Đường Oanh: “Vậy thì ngài có thể đi xem các bộ phim khác do Gia Thụy đầu tư.”
Văn Mộc Cảnh: “……”
Cô click vào Weibo anh, gần đây vì bình luận lần trước trên Weibo của anh, nội bộ đoàn phim xì xào bàn tán về bọn họ ngày càng nhiều.
Nếu không phải paparazzi không biết rõ lịch trình quay chụp thì có khả năng cô đã bị chụp lén nhiều lần.
“Đường Đường, em biết rõ vì sao anh đầu tư bộ phim này mà.” Anh chân thành nói.
“Đúng, tôi biết, nhưng anh cũng nên biết thái độ của tôi.” Đường Oanh tức giận, cũng không có ý định đi đường vòng với anh, giọng điệu trở nên kiên quyết, “Nếu không có bữa cơm này, tôi nghĩ tôi sẽ không gặp anh một lần nào nữa.”
“……”
Vừa dứt lời, phòng bao an tĩnh kỳ lạ.
Khuôn mặt tươi cười vừa rồi của Văn Mộc Cảnh bây giờ đã cứng đờ, anh không biết nên nói gì.
Hôm nay cô rất phối hợp với anh, nhưng tất cả những điều này đều không dựa trên tình cảm của cô dành cho anh.
Giống như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn đôi mắt trong sáng không có ý cười của cô, trong lòng đau đớn như bị kim đâm.
Tiếng gõ cửa giòn giã vang lên, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên.
Người qua người lại, Đường Oanh véo véo lòng bàn tay, ở trước mặt anh, dường như càng ngày cô càng dễ tức giận.
Nhưng nghĩ lại, cô cũng không làm gì sai cả.
Nhân viên phục vụ rời đi, trong phòng lại quay lại trạng thái im lặng.
Trên bàn đầy ắp đồ ăn, mỗi món ăn đều gọi theo sở thích của cô.
Thanh đạm, tươi mát, không có rau thơm.
Văn Mộc Cảnh hít nhẹ một hơi, yên lặng múc chén canh đầy, đặt trước mặt cô, “Nếu còn nhân tình, vậy ăn bữa cơm này cùng anh đi.”
Một câu, che đậy nỗi đau bất tận.
Bữa ăn diễn ra yên tĩnh, nhưng Văn Mộc Cảnh dường như vẫn chưa ăn nhiều, cả quá trình câu được câu không hỏi cô những chuyện khác.
Còn bóc tôm cho cô, bày ra đĩa.
Chẳng qua đến cuối cùng những thứ đồ kia vẫn lẻ loi ở đó, không động đến.
Sau khi ăn xong, Đường Oanh cảm thấy nhẹ nhõm, xem như cô đã trả lại nhân tình, hoàn thành nhiệm vụ.
Trên đường trở về, để tránh giao tiếp với anh, cô vẫn luôn nhắm mắt cho đến khi khách sạn.
Văn Mộc Cảnh biết rõ nhưng không nói ra, anh tình nguyện nhìn cô im lặng ở bên cạnh, còn hơn nghe cô nói những lời khiến tim anh chững lại.
Đêm khuya, Đường Oanh ra khỏi thang máy, bước đi càng lúc càng nhanh.
Nhưng khi rẽ vào một góc cua, bước chân cô chậm lại.
“Ngôn Tu? Sao cậu lại ở đây?”
“Chị Đường Oanh, chị đã về rồi, tôi mua đồ ăn cho chị này.”
Thiếu niên đang chờ đợi đến mặt ủ mày ê, khi nhìn thấy người, lập tức lộ ra hàm răng trắng, cười ngớ ngẩn.
Cậu giơ túi trên tay lên, bên trong là mấy hộp điểm tâm kiểu Quảng Đông, là hôm qua cô đã nói là muốn ăn.
“Cô ấy đã ăn rồi.”
Văn Mộc Cảnh theo sát phía sau, bản tính chiếm hữu ngo ngoe rục rịch nổi dậy.
Quý Ngôn Tu thu lại nụ cười tươi, uể oải hạ cánh tay xuống, “Chị Đường Oanh, bọn chị……?”
“Cậu đừng hiểu lầm, là vì vụ việc Điền Tử lần trước, tôi muốn cảm ơn Văn tổng nên mời ngài ấy ăn bữa cơm.” Đường Oanh xua tay vội vàng phủi sạch.
“Như vậy à, nếu chị đã ăn rồi, chắc sẽ không có ai ăn cái này của tôi đâu.”
Tâm trạng Quý Ngôn Tu có chút buồn phiền, cánh tay xách túi lại thoáng nâng lên.
