Chương 11

Trong văn phòng.

Mấy đồng nghiệp bàn bên cạnh tụ tập lại một chỗ buôn chuyện cắn hạt dưa, hình như là dưa tình cảm nào đó trong công ty, tôi vểnh tai lên nghe ké một chút.

"Nghe nói Tiểu Văn chia tay rồi."

"Cái gì? Lúc trước không phải rất tốt sao? Anh ta mỗi ngày tan làm đều tới đón Tiểu Văn, nhìn ngọt ngào vậy mà..."

"Ôi, lúc đó tôi nghe nói người nhà bạn trai cô ấy ghét bỏ bệnh hen suyễn của cô ấy, nên bảo anh ta chia tay.."

"Ôi, anh ta cũng thật không đáng tin cậy mà, đã hẹn hò nhiều như năm vậy, cũng đã đến lúc bàn chuyện kết hôn rồi, nhưng cuối cùng lại chia tay.."

"Haiz..."

Tôi không khỏi nghĩ đến bản thân, có chút lo lắng không biết ba mẹ của Thẩm Tu Nhiên có băn khoăn gì về bệnh tim của tôi lúc trước không.

Nhìn thấy sắc mặt tôi không đúng lắm, một người đồng nghiệp quan tâm hỏi, "Tiểu Ý, em không khoẻ hả?"

"Hả, tôi không sao, chỉ bị cảm nhẹ thôi."

Buổi tối về đến nhà.

Tôi vẫn còn băn khoăn về những gì tôi nghe được trong ngày.

Thẩm Tu Nhiên nhận ra tôi có gì đó không ổn, đến nắm tay tôi, kéo tôi lại gần: "Tô Tô, sao vậy?"

Tôi thở dài, chậm rãi kể lại nỗi lo trong lòng.

"Tô Tô, lần sau đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, anh ta là anh ta, anh là anh, chúng ta không giống bọn họ."

Thẩm Tu Nhiên lạnh lùng, ánh mắt kiên định.

"Đời này, anh chỉ yêu mỗi em, cho dù có ch.ết chúng ta cũng phải ch.ôn chung một chỗ."

Thẩm Tu Nhiên chưa bao giờ nói cái gì mà không làm được, anh ấy nếu đã nói muốn ch.ôn chung một chỗ, thì nhất định sẽ ch.ôn chung một chỗ.

Càng đến cuối năm, công việc ở công ty càng bận rộn.

Tôi thu dọn đồ đạc, đứng trước cửa đợi taxi.

Mấy ngày nay thấy Thẩm Tu Nhiên cũng bận tối mày tối mặt, nên không nhắn tin tới đón tôi.

Thực tập sinh mới tới Lý Trạch Thụy vẫn do tôi phụ trách dẫn dắt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh ta đối với tôi không bình thường.

Tôi vẫn cố ý lảng tránh, ở nhà còn có một người bạn trai khó tính, một người tôi cũng không ứng phó được, cũng không biết những người ở bên ngoài nuôi tiểu tam tiểu tứ chu toàn như thế nào.

"Sao bạn trai chị Tiểu Ý không tới đón? Hai người cãi nhau sao?" Lý Trạch Thụy hỏi tôi.

"Không có, gần đây công việc của anh ấy khá bận." Tôi cầm điện thoại lên, nhìn đồng hồ.

"Chị Tiểu Ý, có một người bạn gái đẹp như vậy, anh ấy cũng dám để cho chị về nhà một mình à?"

Tôi đang định mở miệng cự tuyệt.

"Không cần cậu lo, bạn trai cô ấy tới rồi." Giọng Thẩm Tu Nhiên truyền đến.

"Anh đến rồi à." Tôi vui mừng nói, "Cũng không nhắn cho em biết trước một tiếng."

"Ừ, cũng không làm phiền người khác đưa Tô Tô nhà tôi về." Nói xong khoác tay lên vai tôi, như là đang tuyên bố chủ quyền, híp mắt nhìn Lý Trạch Thụy.

Sao tôi cảm thấy mùi khói thuốc súng tràn ngập thế này.

Lý Trạch Thụy xấu hổ rời đi.

Ngồi vào trong xe, Thẩm Tu Nhiên giúp tôi thắt dây an toàn.

"Tên kia là ai?"

"Thực tập sinh mới tới của công ty bọn em, Lý Trạch Thụy, em phụ trách dẫn dắt cậu ấy." Tôi không để ý vẻ mặt của Thẩm Tu Nhiên, tựa đầu vào ghế sau, "Gần đây có rất nhiều bạn trẻ tới."

"Không phải gần đây em trai Niên Hạ rất nổi tiếng sao?"

Thẩm Tu Nhiên ngừng một giây, quay đầu nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi nghi hoặc nhìn Thẩm Tu Nhiên: "Thẩm Tu Nhiên, anh cũng quan tâm đến chuyện này à?"

"Em thích kiểu em trai sao?"

Sao lại cảm thấy trong xe có mùi giấm, có chút chua.

"Thích chứ." Tôi hớn hở ba hoa, "Nhưng em vẫn thích ông chú hơn, biết yêu thương quan tâm người khác."

"Ông chú? Buổi tối cho em biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra."

"Aiz, em đùa thôi mà."

Ông chú này hay ghen ghê.

Thẩm Tu Nhiên và tôi cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, vừa trả tiền vừa chuẩn bị đi xuống ngầm gara.

"Chờ anh chút." Không đợi tôi kịp phản ứng, Thẩm Tu Nhiên lại quay lại siêu thị.

Vài phút sau anh trở lại.

Tôi có chút khó hiểu: "Sao anh vòng vào lại vậy?"

Thẩm Tu Nhiên đột nhiên cười: "Quên lấy đồ."

Ăn cơm tối xong, Thẩm Tu Nhiên ở trong phòng bếp rửa chén đĩa, tôi ngồi ở trên sofa vuốt ve Zai Zai, vẻ mặt thích ý.

Đột nhiên phát hiện có một người đàn ông trong nhà cũng rất tốt, ít nhất bát không cần tự mình rửa.

Chính là thỉnh thoảng phải từ trên người mình lấy chút ngon ngọt.

Thân thể này của mình thật đúng là chịu không nổi.

"Tô Tô, em đi lấy đồ trong túi áo hồi chiều của anh ra đi."

"Hả, là cái gì vậy?" Tôi vừa nói vừa đi vào phòng vệ sinh, lục lọi túi áo.

Lấy từ bên trong ra một cái hộp cứng nhắc.

Rõ ràng tôi đã không còn là cô bé nhưng mặt vẫn không nhịn được đỏ lên.

Anh đã mua cái này.