***
Còn chưa dứt lời, trước mắt Nam Chu xuất hiện một bảng giao diện trò chơi bán trong suốt.
Cậu vươn tay ra hươ huơ trước mặt, nhận ra bảng giao diện trò chơi không phải là vật thật, mà bảng ảo trực tiếp lơ lửng trên võng mạc. Hơn nữa cũng không cần phải làm động tác lớn, chỉ cần dùng tay khẽ trượt là có thể thực hiện một loạt thao tác như mở giao diện, đóng giao diện, sử dụng đạo cụ.
Phía bên góc trái của bảng giao diện là một logo cây sự sống chắc khỏe.
Bộ rễ rậm rạp và cành lá vươn ra bên ngoài, vây quanh góc phải trang chủ.
Hình dạng của tán cây cực kỳ giống với bộ não người.
Nam Chu thử dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào tán cây, có vô số ánh sao vàng óng rơi xuống từ ngọn cây, giống như những chú đom đóm đậu trên đó.
Vị trí bắt mắt nhất của trang chủ chính là tên nhân vật, ảnh đại diện cùng với những thuộc tính của nhân vật vẫn chưa được tính toán hoàn tất và tải lên.
Có thuộc tính vũ lực, trí tuệ, cống hiến, tỉnh táo, còn có cả một số thuộc tính kỹ năng kỳ quái, gồm có trộm cắp, chữa trị, chế nhạo, nấu nướng, rèn đúc, lao động vân vân, đầy đủ mọi thứ.
Góc trên bên phải có danh sách bạn bè, mở ra thì trống không đúng như dự đoán.
Góc dưới bên trái là cửa hàng, những thứ có thể mua cũng không nhiều, đa số đồ đều là màu xám, thể hiện cho ba chữ tràn đầy châm biếm:
“Không mua nổi.”
Góc dưới bên phải là nhật ký nhiệm vụ, sau khi mở ra có thể nhìn được tiến độ hoàn thành của màn chơi thử là 100%.
Ở giữa ký hiệu cửa hàng và nhật ký nhiệm vụ là kho đạo cụ.
Trước mắt chỉ mới mở ba ô, năm ô vuông còn lại xám xịt, là trạng thái chưa mở.
Trong hoàn cảnh như thế này, những người khác đâu thể nhìn nội dung của bảng có gì, chỉ nhao nhao xuống xe trong sự ngạc nhiên và nghi ngờ.
Ngay cả Giang Phảng cũng chỉ xem sơ qua một lần sau đó đứng bên cạnh đợi Nam Chu.
Nhưng mà lòng tò mò của Nam Chu mạnh tới nỗi khó mà tin được, cậu ấn ấn chọc chọc, xem xét tất cả hững vật phẩm xám và hiện sáng lên một lần. Gần như đã nghiên cứu sạch sẽ từng ngóc ngách của bảng giao diện.
Thậm chí cậu còn thử chọc liên tục vào cái cây với tần suất nhanh để xác định xem có thu được phần thưởng ấn nào không.
Bởi thế, Giang Phảng và Nam Chu là hai người cuối cùng xuống xe.
Con thỏ sắt liếc mắt nhìn thấy tay Nam Chu và Giang Phảng bị khóa vào với nhau.
Cái tai của nó dựng thẳng lên kêu “xẹt” một tiếng:
– Hai người là một đôi hả?
Nam Chu nhớ tới bím tóc của Giang Phảng, có lẽ chính nó đã dẫn tới hiểu lầm. Cậu nghiêm túc giải thích với con thỏ:
– Anh ấy là con trai.
Lúc này, dường như Giang Phảng đã hoàn toàn điều tiết được cảm xúc của mình.
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm hoàn mỹ, gật đầu với con thỏ:
– Ừ, đúng vậy.
Nam Chu: …
Tuy rằng câu trả lời của Giang Phảng không có gì là bất thường, nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nghi ngờ của con thỏ cũng nhận được lời giải đáp, nó rũ tai xuống lắc lư, phát ra âm thanh kim loại va vào nhau cạch cạch:
– Có cần mở ra không?
Nó chỉ vào vòng tay của hai người.
Nam Chu đang định giơ tay lên thì nghe thấy Giang Phảng nói:
– Cảm ơn, không cần đâu.
Nam Chu:?
Giang Phảng đặt tay lên chiếc vòng, sờ tới một điểm, khẽ dùng sức, chiếc vòng tay của anh lõm xuống một khe.
