện đó với Thẩm Tu Nhiên, anh lại tỏ vẻ không sao cả: "Yên tâm, ba mẹ anh rất dễ tính, ba anh nhìn qua có chút cứng nhắc nghiêm túc."

Dừng một chút, "Nhưng tính tình mẹ anh có hơi khác người một chút."

Làm như an ủi tôi, lại tiếp tục bổ sung: "Mẹ anh vẫn luôn biết anh cưới vợ quên mẹ, nên em cũng không cần lo lắng gì cả. Hơn nữa, là anh cưới em, cũng không phải người khác cưới em, chỉ cần anh thích em thì bọn họ cũng sẽ thích thôi."

Có lẽ là Thẩm Tu Nhiên quá quan tâm, nên tôi có một loại cảm giác mình là con dâu xấu tính đi gặp ba mẹ chồng.

Nhưng mà, những băn khoăn này của tôi sau khi nhìn thấy ba mẹ Thẩm Tu Nhiên lập tức tan biến.

Vừa vào nhà Thẩm Tu Nhiên tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình của mẹ Thẩm.

Bác gái cũng giống như trong tưởng tượng của tôi, đoan trang hào phóng, vẻ mặt ôn hòa, nhưng mỗi câu hỏi đều có thể làm cho tôi xịt keo tại chỗ.

Bác gái nhìn sự kích động không giấu được trong mắt tôi, kéo tay tôi ngồi trên sofa, mặt mày hớn hở hỏi tới hỏi lui, từ gia phả tổ tông, cho tới một ngày ba bữa, đều hỏi rất rõ ràng, chi tiết.

Tôi liếc nhìn Thẩm Tu Nhiên cầu cứu, hy vọng Thẩm Tu Nhiên có thể hỗ trợ ứng phó giúp tôi.

Thẩm Tu Nhiên làm bộ như không thấy, cúi đầu uống trà.

"Tiểu Ý, hai đứa con định khi nào thì kết hôn?"

"Bác gái, tụi con còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

"Nếu không tháng sau đi? Dù sao kết hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi."

Cái... Cái này cũng quá gấp gáp cho con trai cưới vợ.

"Bác gái, có hơi sớm quá."

"Mấy năm nay bên cạnh Thẩm Tu Nhiên chưa từng xuất hiện bất kỳ cô gái nào, đều là đàn ông, bác còn cho rằng xu hướng tính dục của Tu Nhiên không bình thường lắm." mẹ Thẩm kéo tay tôi nhỏ giọng nói.

Không bình thường? Bác gái cho rằng Thẩm Tu Nhiên thích đàn ông?

Tôi nhìn Thẩm Tu Nhiên.

Miệng Thẩm Tu Nhiên co rút, trán nhăn thành mấy vạch đen.

"Bác còn nghĩ đến việc hẹn gặp bác sĩ để hỏi thăm tình hình của Tu Nhiên, cho dù thằng bé thích thế, bác cũng sẽ tôn trọng nó, dù sao bác là phụ nữ thời đại mới, cũng có thể tiếp nhận."

"Nhưng đợi hai năm, ngay cả một người đàn ông cũng không thấy mang về, làm bác sốt ruột gần ch.ết."

Ba Thẩm ngồi ở bên cạnh với vẻ mặt mặc dù là vợ tôi, nhưng tôi cũng không quản được.

Thẩm Tu Nhiên bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương, xoay người vào bếp cắt trái cây.

Tôi nhìn không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, bị trí tưởng tượng của mẹ Thẩm đánh bại.

"Hai đứa định khi nào thì kết hôn, khi nào thì có con?", mẹ Thẩm nhìn tôi đầy ẩn ý, khiến trong lòng tôi hoảng hốt.

"Bác gái, bát tự của con còn chưa có một nét nào đâu."

"Con còn chưa có gì sao?" Mẹ Thẩm nghe vậy nhíu nhíu mày, mất bình tĩnh, "Lâu như vậy các con còn không có phát sinh chuyện gì sao?"

Mặt tôi đỏ bừng, thiếu chút nữa bị mạch não của bà ấy dọa sợ, vội vàng che miệng mẹ Thẩm: "Bác gái..."

"Nói cho bác biết đi, có phải Thẩm Tu Nhiên có bệnh gì không? Bác nhất định sẽ không để cho cháu phải chịu ấm ức như vậy."

"Không phải không phải."

Mẹ Thẩm vẻ mặt vô cùng đau lòng, "Đồ vô dụng, nhớ năm đó khi ba nó theo đuổi bác, ba lần trừ hai là xong, đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước."

Tôi...

Tính cách của Thẩm Tu Nhiên thật sự không có chút dính dáng gì với mẹ anh ấy.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn mặt đất trắng xóa bên ngoài, trong đầu hiện lên từng chút từng chút một về tôi và Thẩm Tu Nhiên.

Lần đầu tiên gặp anh ấy thời niên thiếu, tôi đã cảm thấy muốn dây dưa cả cuộc đời này, cũng may là có kết thúc tốt đẹp.

Thẩm Tu Nhiên từ phía sau khoác cho tôi một tấm chăn mỏng.

"Nhìn cái gì thế? Xuất thần như vậy." Anh dang tay, nhẹ nhàng ôm tôi.

Tôi túm chặt áo Thẩm Tu Nhiên, dán mặt vào ngực anh.

"Tô Tô, bốn năm em không ở đây, anh cả ngày đần độn, dùng công việc làm tê liệt chính mình."

Thẩm Tu Nhiên nhẹ giọng nói, "Trong bốn năm này, anh gặp đủ loại người, nhưng vẫn luôn cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Anh vốn tưởng rằng cứ như vậy nhàm chán cả đời, không ngờ rằng vận mệnh vẫn chiếu cố chúng ta."

"Thẩm Tu Nhiên, em đã từng cho rằng chúng ta cứ như vậy bỏ lỡ nhau, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy rất đau lòng, tất cả nhiệt tình của em đều cho anh lúc hai mươi tuổi, trong lòng cũng không chứa nổi người khác nữa."

Thẩm Tu Nhiên ôm tôi càng chặt.

"Tô Tô, em vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc rời xa anh, anh muốn nhốt em ở bên cạnh anh cả đời."

Tôi đẩy nhẹ anh ra, nghiêm túc nói: "Rõ ràng là anh muốn nhốt em."

Thẩm Tu Nhiên bật cười:" Vậy anh cho phép em nhốt anh lại được không?"

"Không biết xấu hổ."

Thẩm Tu Nhiên mặt không đổi sắc: "Sao so được với sự quyến rũ của em."

"Anh..."

Thẩm Tu Nhiên ôm lấy tôi, đi vào trong phòng.

-Hoàn toàn văn-