8.
Máu chó đen, gạo nếp, tro hương, một con gà trống lớn sống hơn mười năm và một xâu tiền xu.
Người giàu chuẩn bị đồ đạc thật nhanh chóng, tôi nhìn sơ đống đồ rồi gật đầu hài lòng.
Để dụ được năm con quỷ ra ngoài thì phải có hai người trong gia đình này phối hợp cùng tôi.
Là Hứa Hạo Trạch xung phong tình nguyện và Hứa Vị Ương khóc lóc bị ép buộc.
Còn tôi thì bày trí trong một căn phòng khác, vẩy mực và dán bùa lên tường.
Đêm nay nhất định sẽ có một trận chiến khốc liệt, đến lúc đó cha mẹ của Hứa Hạo Trạch sẽ ở trong căn phòng này để đảm bảo an toàn.
“Chị Thanh Vũ à, em sẽ không chết đúng không...”
“Nếu không thì bỏ đi cũng được, em cảm thấy mất tiền cũng không to tát lắm, dù sao em cũng có tiền nên không sợ mất đồ, nhưng em lại sợ bóng tối và ma quỷ...”
Hứa Vị Ương đi sát theo tôi, cứ ôm chặt lấy cánh tay tôi, chỉ hận không thể dán lên người tôi.
Mười hai giờ đêm, tôi cùng Hứa Hạo Trạch và Hứa Vị Ương đứng ở cửa biệt thự.
Tất cả người hầu đều đi ngủ. Bây giờ trong căn nhà này chỉ còn lại người nhà họ Hứa.
Cánh cửa biệt thự tối tăm mở rộng như miệng của một con thú khổng lồ, muốn nuốt chửng tất cả chúng tôi.
“Hu hu hu hu...”
Tôi trợn mắt bất lực: “Bầu không khí đã hợp lắm rồi, không cần em hoà âm nữa đâu, em gái Vị Ương à.”
“Nhưng em sợ...”
9.
Tôi lấy tờ giấy màu vàng ra gấp thành con hạc giấy.
“Cấp cấp như luật lệnh! Đi!”
Con hạc giấy theo tay của tôi vỗ cánh hai lần rồi bay vòng vèo lên trên.
Tôi nghe thấy có tiếng gì đó vỡ nát.
Ồ, thì ra là tam quan của Hứa Hạo Trạch và Hứa Vị Ương.
Ba người chúng tôi đi theo hạc giấy vào phòng khách, nhìn thấy hạc giấy đang bay quanh trên một cây xanh ở góc Tây Bắc phòng khách mà không chịu rời đi.
“Có cái gì đó trong chậu hoa.”
“Để tôi.”
Hứa Hạo Trạch nuốt nước bọt, đè nén nỗi sợ hãi và bước về phía trước.
Ừm, không tệ, thật ra dáng một người đàn ông. Ấn tượng của tôi với anh ta lại tốt hơn.
Trước khi Hứa Hạo Trạch có thể đến gần hơn thì một con mèo đen không biết từ đâu xuất hiện, nhảy lên và lao về phía anh ta.
“Cẩn thận!”
Tôi lao tới đẩy Hứa Hạo Trạch ra, lúc này trong nhà chưa bật đèn nhưng vẫn có đèn ngoài cửa chiếu vào.
Đường nét của con mèo đen hiện rõ, có thể nhìn thấy được. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây không phải chỉ là một con mèo đen.
Mặc dù có cơ thể của một con mèo nhưng nó lại có cái đầu người hung dữ.
“Hu hu hu hu hu...”
Hứa Vị Ương vẫn đang hoà âm phối khí, âm thanh nức nở như một nữ quỷ khiến bầu không khí đáng sợ càng thêm phần u ám.
Đây hẳn là ác linh do năm con quỷ biến thành. Dựa theo phương vị mà tính toán thì đây hẳn là quỷ bạo nộ.
Tôi lấy một nắm gạo nếp từ trong túi ra. Gạo nếp chứa dương khí, là vũ khí lợi hại giúp khắc chế tà ma.
Tôi ném gạo nếp về phía con mèo bằng tất cả sức lực của mình. Gạo nếp xuyên qua linh hồn mèo, rơi lộp độp xuống đất.
Bộ mặt người trên người con mèo khinh thường liếc nhìn tôi và mỉm cười chế giễu.
Tại sao không có phản ứng?
Tôi nhìn nắm gạo trong tay dưới ánh đèn.
Chết tiệt! Ai thay gạo nếp của ông đây thành gạo Đông Bắc rồi!