Nam Chu: …?
– Vòng minh nhật, – Giang Phảng khẽ ước lượng chiếc vòng trong tay – Chỉ là một đạo cụ ảo thuật vô cùng đơn giản.
Chiếc vòng của Nam Chu không có một khe hở nào, vừa mảnh vừa hẹp, ban đầu khi đeo vào phải tốn chút sức.
Mà chiếc vòng của Giang Phảng còn mảnh hơn của cậu.
Khi hai chiếc vòng mắc vào nhau, càng chiếm không gian mở ra của hai bên.
Cho nên Nam Chu mới từ bỏ ý định tháo vòng tay ra, muốn đợi tới điểm cuối rồi tính sau.
Khi Nam Chu lót tay áo gió vào trong chiếc vòng, cọ từng chút tháo vòng ra, Giang Phảng giải thích:
– Hai chiếc vòng của chúng ta vừa khéo là một đôi. Vòng của cậu là vòng thật, vòng của tôi là giả.
– Chiếc vòng giả có một chỗ làm bằng nam châm, màu sắc hoàn toàn giống như thân chiếc vòng.
– Nếu như va đập mạnh vào góc độ phù hợp, hai chiếc vòng này sẽ mắc vào nhau, nguyên lý từ tính cũng sẽ khiến chiếc vòng bị tách ra khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Trong lúc nói chuyện, Nam Chu đã tháo xong chiếc vòng xuống.
Cậu xoa xoa cổ tay, hỏi:
– Anh biết tại sao lại không nói?
Giang Phảng chắp tay phía sau, cười nói:
– Bởi vì tôi nghĩ cậu sẽ phát hiện ra.
Đương nhiên, anh không hề đề cập tới việc mình đã dùng ngón cái như có như không che lại chỗ khớp nam châm.
Đạo cụ ảo thuật, cuối cùng vẫn phải dựa vào thủ pháp ảo thuật.
Giang Phảng đưa vòng tay của mình cho Nam Chu:
– Này, đây là một đôi, tặng cho cậu làm kỉ niệm.
Nam Chu nhìn chằm chằm chiếc vòng tay, gật đầu nhưng lòng đầy tò mò:
– Ừ.
Những người khác: “…” Đầu óc linh hoạt, mặt vô cùng lạnh, nhưng lại dễ dụ đến bất ngờ.
Mọi người đứng nguyên tại chỗ không biết làm gì, chờ chỉ thị tiếp theo của con thỏ.
Con thỏ sắt thép Nhóc Pika nhìn thấy mọi người đã tới đông đủ cả rồi, nó nhảy tưng tưng về phía một hướng nào đó.
Không có chỉ thị, mọi người không dám di chuyển.
Có chỉ thị rồi, một số người lại càng không dám di chuyển.
Khi bọn họ đang do dự, Giang Phảng và Nam Chu đã đi theo sát con thỏ.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng không còn nơi nào khác để đi.
Bởi vậy khi xuyên qua một con đường đá, lại rẽ vào một lối, bọn họ nhìn thấy một quảng trường rộng trước so với những người khác.
Tà dương giống như bơ hòa tan, ánh nắng màu đất đỏ đậm nhạt không đều, giống như màu vẽ tô loạn xạ bên chân trời.
Quảng trường rất lớn.
Sườn phía Đông là trung tâm mua sắm cỡ lớn, kiến trúc ba tầng hình vành khuyên kéo dài về phía Đông Nam, không thể ước lượng là nó chiếm bao nhiêu diện tích mặt đất.
Nhìn về phía Tây có thể thấy nhà hàng, cửa hàng sách, rạp chiếu phim, thậm chí còn lác đác vài khách sạn.
Bóng râm của tán cây rậm rạp bao phủ trên con đường đá cho người đi bộ.
Trước mặt mọi người là một hồ nước mang cảm giác mỹ nghệ hạng nhất. Trung tâm hồ có một bức tượng điêu khắc hình cái cây lớn làm bằng đá cẩm thạch, vùng đất trống xung quanh lắp đặt một vòng vòi phun.
Có lẽ là chưa tới giờ, cho nên vòi phun còn chưa hoạt động.
Trừ những thứ đó ra, quan trọng nhất chính là những người qua lại không ngớt.
Chỉ trong thoáng chốc, bọn họ giống như quay lại xã hội trật tự bình thường.
