Edit: Tiêu Hiên
Đông Phương Vô Song mê man không biết ngủ bao lâu, mở mắt ra, chỉ thấy mình nằm ở trên cái giường rộng rãi thoải mái, màn trướng khẽ lay động, mùi huân hương thanh đạm tràn khắp xung quanh.
Hắn dụi dụi mắt, bò dậy, vén màn lên nhìn, thấy là một gian phòng tao nhã mộc mạc.
Hắn nhớ lại sự tình trước khi hôn mê không khỏi trong lòng thoáng động, vội vàng xuống giường, đang mang giày, cửa kẹt kẹt một tiếng bị đẩy ra.
Một thanh y thiếu niên đi đến, thấy hắn đã dậy, liền cười nói: “Đông Phương công tử, ngài tỉnh? Trước rửa mặt đi.”
Đông Phương Vô Song nói: “Đây là nơi nào? Vị tiểu ca này, ngươi là ai a?”
Thiếu niên kia ha ha cười, nói: ” Hai chữ tiểu ca thì không dám nhận. Ta gọi Thanh Vũ, ngươi gọi tên ta được rồi. Nơi này là tổng đà Thần Minh giáo, ngươi đã đến rồi còn không biết sao?”
Đông Phương Vô Song mừng rỡ.
Không nghĩ tới đây chính là tổng đà Thần Minh giáo nha, vậy mà không cần tốn nhiều sức đã tới rồi. Quả nhiên người cần có vận khí tốt, ngăn cũng không ngăn được?
Đông Phương Vô Song hỏi: “Phong bá bá cùng Hư bá bá ở nơi nào, đưa ta tới? Ta muốn hảo hảo cảm tạ bọn họ, ha ha.”
Thanh Vũ nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút kinh ngạc, nói: “Lão giáo chủ cùng Hư tiên sinh đã đi rồi, bây giờ không có ở trong giáo.”
“Nga, như vậy a… ” Đông Phương Vô Song nhớ tới lúc ấy trong chiếc xe ngựa kia quả thật có một ít đồ đi đường, nói vậy hai người nọ đang định rời đi, lại gặp mình, cho nên trước đem mình đưa tới lại tiếp tục rời đi.
Hắn kỳ thật trong lòng có chút nghi ngờ, không biết vị Hư bá bá kia vì sao nhiệt tâm như vậy, thế nhưng thật sự đưa hắn tới tổng đà Thần Minh giáo. Chẳng qua là hiện tại người đã đi rồi, hắn liền tạm thời không suy nghĩ nữa.
Đông Phương Vô Song rửa mặt xong, sửa sang lại y quan, cảm giác mình hiện tại là một thiếu niên lang tiêu sái, liền khẩn cấp nói: “Thanh Vũ, giáo chủ nhà ngươi có ở đây hay không? Ta muốn gặp y.”
Thanh Vũ cười nói: ” Giáo chủ nhà ta bận rộn, ngươi tưởng ai muốn gặp là có thể gặp sao?”
Đông Phương Vô Song lấy ra lệnh bài, cười hắc hắc, đắc ý nói: “Ta cũng không phải là người khác, ngươi nhìn, ta có lệnh bài của giáo chủ các ngươi đưa. Ngươi đi nói với y có cố nhân tới thăm, y chắc chắn nhớ ra ta.”
Kỳ thật lời này chính hắn nói xong cũng có chút chột dạ, qua nhiều năm như thế, ai biết Phong Văn Tuyết còn nhớ hay không tiểu đậu đinh năm đó a?
Thanh Vũ nhìn kỹ một chút lệnh bài kia, trầm ngâm chốc lát, nói: “Lệnh bài ngươi trước cất vào, ta đi nói giáo chủ một tiếng. Ngươi là lão giáo chủ đưa tới, giáo chủ cũng biết, chẳng qua mấy ngày gần đây giáo chủ có chút bận rộn, gặp hay không gặp ngươi cũng không chắc chắn.”
“Đa tạ thanh Vũ ca ca. ” Đông Phương Vô Song có những lời này của y là đủ rồi.
Thanh Vũ cười một tiếng, cũng không sửa lại xưng hô nịnh nọt của hắn, nói: “Ngươi có thể ở trong vườn đi lại, chẳng qua là đừng tùy tiện ra khỏi Tây viên. Thần minh giáo giáo quy sâm nghiêm, ngươi nếu gây họa, không ai có thể cứu được ngươi đâu.”
