Chương 10

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, tôi vẫn còn nằm li.ệt trên giường.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, tôi vươn cánh tay như rã rời của mình mò tìm điện thoại, vừa mới sờ được điện thoại.

"Chị, chị không sao chứ?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng hỏi han Hoàng Hữu Bân.

A.

"Ổn, còn sống." Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Còn sống là tốt rồi. Vậy chị cùng anh rể đi trước đi, em có việc phải về trước."

Không đợi tôi kịp phản ứng, tiếng cúp điện thoại lạnh như băng truyền đến.

Tôi thiếu chút thở không nổi, bị chọc tức đến ch.ết mất.

Thẩm Tu Nhiên ăn mặc chỉnh tề từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng mâm đồ ăn.

Mặt người dạ thú.

"Tô Tô, em vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy? Nhìn sắc mặt em không được tốt lắm."

"Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi hả? Đàn ông không có thứ gì tốt." Tôi chui vào trong chăn, kéo chặt chăn.

"Em vợ cũng không phải cố ý, đàn ông thất tình cũng không thể tỉnh táo được."

Phi, xem cái giọng trà xanh kìa, bà đây hiện tại cả người rã rời không biết là do ai làm.

Tôi trợn tròn mắt.

"Thể lực em vẫn kém như trước, anh xuống lầu mua chút đồ ăn bổ sung thể lực cho em, ăn chút gì trước rồi nghỉ ngơi."

"Không muốn ăn." Tôi cũng không có khẩu vị gì.

"Em xác định không ăn? Vậy em muốn ăn gì?" Thẩm Tu Nhiên cười nhếch mép nhìn tôi.

Xấu xa.

Bất đắc dĩ, tôi rúc đầu vào trong chăn, mặc áo ngủ, đứng dậy rửa mặt ăn cơm.

Bây giờ địa vị gia đình trong tương lai đã rõ, tôi bị Thẩm Tu Nhiên ăn sống ch.ết.

"Thẩm Tu Nhiên, bây giờ hối hận vì ở bên anh còn kịp không?" Tôi cầm bàn chải đánh răng, thò đầu ra khỏi phòng vệ sinh.

Thẩm Tu Nhiên chậm rãi buông cháo, một ánh mắt cũng không nhìn tôi, "Em cảm thấy sao?"

"Coi như em chưa nói gì đi."

Tôi rút đầu về, tức giận nhìn chính mình trong gương, áo ngủ nhăn nhúm, trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm qua, lỗ tai đỏ bừng.

Thẩm Tu Nhiên nhất định là muốn trả thù tôi, trả thù tôi bốn năm nay một chút tin tức gì cũng không cho anh.

Nghĩ tới cô gái nhỏ trước kia trong trường học bị Thẩm Tu Nhiên mê hoặc đến thần hồn điên đảo, quả nhiên là sắc đẹp hại nước mà.

Buổi chiều Thẩm Tu Nhiên dẫn tôi đến quán trà gặp đồng nghiệp của anh ấy.

Mọi người đang ngồi trong phòng riêng của quán trà trò chuyện.

Tôi kéo Thẩm Tu Nhiên nhẹ giọng chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống cạnh Thẩm Tu Nhiên.

Tôi mỉm cười nhìn xung quanh, thấy Hùng Lan Hinh không tới, có điều cũng hợp lý.

Chu Vũ Hiên ngồi đối diện với tôi và Thẩm Tu Nhiên, thấy chúng tôi thì nhỏ nói: "Không ngờ, hai người vẫn ở bên nhau."

"Haiz, không ngờ người nào đó nhiều năm như vậy vẫn cô đơn." Tôi tỏ vẻ tiếc nuối.

"Anh Thẩm, vợ anh khi dễ em."

Thẩm Tu Nhiên rót trà cho tôi, "Cô ấy cũng chỉ nói sự thật."

"Có vợ quên anh em, thật là lạnh lùng vô tâm." Chu Vũ Hiên vẻ mặt đau lòng.

"Cái này gọi là phụ xướng phu tùy."

(*) Đúng là "Phu xướng phụ tuỳ": Tùy nghĩa là theo. Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo. Còn này là nam chính đảo vị trí lại.

"Rõ ràng là trợ Trụ vi ngược."

(*) Trụ vi ngược: là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo, cho nên người nào giúp hắn làm những điều độc ác nghĩa là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.