… Nếu như không phải bên cạnh có con thỏ sắt nhìn rất giống trong phim khoa học viễn tưởng kia.
Lý Ngân Hàng trố mắt nhìn:
– Đây là… Thành Phố Rỉ Sét của “Vạn Vật Hấp Dẫn” sao?
Nam Chu nhìn về phía cô.
“Thành Phố Rỉ Sét” là một trong những điểm ra đời của người chơi trong game “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Bởi vì vô cùng giống với thành phố ở thế giới thật, bộ phận kế hoạch của trò chơi đặt tên nó là “Thành Phố Rỉ Sét”.
Quá mức phồn hoa, là nét điểm tô của thành phố, cũng là sự phá hủy của tự nhiên.
Triệu Quang Lộc chưa từng xem thông tin về trò chơi vội vàng hỏi:
– Rốt cuộc “Vạn Vật Hấp Dẫn” này là gì?
Ngô Ngọc Khải hiển nhiên trở thành người có quyền lên tiếng ở đây.
Cậu ta nói khái quát đơn giản:
– Là một trò chơi thực tế ảo. Nổi tiếng cũng nhanh mà hết thời cũng nhanh.
***
Khoảng tầm một năm trước, công ty “Cây Sự Sống” phát triển trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” với tính chất mở rộng giao lưu toàn thế giới. Trải qua thời gian close beta nửa năm, cuối cùng cũng chính thức ra mắt.
Điểm đáng giá của bọn họ là hệ thống động cơ vật lý hoàn toàn sát hiện thực, hệ thống sinh thoái gần như hoàn mỹ, còn có cả thế giới phó bản có độ thám hiểm cực cao.
Muốn chơi trò chơi này, phải mua một bộ thiết bị trao đổi hoàn chỉnh. Bao gồm cả mũ bảo hiểm phản ứng thần kinh VR có thể thay đổi thị giác, thính giác, găng tay xúc giác sinh vật, trang bị kiểm soát phần hông, còn có khoang thuyền sinh vật hình người.
Mỗi máy mang một số, giá cả rất cao, một bộ thiết bị cũng phải mất năm trăm nghìn.
Ví dụ một nhân viên ngân hàng như Lý Ngân Hàng, mục tiêu lớn nhất của cuộc đời là thoát độc thân và mua một căn phòng nhỏ ở khu Thạch Uyển Nam, căn bản sẽ không mua nổi loại trò chơi xa xỉ như “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Nhưng “Vạn Vật Hấp Dẫn” tuyên truyền ầm ĩ, nên cô đã từng nhìn thấy trên trang nhất rất nhiều lần, bao gồm cả bản đồ khái niệm của Thành Phố Rỉ Sét.
Khi mới phát hành, trò chơi này bán được rất nhiều.
Bởi vì nó thực sự rất hấp dẫn.
Dựa theo trí nhớ của Lý Ngân Hàng, trò chơi này có thể nói là phù hợp với cả già lẫn trẻ.
Rạp chiếu phim có thể dùng để xem phim, kho phim không ngừng mở rộng.
Hiệu sách thu nhận tới cả trăm triệu đầu sách, có thể hưởng thụ bầu không khí tai đeo tai nghe, tay giở sách, khung cảnh đọc sách hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả hồ ở trung tâm điểm ra đời “Thành Phố Rỉ Sét”, cũng là một hồ ước nguyện.
Quăng tiền đồng 10 tích điểm vào, sau đó ước nguyện, tâm nguyện có xác xuất nhất định trở thành hiện thực.
Có thể là vũ khí cao cấp, hoặc là thẻ chức năng hiếm gặp.
Đương nhiên, thứ hấp dẫn nhất của trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” là sử dụng những tác phẩm tiểu thuyết, truyện tranh, các sản phẩm văn học để thiết kế phó bản thám hiểm.
Người chơi có thể bước vào các loại phó bản với thiết lập linh dị, ma pháp, vũ khí lạnh, zombie, dịch bệnh… Hoàn thành nhiệm vụ có thể đổi đủ loại đạo cụ và thăng cấp nhân vật.
Hệ thống phó bản là phương thức thăng cấp trực tiếp của người chơi, là cách có hiệu quả nhất, cũng là mảng chính của “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Dẫu vậy, nếu như người chơi thiên về hướng không ganh đua, lười đánh gϊếŧ, có thể mua một miếng đất rồi chơi trò kinh doanh.
