Mấy ngày vừa về nước, tôi vẫn bận rộn chuyện chuyển nhà.
Bốn năm trước, lúc rời khỏi nơi này là giữa hè, bây giờ trở về đã là cuối thu.
Tôi đổi túi mua sắm sang tay phải, một tay kéo cổ áo len lên một chút.
Đêm ở phương Bắc, ngay cả gió cũng lạnh lẽo.
Trong túi mua sắm chứa đầy túi lớn túi nhỏ đồ dùng hàng ngày, nặng trịch.
Trong thang máy, ngay lúc cửa sắp khép lại, đột nhiên một bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn vào ngăn lại, một người đàn ông đi vào, tay cầm điện thoại nói chuyện giống như là đang bàn chuyện làm ăn.
Tôi cúi đầu liếc nhìn điện thoại, ngẩng đầu lên vô tình nhìn vào người đàn ông phản chiếu trước cửa thang máy, sau đó sửng sốt, người mà mình ngày đêm mơ thấy khi điều trị ở ICU giờ phút này đang đứng bên cạnh tôi.
Theo bản năng tôi muốn chạy trốn, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
Người đàn ông cụp mắt, nói vào điện thoại một câu: "Chờ một chút."
Lập tức cúp điện thoại, nhíu mày, ánh mắt đen kịt không thấy rõ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi, nhẹ nhàng cười, xen lẫn sự tức giận ẩn nhẫn: "Tô Vãn Ý, em còn biết trở về à?"
Trong lòng tôi giật mình, không nghĩ tới ngày đầu tiên dọn tới đây đã gặp được bạn trai cũ, còn là cùng một căn hộ.
Một cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp nhanh chóng quét qua cơ thể tôi, khiến tôi run rẩy.
"Ăn đồ Tây ở nước ngoài chán rồi, phát hiện vẫn là đồ ăn ở nhà ngon nhất."
Ánh mắt Thẩm Tu Nhiên âm trầm, vẻ mặt khinh miệt: "Tôi còn tưởng em ch.ết cũng sẽ ch.ết ở nước ngoài."
Tôi lui về phía sau đến góc thang máy, tuy đã giữ khoảng cách, nhưng quanh người vẫn là cảm giác áp bách nặng nề.
"Thẩm Tu Nhiên, trước khi tôi ra nước ngoài, hai chúng ta đã không có tương lai."
Thang máy dừng ở tầng sáu, Thẩm Tu Nhiên không có động tĩnh gì, híp mắt đánh giá tôi, giọng khàn khàn: "Thật tuyệt tình."
Nói xong nhấc chân rời đi.
Trong lòng có chút hoảng hốt, thang máy vừa đến tầng bảy, tôi lo lắng vội vàng lấy chìa khóa mở cửa.
Tôi mở vòi nước, hất nước lên rửa mặt để cho bản thân tỉnh táo một chút.
Nhưng cảnh tượng bốn năm trước vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, cứ giống như hôm qua tôi còn đang ôm Thẩm Tu Nhiên ở ký túc xá vậy.
Trong trường đại học, ai ai cũng biết giáo thảo đẹp trai lưu manh Thẩm Tu Nhiên cùng nữ thần ngự tỷ Tô Vãn Ý là một cặp trời sinh.
Nhưng tôi được chẩn đoán mắc bệnh và phải lập tức làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công chỉ có mười phần trăm, bác sĩ đề nghị hay là cứ thử làm phẫu thuật, tôi không muốn tương lai tươi sáng của Thẩm Tu Nhiên bởi vì tôi mà chậm trễ, nên nói dối chê bên cạnh anh oanh oanh yến yến quá nhiều, muốn chia tay.
Mẹ tôi suốt cả đêm đưa tôi ra nước ngoài làm phẫu thuật, vội vàng rời đi.
Lúc đó cũng không nghĩ tới lần đi này chính là bốn năm.
Nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp trong gương, không còn nét non nớt như xưa mà đã trưởng thành hơn.
Thẩm Tu Nhiên cũng vậy.
Trở nên thành thục hơn.
Vốn tưởng rằng bốn năm không gặp, tình cảm của mình đối với anh sẽ chậm rãi phai nhạt.
Nhưng lần nữa nhìn thấy anh, tình cảm sâu trong nội tâm không thể che giấu được.
Tôi vẫn còn quan tâm đến anh ấy nhiều hơn tôi nghĩ.