“Dạ dạ. ” Đông Phương Vô Song ngoan ngoãn đáp, một đôi mắt to lộ ra vẻ đặc biệt thuần khiết, đặc biệt nghe lời, khiến cho Thanh Vũ cũng nhịn không được nghĩ xoa bóp đầu của hắn. ( lại một người mắc mưu ^ ^.)
Sau khi Thanh Vũ rời đi, Đông Phương Vô Song xem một chút sắc trời, vừa qua buổi trưa.
Hắn sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói, bánh bao buổi sáng ăn cùng Triệu Tiểu Lâu đã sớm hết sạch.
Hắn nghĩ một chút, quyết định đi dạo một chút trong vườn, xem có thể hay không gặp phải nha hoàn gã sai vặt…. Đường đường Thần Minh giáo, nhất định sẽ không đem khách nhân bỏ đói đi.
Đông Phương Vô Song ra khỏi gian phòng, mới phát hiện đây là một tòa tiểu lâu hai tầng, mình ở gian phòng góc hướng tây.
Đi xuống lầu, tiến vào vườn, chỉ cảm thấy sắc màu rực rỡ, cảnh sắc thật không tệ.
Hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang ngồi tại đình nghỉ mát trong vườn nói chuyện phiếm,nhìn thấy Đông Phương Vô Song từ đằng xa tới đây, không khỏi hơi hơi kinh ngạc.
Một người trong đó phản ứng nhanh nhẹn, đứng lên cười nói: “Ngươi chính là vị công tử sáng nay mới tới? Nhìn tuổi còn nhỏ a, từ đâu tới đây?”
Đông Phương Vô Song gặp mặc một thân lục y sam tươi mát, dung mạo thanh tú xinh đẹp, cách ăn mặc phong lưu, trong tay lại cầm chiết phiến ( quạt gấp), lúc đặt câu hỏi thì che lấy cằm cười khẽ, cử chỉ có chút khinh bạc.
Trong lòng hắn có chút cảm giác quái dị, trên mặt vẫn là không lộ ra, ngọt ngào cười, nói: “Ta là từ trong kinh thành tới. Hai vị ca ca xưng hô thế nào?”
Một người khác mặc tử y, dung mạo quá mức lãnh diễm, diện mạo đẹp hơn cả nữ tử, nghe vậy trên dưới đánh giá hắn một phen, hừ nói: “Nguyên lai là trong kinh thành tới. Vậy có cái gì giỏi, nhìn qua cũng không quá xuất chúng.”
Đông Phương Vô Song cứng đờ, trừng mắt nhìn thiếu niên kia, thầm nghĩ người này có bệnh à? Sao vừa bắt đầu lại nói chuyện như thế, rất không lễ phép.
Lục y thiếu niên kia có chút lúng túng, nhưng vẫn cười nói: “Đệ đệ đừng để ý, Phượng ca nói chuyện luôn như vậy. Ta gọi Minh Hâm, đệ đệ tên là gì?”
Đông Phương Vô Song thấy y thái độ không tệ, liền không để ý tới cái người gọi Phượng ca kia, nói: “Ta gọi Vô Song. Ca ca gọi ta Vô Song được rồi.”
Phượng ca kia lại giành trước nói: thư hương môn đệ “Vô Song? Cái tên này cũng thật là có chút ý tứ độc chiếm đứng đầu. Ngươi có bản lãnh gì a? Chẳng lẽ là đầu bài nam phong quán trong kinh thành?”
Đông Phương Vô Song nghe y âm dương quái khí, lúc đầu còn chưa hiểu, đến lúc này nghe lời của hắn, không khỏi mở to mắt: “Nam phong quán? Đầu bài?”
Đông Phương Vô Song là Tĩnh Vương phủ tiểu thế tử, gặp qua nhiều loại người, thêm nữa từ nhỏ thích mỹ nhân, sự tình Tần lâu Sở quán cũng hiểu được một hai. Nếu như hắn không biết cái gì gọi nam phong quán, cái gì đầu bài, đó mới kỳ quái.
Chính là bởi vì biết, cho nên hắn hiện tại khϊếp sợ cùng kinh ngạc quả thực không cách nào miêu tả.
Minh Hâm cho là hắn bị dọa sợ, vội vàng nói: “Vô Song, ngươi chớ để ý, Phượng ca nói chuyện chính là như vậy. ” nói xong trừng mắt nhìn Phượng ca một cái, nói: “Chúng ta đều là nam sủng của giáo chủ, sau này đều là hảo huynh đệ, xuất thân cái gì cũng không cần nói ra, ở chỗ này tất cả mọi người đều là như nhau.”