Hạt giống trong cửa hàng rẻ hơn các đạo cụ chiến đấu khác, nếu như bỏ tiền mua chút nông cụ, tiêu tốn thêm chút thể lực thôi là có thể khai hoang một nông trường thuộc về chính mình. Sau đó trồng trọt, chăn nuôi dựa theo thời gian của hệ thống.
Cũng có thể mua một hai máy dệt đơn giản để xây dựng nhà máy.
Cuối cùng lựa chọn làm chủ trang trại, hay mở nhà máy dệt đều tùy theo ý người chơi.
Cũng có người chơi dựa vào việc dày công kinh doanh mà trèo lên được bảng xếp hạng tích phân.
“Vạn Vật Hấp Dẫn” là hạng mục trò chơi duy nhất của Công ty Cây Sự Sống.
Bước chân vào giới trò chơi thực tế ảo khi chưa có kinh nghiệm, có thể thấy dã tâm của bọn họ rất không tầm thường.
Hơn nữa thành phẩm mà bọn họ đưa ra, cũng có thể sánh được với dã tâm của bọn họ.
Cho tới sự cố nghiêm trọng xảy ra vào sáu tháng trước.
Ngô Ngọc Khải nói tới đây, Nam Chu đột ngột ngắt lời cậu ta.
Cậu nói:
– Nói cách khác, tất cả mọi thứ trong trò chơi này đều phải dùng tích điểm để đổi ư?
Ngô Ngọc Khải còn chưa phun ra câu “nói thừa”, lập tức cảm thấy không thể hít thở, đầu óc choáng váng.
Không khí xung quanh cậu ta nháy mắt bị rút sạch.
Chẳng mấy chốc, môi của cậu ta biến thành màu tím đen do thiếu oxy.
Nhóc Pika vẫn chỉ đứng nhìn biểu cảm đau khổ của mọi người, mở ba cái môi bằng sắt, cười thần bí.
– Thời gian hai mươi phút của gói oxy dùng thử đã hết rồi.
– Mời kịp thời dùng tích điểm đổi lấy oxy.
Nhưng khi nhìn về phía Giang Phảng và Nam Chu, nó lại thấy vẻ mặt hai người vẫn bình thường, hô hấp ổn định.
Thậm chí Nam Chu còn có tâm trạng quay đầu lại nhắc nhở Lý Ngân Hàng đang ôm chặt lấy cổ họng:
– Mở trang bảy của cửa hàng ra. Dùng mười tích điểm có thể đổi lấy một tiếng hô hấp.
Lý Ngân Hàng kiệt sức hết hơi, khi bàn tay run rẩy chuẩn bị ấn đổi, lại có thoáng chốc do dự.
…Cô còn ôm ấp một chút không chịu khuất phục của người nghèo.
Nam Chu nhìn thấu tâm tư của cô, khuyên bảo:
– Đổi đi, không có cách nào lãi hơn đổi đâu. Cho dù có mua liền 100 lần nó cũng không ưu đãi thêm cho cô một tích điểm nào.
Nhóc Pika: …
Mỗi lần tiếp đón người mới, nó đều thích nhất màn này.
Người mới chợt phát hiện bản thân mất đi năng lực hô hấp, trong trạng thái vô cùng sợ hãi sẽ làm ra nhiều chuyện xấu hổ, nước mắt giàn dụa, đó chính là hình ảnh làm nó vui vẻ nhất.
Nó cảm thấy niềm vui như lệ thường của nó đã bị hai người kia đoạt mất.
Nó cố nhịn sự khó chịu:
– Có chuyện gì với hai người thế này?
Chẳng lẽ bọn họ biến oxi sẽ biến mất cho nên đổi trước?
Giang Phảng khẽ cười:
– Là thế này. Chúng tôi cảm thấy có khả năng trên người ba người chơi “ma” kia sẽ có thứ gì đó hữu dụng, cho nên thử cho bọn họ vào trong ô đạo cụ.
Pika: Đệt.
Nam Chu:
– Ừ, làm vậy có tác dụng đấy. Trong túi của bọn họ chắc hẳn vẫn còn oxi.
Nói xong, cậu nhìn những ánh mắt kỳ quái hướng về phía này, tò mò hỏi ngược lại:
– Chuyện này có gì không đúng sao?
Pika: …
Những người khác đều đã đổi đạo cụ hô hấp: …
Chỉ có biếи ŧɦái mới mang ba cây người đầu nấm trên người đấy ạ?!
Hết chương 10