“Không đâu, điểm tâm của nhà này tôi đã muốn nếm thử từ lâu, sao không có ai ăn, tôi còn muốn cảm ơn cậu đã giúp tôi mua đây này.”
Đường Oanh tiếp nhận túi đồ trong tay cậu, mở ra nhìn nhìn, trên mặt là nụ cười từ tận đáy lòng, “Cái này bao nhiêu tiền vậy, tôi trả cậu.”
Khóe miệng Quý Ngôn Tu nâng lên, “Không cần tiền, tôi cũng muốn cảm ơn cô* Đường đã hướng dẫn và chỉ bảo kĩ thuật diễn cho tôi nữa mà.”
*Nguyên văn: Đường lão sư.
“Đừng gọi tôi là cô Đường, tôi có giúp cậu được cái gì đâu, tôi chỉ đem kinh nghiệm của tôi chia sẻ cho cậu thôi.”
Đường Oanh nhìn đi nhìn lại bữa sáng, thật sự vui vẻ.
Cô cũng bị Bạch Nhụy đa cấp, nghe nói điểm tâm của cửa hàng này ngon nhất ở La Sơn. Nhưng mấy ngày nay cô không có thời gian rảnh để đi mua, may mắn bây giờ cô không cần phải đi mua nữa rồi.
Giọng điệu Quý Ngôn Tu nhẹ nhàng: “Chị Đường Oanh, nếu chị thích ăn, vậy nếm thử một chút thôi, tôi sợ buổi tối chị ăn quá no không tiêu hóa hết được, cùng lắm thì ngày mai tôi lại mua cho chị.”
Đường Oanh nghĩ lại hỏi: “Ừm, cậu đã ăn chưa, nếu chưa thì cùng nhau ăn không? Chứ không ăn thì lãng phí quá.”
“Không được không được, đây là cố ý mua cho chị ăn.” Quý Ngôn Tu nói cười khanh khách.
Văn Mộc Cảnh nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, coi anh là không khí, biểu cảm như tòa núi băng lạnh lẽo.
Anh tìm được cơ hội, cố chen vào: “Không còn sớm, Đường Đường, em nên trở về nghỉ ngơi.”
“……”
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Cũng may Quý Ngôn Tu nhìn đồng hồ rồi phụ họa theo: “Đúng vậy, chị Đường Oanh, chị mau về nghỉ đi, ngày mai còn phải bay đến An Hoa nữa, không cần tiễn, từ đây đến khách sạn tôi nghỉ cách có mấy bước chân.”
“Được rồi, mai gặp nhé.”
Đường Oanh nhìn theo cậu rời đi.
Văn Mộc Cảnh nhìn hai người cuối cùng cũng nói chuyện xong, cho rằng bản thân có thể nói chuyện với cô, nhưng cái mà anh chờ đợi được chính là tiếng đóng sập cửa ngay trước mặt.
Một tay anh cho vào túi quần, thân hình đứng thẳng tắp, không khỏi bật ra một tiếng cười nhạo.
Anh kinh thường đi so với người khác, nhưng vừa rồi, sự trầm ổn nhiều năm lắng đọng suýt chút nữa đổ mất làm anh muốn ra tay với tên nhóc con kia.
《 Hiến Châu 》 còn phải quay chụp hai tháng nữa, anh không thể an tâm.
—
Ngày tháng trôi qua, đoàn phim cũng từng bước quay chụp.
Tuy nhiên, do sự can thiệp của tư bản, nhiều lãnh đạo bị sa thải vì ý đồ muốn nhét họ hàng thân thích vào tổ.
Có mấy vai diễn phụ bị xóa bỏ, tính toán như vậy, số tập đột ngột thiếu năm tập.
Như thế, kế hoạch ban đầu là quay chụp mất ba tháng, nhưng giờ đây lại kết thúc trước nửa tháng.
Trong lúc này, Văn Mộc Cảnh sẽ đi thăm ban như cũ, nhưng sợ bị ghét bỏ, anh không đến thường xuyên, với lại xác thật công ty còn có rất nhiều công việc cần anh xử lý.
Sự thay đổi về vốn chủ sở hữu trong tập đoàn Văn thị nhanh chóng truyền ra, các giám đốc từng đứng phe Văn Uyên vội vàng quay “cuốn theo chiều gió”.
Tháng mười, giới kinh doanh thay máu một lần.
Giữa tháng 11, 《 Hiến Châu 》 đóng máy.
Phong bế chụp mau ba tháng các diễn viên cuối cùng ở xa huyện cử hành một lần đại liên hoan.
Các diễn viên bị bế quan ba tháng ở huyện Xa tổ chức một bữa liên hoan lớn.
Nhưng lại bị paparazzi biết được tin tức.
