“Em thật sự không đi sao?”
“Dạ, một người bạn của em cần em chỉnh sửa kịch bản giúp cô ấy. Tối nay là hạn cuối. Chị đi chơi vui nhé.”
“Được rồi. Vậy em làm việc của em đi. Chị đi đây.”
Ban đầu Giai Tuệ tỏ ý thật sự muốn đưa Thịnh Hàm đi dạo xung quanh cổ trấn,nhận ra Thịnh Hàm thật sự không muốn đi, nên cô không nói thêm.
Giai Tuệ đi rồi, Thịnh Hàm cũng thay một bộ quần áo khác ra khỏi phòng ngay sau đó.
Gian phòng phía nam được thiết kế như một tứ hợp viện nằm tách biệt với hai khu còn lại, lối vào lối ra đều phải đi qua một cánh cửa, không có lệnh của Diệp Dao, vệ sĩ sẽ không cho bất kỳ ai vào trong.
Hai người phụ nữ đang thư thái thưởng thức trà nghệ ở sảnh chính, nhìn thấy Thịnh Hàm bước vào thì mới dừng lại động tác uống trà.
Vũ Đình có chút mỉa mai: “Ồ, cô chủ đến rồi ư? Cô chủ có thấy mệt không? Nào, đến đây dùng một chút điểm tâm đi?”
Thịnh Hàm: “...”
Diệp Dao vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh bà, Thịnh Hàm hiểu ý ngồi xuống.
Diệp Dao quan sát Thịnh Hàm, ánh mắt dò sát dán chặt lên người cô, lát sau bà nói: “Con ốm đi rồi? Triệu Tự Sâm không chăm sóc còn sao?”
Vừa nói bà vừa nắm lấy bàn tay Thịnh Hàm nhìn chăm chú, khoảng cách giữa hai mày càng lúc càng gần.
Thịnh Hàm vội giải thích: “Là vết thương do mèo cắn ạ. Tử Sâm có gọi bác sĩ đến trị thương cho con rồi ạ. Con không sao.”
Vũ Đình lắc đầu thở dài: “Cậu có nhận ra, từ lúc cậu ở cạnh Triệu Tử Sâm thì tần suất bị thương của cậu càng lúc càng thương xuyên hơn không?”
Bắt gặp ánh mắt sắt bén của Thịnh Hàm nhìn mình, Vũ Đình ra hiệu hai tay đầu hàng, cô không nói nhảm nữa bởi vì hôm nay có Diệp Dao.
Diệp Dao: “Không sao thì tốt. Nhưng con lại gầy đi nhiều quá. Hay là con ở lại đây một thời gian đi. Mẹ sẽ cho trợ lý sắp xếp nói chuyện với đoàn phim của con.”
Thịnh Hàm chợt nhớ cảnh tượng bị bà giam lỏng ở đây, lưng cô chợt cứng đờ, cả người theo một phản xạ sợ hãi, xua xua tay nói: “Cảm ơn mẹ. Nhưng mà con chỉ có thời hạn một năm, nếu không tranh thủ thì không được. Chỉ cần lúc con có thời gian thì sẽ đến thăm mẹ ngay nhé.”
Vũ Đình nhìn thấy Thịnh Hàm trong trạng thái này thì không khỏi buồn cười. Cô là người duy nhất chứng kiến cảnh tượng kinh hãi ấy, phu nhân sẽ để Thịnh Hàm ở lại đây, sau đó là một dàn vệ sĩ đứng canh gác xung quanh trấn, quản gia Lưu sẽ được điều đến đây để chuẩn bị bữa ăn cho Thịnh Hàm, ngoài ba bữa chính đầy đủ dinh dưỡng còn có thêm vài bữa phụ, nói theo đúng nghĩa đen là cơm bưng nước rót tận giường, cả ngày không làm gì cả, cuộc sống như vậy sẽ đến khi vết thương không còn một chút dấu vết nào thì Thịnh Hàm mới được trở về căn cứ.
Vũ Đình còn nhớ có lần Thịnh Hàm béo lên vài lạng khiến cho khuôn mặt tròn trịa vô cùng đáng yêu, hai má bánh bao phòng lên y như một cô bé con, mấy người trong căn cứ nhìn thấy cũng không khỏi nhịn được cười. Thịnh Hàm vì chuyện này mà phải tăng cường tốc độ luyện tập mới nhanh lấy lại vóc dáng.
Vũ Đình: “Phu nhân yên tâm, có Hiểu Khê và An Tĩnh ở cạnh, cậu ấy sẽ không thể xảy ra chuyện gì được đâu ạ. Con sẽ kê thêm vài đơn thuốc bổ cho cậu ấy. Đích thân con sẽ trong coi cậu ấy.”