Phượng ca kia hừ một tiếng, nói: “Minh Hâm, ngươi thật là tốt tính. Vừa có một kẻ tới cùng chúng ta tranh thủ tình cảm, ngươi còn rộng lượng, làm cho mình thực tại là người giáo chủ sủng ái nhất a.”
Minh Hâm giơ giơ cây quạt, khẽ cười nói: “Ta thì không dám. Phải nói người giáo chủ sủng ái nhất, chính là Phượng ca ngươi. Chúng ta ở Tây viên, dung mạo người nào so với ngươi xuất chúng hơn a.”
Đông Phương Vô Song đã mất khả năng nói chuyện, nhanh chóng lâm vào rối loạn.
Nam sủng, nam sủng, nam sủng…
Cái từ này ở trong đầu hắn chuyển mấy vòng, tiếp theo lại bị khác một câu nói thay thế: giáo chủ sủng ái nhất, giáo chủ đầu sủng ái nhất, giáo chủ sủng ái nhất…
Những lời này ở trong đầu hắn kéo dài rồi xoay tròn vô số vòng.
Đông Phương Vô Song bi phẫn.
Nguyên lai Phong ca ca hắn sớm đã có nam sủng, còn có cái gì người sủng ái nhất. Xem ra, trong Tây viên này, người như vậy lại không ít đâu.
Hắn âm thầm nắm nắm tay, nỗ lực nặn ra một nụ cười méo mó, ngắt lời hai người kia nói chuyện: “Minh Hâm ca ca, trong Tây viên… Còn có mấy vị ca ca hầu hạ giáo chủ a?”
Phượng ca nói: “Chà chà, đây là muốn thăm dò tình địch nha.”
Minh Hâm hảo tính tình nói: “Cũng không có mấy người, năm ngoái đuổi đi hai người, còn có thả đi mấy người lớn tuổi, hiện giờ cộng thêm ngươi không quá sáu.”
Không, quá, sáu, người!
Đông Phương Vô Song thiếu chút nữa cắn vỡ hàm răng.
Phong Văn Tuyết ngươi được lắm, đủ phong lưu a! Không tính là đuổi đi cùng thả đi, ngươi lại nuôi sáu người. Ngươi khá lắm! Ngươi lợi hại a! Ngươi là thế tử phi ta đã dự định mười một năm trước, lại còn dám nuôi nam sủng? Xem ta thế nào thu thập ngươi!
Đông Phương Vô Song không có chú ý bản thân cũng bị tính vào cái kia. Hắn đã tức đến không nói nên lời.
Đông Phương Vô Song trời sinh tính kiêu ngạo, là người rất trọng lời hứa, hơn nữa chung tình. Năm đó tuy là hài đồng lời nói trẻ con, nhưng hắn vẫn đối với Phong Văn Tuyết nhớ mãi không quên.
Mắt thấy mình đã trưởng thành, lão nương bắt đầu sắp đặt chuyện chọn phi cho hắn, hắn ý niệm đầu tiên chính là tìm Phong Văn Tuyết. Bởi vì ở trong lòng hắn, Phong Văn Tuyết làn người đầu tiên mình chọn làm thế tử phi.
Đông Phương Vô Song mặc dù ngoài miệng nói qua nhiều năm như thế cho dù mỹ nhân không nhớ rõ lời hứa ban đầu cũng không sao, nhưng bởi vì chính mình là người chung tình lại thủ tín, liền cho rằng người khác cũng nên như thế.
Ai ngờ hắn thiên tân vạn khổ từ trong kinh chạy đến, còn vừa đi đường vừa làm công, thật vất vả tìm tới nơi này, Phong Văn Tuyết lại là mỹ nhân vây quanh, phong lưu tâm, thế nhưng còn đem hắn trở thành một trong số nam sủng.
Đông Phương Vô Song nổi giận.
Bất kể hắn vì tôn nghiêm của Tĩnh Vương thế tử, hay vì kiêu ngạo của bản thân, cũng không cho phép loại chuyện tình khiến hắn khổ sở khó chịu phát sinh!
Phong Văn Tuyết gần đây mặc dù vẫn như trước xử lý sự vụ trong giáo, nhưng trên thực tế trong lòng lại có chút lo lắng.
Mấy tháng trước, trên giang hồ mới xuất hiện Hắc Phong phái, thủ đoạn tàn nhẫn, bối cảnh thần bí, thế nhưng theo dõi Thần Minh giáo có trên trăm năm lịch sử, ở Giang Nam liền khıêυ khí©h ba phân đà của Thần Minh giáo.