Không ít người ngồi xổm chụp lén các ảnh đóng máy.
Một số người khôn khéo thậm chí còn tìm ra nơi họ tổ chức liên hoan.
Bọn họ liều mạng chụp hình, mong muốn bắt được chút tin tức hot.
Ở cửa khách sạn, tổ diễn viên và tổ đạo diễn vừa vừa kết thúc bữa liên hoan.
Vương Xương Bình uống đến sắc mặt đỏ bừng, hứng thú phi thường cao, lần quay chụp phim truyền hình này ông rất hài lòng, hợp tác với diễn viên mới vừa ưu tú vừa khiêm tốn lễ phép
Nếu có cơ hội, ông khẳng định sẽ hợp tác với bọn họ một lần nữa.
Diễn viên uống khá ít, nhưng dường như Đường Oanh có chút say.
Cô không biết uống rượu, nhưng mọi người vì đã đóng máy nên rất vui vẻ, cô và Bạch Nhụy cũng không uống ngụm nước trái cây nào.
Chỉ là Bạch Nhụy hơi say, còn đầu óc cô bắt đầu trở nên choáng váng.
Mọi người đều gọi người lái thuê rồi rời đi, chỉ có Lạc Phiêu Phiêu đi theo bữa tiệc lần này, nhưng sức lực cô ấy không đủ, nên Quý Ngôn Tu phải đỡ cô.
“Phiêu Phiêu, đến xe tôi đi, người lái thay cho tôi ở bên kia.” Quý Ngôn Tu nắm cánh tay Đường Oanh, vừa đỡ vừa có chừng mực.
Lạc Phiêu Phiêu gật đầu, bước nhanh đi qua kéo cửa xe, khi Quý Ngôn Tu chuẩn bị đỡ cô vào xe thì cửa xe bị cánh tay ai đó chắn mất.
Người đến là Văn Mộc Cảnh, anh dùng sức lôi kéo, tay Quý Ngôn Tu vì đỡ có chừng mực nên không níu kéo được.
Cô gái trước mặt đã ngã vào vòng tay của người khác.
Giây tiếp theo, Văn Mộc Cảnh khom lưng ôm lấy khuỷu chân Đường Oanh, ôm công chúa trực tiếp bế cô về xe mình.
Cùng lúc đó.
“Tách tách ——”
Màn trập nhấp nháy.
*
Xe của Văn Mộc Cảnh dừng ở cửa chính khách sạn.
Anh đặt cô gái mơ màng sắp ngủ ngồi vững vàng ở ghế phụ, thắt kĩ dây an toàn.
Khi chuẩn bị đóng cửa, Quý Ngôn Tu tiến lên, dùng tay gắt gao giữ chặt cửa xe, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, “Văn tổng, ngày có ý gì?”
Văn Mộc Cảnh nhướng mắt, thái độ lạnh lùng, “Cậu thấy sao?”
“Tôi cảm thấy không nên gây phiền phức cho Văn tổng, xe tôi ở bên cạnh, tôi sẽ đưa cô ấy đi.” Chàng trai cười từ chối, lực cánh tay vẫn chống ở cửa xe.
“Không phiền phức.”
“Nhưng Văn tổng làm như vậy cũng muốn hỏi ý nghĩ của người trong cuộc đúng không, tôi nghĩ chị Đường Oanh chắc chắn sẽ không muốn ngồi ở xe ngài.”
“……”
Giữa hai người ám lưu dũng động*, hai mắt Văn Mộc Cảnh híp lại, cao ngạo nâng cằm, tuyên bố quyền sở hữu, “Bây giờ cô ấy đã ở trong xe tôi.”
*Ám lưu dũng động: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
“Vậy thì phải nhìn đến thứ tự trước và sau.” Quý Ngôn Tu nhìn cô gái nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, cũng không có ý định nhượng bộ.
Văn Mộc Cảnh hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường với hành vi ấu trĩ này của cậu, “Nếu tôi không làm thế thì sao?”
“Anh!”
Lạc Phiêu Phiêu theo kịp, thấy hai người giương cung bạt kiếm, nhanh chóng duỗi tay ngăn lại, “Anh Quý, Văn tổng, việc cấp bách trước mắt là đưa Đường Đường về khách sạn, cái khác bàn sau được không?”
Cô ấy nhìn Quý Ngôn Tu: “Nếu Đường Đường đã ở trên xe Văn tổng, vậy chúng ta đừng để chị ấy mệt mỏi, cứ để Văn tổng đưa về đi, anh thấy như nào?”
Quý Ngôn Tu không thể nói gì, nếu hiện tại đổi xe, đúng là khiến cô ấy thêm mệt mỏi.