Thịnh Hàm: “...”
Ba người phụ nữ vui vẻ trò chuyện lại không để ý thời gian, lúc Thịnh Hàm trở về gian nhà phía đông thì trời đã rất khuya.
Đi qua hành lang tĩnh mịch, chợt Thịnh Hàm phát hiện trên phía xa có bóng người, cô nhẹ nhàng đến gần hơn thì thấy Hạ An Kỳ và Viễn Long đang lén lút qua lại với nhau. Xem ra gu của tên đạo diễn này thật sự rất khẩu hợp với cô ta.
Thịnh Hàm không quan tâm, xoay người trực tiếp trở về phòng ngủ.
Mặc dù đoàn làm phim đã ở đây được hơn hai tuần nhưng không khí ở cổ trấn thật sự rất thoải mái, mọi người ở đoàn làm phim sau khi kết thúc công việc đều không nỡ rời đi.
Thịnh Hàm xách hành lý đi theo bên cạnh Giai Tuệ hướng ra xe của đoàn phim để trở về. Lúc ra khỏi phòng, Giai Tuệ va phải Hạ An Kỳ đang bước tới.
Giai Tuệ theo phản úng gập người sợ hãi nói: “Xin lỗi... Tôi xin lỗi...Tôi thật sự xin lỗi, rất mong cô Hạ bỏ qua cho.”
Tính khí đại tiểu thư của Hạ An Kỳ bốc phát, không nói lời nào giơ tay muốn tát Giai Tuệ.
Thịnh Hàm nhanh nhẹn muốn đưa tay ngăn cản nhưng lại không thể để bị phát hiện nên cô đành nhận thay cái tát kia cho Giai Tuệ. Chẳng mấy chốc, trên khuôn mặt trăng nõn nhỏ nhắn kia hiện lên rõ ràng một bàn tay.
Giai Tuệ không khỏi sợ hãi, nhưng lại rất lo lắng tiến lên xem vết thương trên mặt Thịnh Hàm.
Hạ An Kỳ sau khi phát tiết xong thì sải bước rời đi, lúc đi qua Thịnh Hàm, bỏ lại một câu: “Sau này đi đứng cho cẩn thận. Nhân viên quèn như các người thì nên cố gắng biết điều một chút.”
Hạ An Kỳ rời đi, Giai Tuệ mới có thể lấy lại được hơi thở, đến bên cạnh Thịnh Hàm, đưa ánh mắt vừa cảm kích vừa lo lắng nhìn Thịnh Hàm:
“Chị xin lỗi, lúc nãy em không nên đỡ cái tát đó thay chị. Em là người mới, cần phải học hỏi nhiều, chị đã theo Hiểu Tầm nhiều năm, nếu có chuyện gì thì vẫn còn Hiểu Tầm giúp đỡ. Sau này tuyệt đối không được làm việc ngủ xuẩn như hôm nay, em rõ chưa?”
Thịnh Hàm không quan tâm vết thương trên mặt cong môi nói:
“Em biết rồi ạ. Cũng không còn sớm. Chúng ta nhanh chóng tụ hợp với mọi người đi ạ.”
“Được. Để chị xách hành lý phụ em.”
Không để Thịnh Hàm kịp phản ứng, Giai Tuệ giật lấy vali của cô kéo đi phía trước.
Cả quãng đường, Giai Tuệ luôn hỏi về vết thương của Thịnh Hàm, còn kể cô nghe các chiến tích của vị đại tiểu thư kia.
Thịnh Hàm không quen nói nhiều, nhưng vì thấy Giai Tuệ thật lòng muốn nói chuyện với cô nên cô cố gắng đáp lại.
Về lại Thương Hạ, nhân viên của đoàn phim sẽ ở lại phim trường sắp xếp vật dụng. Đương nhiên, chỉ có nhân viên còn đạo diễn, biên kịch và mấy diễn viên đều đã về hết.
Kết thúc công việc ở Thương Hạ thì đã gần 11 giờ tối, Thịnh Hàm bắt xe hướng về khu biệt thự. Bởi vì bảo an chỉ chấp nhận xe của chủ nhân các căn biệt thự ở trong đây ra vào thoải mái, còn xe ở bên ngoài sẽ không vào được nên Thịnh Hàm đành cuốc bộ thêm một đoạn đường từ cổng lớn đến căn biệt thự của Triệu Tử Sâm.
Thịnh Hàm nghĩ khoản một tuần nữa thì Triệu Tử Sâm mới trở, sau khi vào nhà, cô đặt vali ở một góc rồi đi thẳng lên phòng tắm trên lầu mà không nhận ra bầu không khí khác lạ xung quanh.