Trong giáo hao tổn một vị hộ pháp, một vị trưởng lão, khiến cho Phong văn Tuyết rất tức giận. Nhưng mà, Hắc Ma chưởng tuyệt kỹ thành danh của tà giáo đệ nhất cuồng ma Thạch Lệ Hải ba mươi năm trước tái xuất giang hồ, lại làm cho y có mấy phần cố kỵ.
Hắc Phong phái không chỉ nhằm vào Thần Ming giáo, trên giang hồ nhiều đại môn phái cùng nhận được khıêυ khí©h. Môn chủ Nam Môn Nam Cung Thương, lợi dụng danh nghĩa Võ Lâm minh chủ phát đi tiêu diệt hàm, muốn mời cả Thần Minh giáo cùng các Đại môn phái giang hồ tham gia kháng địch.
Phong Văn Tuyết trời sinh tính thông tuệ, nhạy cảm hơn người. Y phát giác Hắc Phong phái mặc dù ở các nơi khıêυ khí©h, nhưng mũi nhọn lại âm thầm nhắm thẳng vào Thần Minh giáo, vì vậy y đem huynh trưởng Phong Thính Vũ mời ra Tam Tuyệt Sơn, an bài vở kịch hay “Mời quân vào hũ ”.
Tiễu trừ ngày đó, y đem toàn bộ tinh anh lưu lại trong giáo, do Phong Thính Vũ thống lĩnh, đề phòng Hắc Phong phái âm thầm tập kích, chính mình chỉ dẫn theo mấy người đi tham gia tiễu trừ.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của y, khi y cùng đám người Nam Cung Thương tới sào huyệt Hắc Phong phái, chỉ có một ít võ sĩ bình thường ở nơi này chống cự, mà phần lớn cao thủ Hắc Phong phái, lại gấp rút chạy tới Thần Minh giáo.
May mà danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ của Phong Thính Vũ cũng không phải là giả, hơn nữa Phong Văn Tuyết bố trí đủ loại mưu kế, còn trong kế có kế, đem những cao thủ Hắc Phong phái đến đánh lén kia cơ hồ tiêu diệt gần hết. Chẳng qua Phong Thính Vũ không biết vì sao,lúc đang đối đầu cùng đầu lĩnh Hắc Phong phái nhất thời phân tâm, bị tên kia đánh bị thương. Nhưng đầu lĩnh kia cũng bị trọng thương, chạy trốn đi.
Phong Thính Vũ chưa bao giờ thất thủ, đối với thương thế qua loa, liền không để ý tới Phong Văn Tuyết khuyên can, tự ý truy đuổi theo xuống núi.
Phong Thính Vũ trời sinh tính tình cùng thường nhân bất đồng, quá mức lạnh lùng tự bế, chuyện muốn làm ai cũng ngăn không được. Phong Văn Tuyết cảm giác mình chẳng bao giờ hiểu rõ được vị đại ca này, bất quá cái này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của bọn họ── mặc dù phần lớn thời điểm đều là từ một phía Phong Văn Tuyết.
Những ngày gần đây trên giang hồ đồn đại trong Thần Minh giáo có bảo tàng khắp thế gian. Trên đời người ngu muội đông đảo, thật sự tin tưởng lời đồn đãi này, ba ngày hai người mò tới tổng giáo, làm cho Phong Văn Tuyết chịu không nổi quấy nhiễu của bọn họ.
Hơn nữa y biết lời đồn đại này nếu như không nhanh chóng chặn lại, tương lai càng truyền càng thịnh, một ngày nào đó sẽ dẫn đến phiền toái lớn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời nói dối nói lâu, nhiều người tin, cũng sẽ biến thành thật.
Thần Minh giáo mặc dù thực lực hùng hậu, nhưng cũng không nghĩ làm thịt béo người người đều muốn cắn một miếng.
Hắc Phong phái dư nghiệt, bảo tàng lời đồn đãi, gió nghe mưa không biết tung tích. Những thứ này cũng làm cho đồn đãi tuyết nhức đầu.
Ngày hôm đó sau khi dùng xong bữa trưa, muốn đi mảnh rừng sau núi luyện võ, ai ngờ mới vừa vòng qua một phiến viên tử ( mảnh vườn), liền nghe phía trước nhao nhao ầm ĩ.
Phong Văn Tuyết nhíu nhíu mày, thấy phía trước chính là Tây viện chỗ ở của mấy nam sủng, không khỏi hừ lạnh một tiếng, trong lòng không vui.