Nhưng cậu không chấp nhận được cái người cướp đoạt kia, rõ ràng chị Đường Oanh thấy anh ta thì không vui, anh ta lại cứ như cao da chó dính chặt không gỡ được.
Ngay sau đó, sắc mặt Văn Mộc Cảnh không có tốt hất cánh tay đang giữ cửa xe của cậu, dùng sức đóng cửa xe.
Chiếc xe lao đi, làm nổi lên một đám bụi.
Nhưng Lạc Phiêu Phiêu ở chỗ đó đang cảm ơn trời đất vì đã giải quyết được tranh chấp, rồi lại chợt nhớ tới cô ấy cứ đem một mình Đường Đường giao cho Văn tổng, có vẻ không quá thích hợp.
Cô ấy nuốt nước miếng, trong lòng có chút không chắc chắn.
Trai đơn gái chiếc, nguyệt hắc phong cao*, bất tỉnh nhân sự, nghĩ như thế nào đều không an toàn.
*Nguyệt hắc phong cao: chỉ hoàn cảnh hiểm ác, thường là buổi tối.
Hơn nữa, hôm nay còn có paparazzi nhìn chằm chằm, nếu như bị chụp được cái ảnh gì, chị Già biết được nhất định sẽ gϊếŧ chết cô ấy.
Tương tự, Quý Ngôn Tu cũng nghĩ đến việc này, ngay sau đó đưa Lạc Phiêu Phiêu về khách sạn, để cô ấy trở lại đợi.
Ở phía bên kia, Văn Mộc Cảnh vòng một đường xa cắt đuôi paparazzi, mới đưa cô về khách sạn.
Sau khi dừng xe xong, Đường Oanh vẫn đang ngủ, cô vẫn cố gắng chống lại cơn say từ trong bữa tiệc cho đến khi bữa tiệc kết thúc mới thả lỏng cảnh giác, lúc này cô đã hoàn toàn ngủ say.
Anh chậm chạp, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái thon thả, dùng chân đóng cửa xe, bước vào thang máy.
Hiện giờ đã qua đầu mùa đông, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với trước đây.
Đường Oanh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cổ chữ V, áo khoác lông cừu mỏng và túi xách đều nằm trong tay Lạc Phiêu Phiêu, có lẽ cô cảm thấy lạnh nên vô thức lại gần một nguồn nhiệt không rõ.
Con số trên màn hình thang máy tăng lên, Văn Mộc Cảnh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực anh, một cảm giác ấm áp xẹt qua trong lòng, anh ôm chặt lấy cô để giữ ấm cho cô.
Thân thể cô gái mềm như bông, không những không có mùi rượu nặng, lại có mùi thơm nhẹ như sữa anh đã quen thuộc từ lâu.
Màu đỏ ửng lan rộng trên mặt cô, như đóa hoa ngượng ngùng chờ người hái.
Bởi vì sợ lạnh, cô nghiêng đầu dựa vào áo sơ mi bên trong của anh, cổ áo một bên buông xuống vai, lộ ra đường cong trắng mịn ở vai và cổ.
Hơi thở ẩm ướt, yếu ớt của cô tràn ngập vải dệt trước ngực anh, ướŧ áŧ khiến người khô nóng.
Hầu kết Văn Mộc Cảnh trượt lên trượt xuống, nhìn sang chỗ khác kiềm chế cảm giác khác thường.
Đã rất lâu rồi anh không chạm vào cô, nhất là sau khi biết rõ tâm ý của bản thân, hôm nay đυ.ng chạm một chút cũng đủ khơi gợi du͙© vọиɠ bị đè nén bấy lâu nay của anh.
Anh không thể làm việc gì vượt phép tắc, ngoại trừ cô một lần nữa chấp nhận anh.
Người đàn ông nhìn con số thang máy đang đến gần, đề đề cánh tay, nâng cánh tay lên, cúi đầu xoa trán cô gái, mùi thơm của cơ thể giống như độc dược, từng chút ăn mòn xương cốt và thần kinh của anh.
Đủ rồi, như vậy là đủ rồi.
Ngay cả khi cô thực sự không thích anh nữa, anh sẽ không bao giờ từ bỏ kế hoạch để cô yêu anh lần nữa.
“Đinh ——”
Tiếng thang máy vang lên, Lạc Phiêu Phiêu ngồi xổm ở cửa phòng đột nhiên đứng dậy.
Cô ấy đi đường vòng nên về sớm hơn, biết đồ của Đường Đường đều ở chỗ cô ấy nên cô ấy đợi ở cửa.
Thật may là cô ấy chờ chưa bao lâu đã thấy hai người họ, nếu không cô ấy sợ bản thân đã bán Đường Đường.