Tắm rửa sạch sẽ, Thịnh Hàm đứng trước chậu rửa mặt, chăm chú nhìn vết thương trên mặt qua gương. Cái tát của vị tiểu thư kia đúng thật có hơi mạnh tay, có lẽ đây là toàn bộ sức lực của cô ta.
Thịnh Hàm dứt khoát không quan tâm nữa mà tiến thẳng xuống phòng bếp dưới lầu. Cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, bây giờ thật sự có một chút đói bụng.
“Về rồi à?”
Cánh tay từ phía khóa chặt vai cô, giọng nói trầm ấm phát ra bên tai, hơi thở này rất quen thuộc
Là Triệu Tử Sâm.
Theo kế hoạch thì còn một tuần nữa mới xong công việc, sao anh ấy lại về sớm như vậy?
Thịnh Hàm ừ một tiếng theo phản xạ.
Cô muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhích nhẹ cơ thể ra phía trước lại bị người phía sau ôm càng chặt.
“Đừng cử động.”
Cô không cử động nữa, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, cô bị anh ôm một lúc, khoảng chừng 5 phút rồi lại 7 phút hoặc là 10 phút, đến khi bụng của cô không tự chủ mà réo lên vài tiếng rất nhỏ.
Triệu Tử Sâm lại nghe được âm thanh nhỏ bé ấy, hơi thở phả ra khắp bên tai cô.
“Em chưa ăn tối sao?”
“Công việc ở đoàn phim có chút bận, em vẫn chưa có thời gian ăn?”
Lúc này đèn trong biệt thự sáng lên, nhìn thấy rất rõ hai thân ảnh đang dán chặt vào nhau, anh ôm cô một lúc rồi mới chịu buông cô ra, đi thẳng vào phòng bếp.
Lát sau, anh mang ra một bát mỳ nóng hổi đặt trên bàn ăn,đưa ánh mắt ra hiệu cho cô đến ăn tối. Thịnh Hàm không ngần ngại ngồi vào dùng bữa. Bát mỳ đơn giản như qua tay Triệu Tử Sâm, cô cảm thấy hương vị rất tuyệt.
Nhìn cô gái trước mặt đang ăn say xưa bát mỳ, đã vài tuần anh không gặp cô, trong có vẻ cô gầy đi nhiều hơn lúc trước khi anh chưa đi công tác, cô lại mặc quần áo ngủ hôm đầu tiên tới đây.
Triệu Tử Sâm nhận ra có điều không đúng, anh bước đến gần ngồi bên cạnh cô, thấy cô dừng lại động tác đang ăn, anh trực tiếp bế cô ngồi lên đùi mình rồi chăm chú nhìn cô thật lâu.
“Em bị đánh sao?”
“Không có?”
“Bàn tay rõ ràng như vậy không phải bị đánh thì em thích kiểu trang điểm như vậy à?”
“...”
Thịnh Hàm không muốn nói là cô lo chuyện bao đồng, càng không muốn nhắc tới cái tên Hạ An Kỳ trước mặt anh.
Nghiền ngẫm lý do hợp lý, lại nhớ chuyện ở YAO nhưng cuối cùng vẫn không muốn nói dối anh. Đang nghỉ ngợi, cột chợt cảm nhận được sự ấm nóng trên mặt, anh đưa tay xoa nhẹ vết thương, đôi mắt anh tỉ mỉ dò xét vết thương.
“Còn đau không?” Anh hỏi.
“Hết đau rồi ạ.”
“Em gầy đi rồi. Công việc ở đoàn phim nhiều lắm sao? Hay em làm trợ lý cho tôi nhé?”
“Không được.”
Thịnh Hạ buộc miệng dứt khoát từ chối lời đề nghị của anh.
Bắt gặp biểu cảm không vui của anh, cô giải thích: “Đúng là công việc ở đoàn phim có hơi nhiều. Nhưng em thật sự yêu thích công việc này. Hơn nữa em học hỏi được rất nhiều từ biên kịch Hiểu, em thật sự không muốn thay đổi.”
“Vậy ngày mai tôi đưa em đi làm nhé?”
“Không được. Anh là ông chủ lớn, sự xuất hiện của anh mới thật sự khiển em không ổn, em vẫn cần thêm thời gian, có được không?”
“Được, nghe lời em”
“Cảm ơn anh.”
Thịnh Hàm vừa dứt lời, một nụ hôn nhanh chóng dán chăt xuống cánh môi mềm mại của cô, nụ hôn rất lâu mới kết thúc. Nụ hôn bất ngờ này khiến cả người cô tê dại không thể còn chút sức lực phản kháng nào.
Triệu Tử Sâm kết thúc nụ hôn, nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của cô, không khỏi bật cười: “Sau này tôi còn nghe câu cảm ơn từ em thì tôi nhất định sẽ phải đáp lại tử tế hơn một chút nữa.”
Anh không thật sự không thích nghe cô cứ mãi nói lời khách sáo, hai từ cảm ơn phát ra từ miệng cô thật sự anh không muốn nghe, giống như những người xa lạ đang giúp đỡ nhau, mà anh với cô là những người xa lạ sao.
Thịnh Hàm cố gắng thở đều, sắp xếp lại cảm xúc đang hỗn loạn, thầm trấn an bản thân. Những hành động như thế này của anh luôn khiến cô đi từ bất ngời này đến bất ngờ khác.
“Em biết rồi.”
“Không có gì hỏi tôi sao?”
“Hỏi gì ạ?”
Triệu Tử Sâm nhíu máy, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa lên trước mặt hai người, anh tự nhiên mở khóa mật khẩu điện thoại trước mặt cô, sau đó anh đưa cô một tầm ảnh, người trong hình là một đôi nam nữ không rõ mặt, chỉ nhìn rõ phần lưng, có đều dáng người này trong hơi giống anh.
Thịnh Hàm chăm chú nhìn nhận tấm hình, đưa ra nhận xét, cuối cùng cô kết luận được một lý do khiến anh có thể trở về sớm đến vậy.
Trời ạ?
Mấy ngày ở cổ trấn, sóng điện thoại rất yếu, công việc ở đoàn phim lại bận rộn, khi trở về thành phố là lau nhanh vào phim trường thu dọn, căn bản là cô không dùng điện thoại làm sao biết được những tin tức này.
Thịnh Hàm đưa lại điện thoại cho anh, cũng không nói gì thêm.
Triệu Tử Sâm nhận điện thoại, vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi câu hỏi từ cô.
3 phút?
5 phút?
Anh vẫn kiên nhẫn chờ cô mở lời.
Thịnh Hàm không muốn bị anh giam giữ trong tư tế quá đối du͙© vọиɠ như bây giờ nữa, hai tay anh ôm chặt lấy eo cô, trán anh tựa lên trán cô, bên tai cô là hơi thở nam tính của anh, cô cảm thấy hơi thở càng lúc khó khăn.
“Vậy người trong hình là anh sao?”
“Không phải.”
“Ừ.”
Triệu Tử Sâm ngạc nhiên nói: “Chỉ vậy thôi sau.”
“Anh nói không phải anh mà, em tin anh.”
Triệu Tử Sâm kiên nhẫn giải thích: “Người trong hình là Hạ Nhiên, giám đốc của Triệu Hằng. Cô gái kia là người của một đối tác sắp xếp. Trùng hợp là cô gái đó ở cùng khách sạn, lúc Hạ Nhiên và cô gái đó bước xuống xe thì bị mấy tên nhà báo chụp được, tôi bước xuống sau nên không bị chụp.”
“Vậy anh về sớm là để giải thích với em?”
“Có vẻ em không quan tâm.”
“Vậy công việc của anh đã sắp xếp ổn rồi sao?”
Thịnh Hàm là người hiểu rõ dự án này, khối lượng công việc của dự án này khoảng chừng một tuần nữa mới có thể xong giai đoạn hai.
“Chưa xong.”
“Sao anh không gọi điện thoại cho em?”
“Em không nghe máy.”
“À... sóng điện thoại ở cổ trấn rất yếu, em lại bận rộn công việc ở đoàn phim nên em không để ý tới điện thoại.”
“Ừ.”
“Anh có thể buông em ra được không?”
Triệu Tử Sâm không trả lời cô, mà trực tiếp bế cô lên, khóa chặt cô trong lòng, rồi thẳng hướng về phía phòng ngủ chính mà đi.
Thịnh Hàm không dám nói gì thêm, cũng không có bất kỳ một cử động khác, chỉ ngoan ngoan mặc cho anh bế lên lầu.
Anh đặt cô nhẹ nhàng xuống một góc giường, sau đó anh tắt đèn men theo chiếc giường rồi vén chăn nằm vào góc giường còn lại, đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại, anh đưa tay ôm cô dán chặt vào vòm ngực của anh.
“Muộn rồi, ngủ thôi.”
Thịnh Hàm bị anh ôm chặt không thể nhúc nhích, lại thêm bận rộn ở đoàn phim khiến cho cô nhánh chóng ngủ thϊếp đi trong vòng ngực ấm áp này.
Tối đó anh chỉ ôm cô ngủ.
Hai người cứ vậy mà ngủ môt giấc trên chiếc giường lớn.