Các đời giáo chủ Thân Minh giáo bọn họ, bởi vì tu luyện bí công, một khi luyện tới tầng thứ sáu trở lên liền không thể cùng nữ tử hoan hảo. Cho nên bất luận vì tiết dục hay vì nối dõi tông đường, cũng chỉ có thể tìm nam nhân.
Tiết dục vậy thì thôi, nối dõi tông đường lại muốn may mắn trên đời này có nam tử Ma Da tộc, nam nhân có thể thụ thai, sinh con nối dõi. Nếu không Phong gia thành lập Thần Minh giáo hơn hai trăm năm, đã sớm đoạn huyết mạch.
Bản tính Phong Văn Tuyết có hay không thích nữ nhân, đời này chỉ sợ là không có cơ hội được biết. Dù sao từ năm y mười sáu tuổi năm sau khi nạp nam sủng đầu tiên, vẫn là cùng nam tử hoan hảo, chẳng qua những nam tử này ở trong lòng y, cũng không có phân lượng gì.
Y vừa tới cửa Tây viên, liền thấy một bạch y thiếu niên áo trắng đột ngột đi ra.
Thiếu niên kia thật là lạ mặt, gương mặt oa oa ( con nít), còn có chút mập mập trẻ con, chính là một đôi mắt to vừa sáng vừa tròn, quá mức rạng rỡ cùng phấn chấn. Một đầu tóc đen dày rậm buộc thành đuôi ngựa đơn giản, ở phía sau tung bay, đôi môi hồng chúm chím mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn dãn căng quá mức, dường như bộ dạng rất không vui.
Thiếu niên kia khinh công thật tốt, nhảy vọt ra, thiếu chút nữa đυ.ng vào người Phong Văn Tuyết. Nếu không phải võ công của y cao cường, phản ứng cực nhanh, nhẹ nhàng tránh đi thân mình, khó tránh khỏi bị thiếu niên này yêu thương ôm ấp một phen.
Thiếu niên kia đột nhiên nhìn thấy y, lộ vẻ sửng sốt, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không nói nên lời.
Phong Văn Tuyết xác định hắn không phải là nam sủng trong viên của mình, hai tay để sau lưng, lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở chỗ này?”
Thiếu niên kia ngây ngốc chốc lát, đột nhiên kêu to: “Phong ca ca! Là ta, ta là Vô Song, Đông Phương Vô Song! ” nói xong dùng một ánh mắt vừa là mong đợi vừa là… Nói như thế nào nhỉ, có chút phức tạp nhìn y. Phảng phất còn có chút mất hứng, mang theo một loại khí tức u oán khó hiểu.
Phong Văn Tuyết sửng sốt một chút, nói: “Ngươi là Tĩnh Vương phủ tiểu thế tử?”
Đông Phương Vô Song mừng rỡ: “Ta biết Phong ca ca còn nhớ rõ ta!”
Phong Văn Tuyết vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, cẩn thận đánh giá hắn một phen, thấy quả nhiên có mấy phần bóng dáng Tiểu bàn hài (đứa nhỏ mập mập) trước kia, liền nói: “Ngươi làm sao lại ở chỗ này? ” nói xong liền nhìn thoáng qua đại môn Tây viên, nói: “Còn từ trong Tây viên đi ra?”
Đông Phương Vô Song suy sụp cúi mặt, lần này là không nghi ngờ chút nào chính là u oán. Hắn yếu ớt nói: “Ta là tới tìm ngươi. Chẳng qua là không nghĩ tới, Phong ca ca nam sủng của ngươi lại rất nhiều a.”
Phong Văn Tuyết hơn cúi đầu, có chút lúng túng.
Ở trong lòng y, Đông Phương Vô Song vẫn là tiểu hài tử mập mập đô đô mười một năm trước, để cho hắn nhìn thấy mình ở trong Tây viên nuôi nam sủng, lại bị chỉ trích như thế, có loại lúng túng giống như lúc trưởng bối phiêu kỹ bị vãn bối bắt được.
Phong Văn Tuyết cũng không có hoài nghi thân phận Đông Phương Vô Song, không chỉ vì Đông Phương Vô Song trên mặt còn mang theo mấy phần hình ảnh khả ái mập mập đô đô thời kỳ nhi đồng mà còn vì người nào có can đảm giả mạo Tĩnh Vương phủ thế tử còn tiến lên mở miệng một tiếng ” Phong ca ca ” mà gọi y, quả thật khả năng này không lớn.
Hơn nữa y nhớ tới buổi sáng Đông Trùng hướng y hồi báo qua, nói lão giáo chủ cùng tiên sinh đi rồi quay lại, mang đến cho mình một “Cố nhân”, sau khi đưa đến viên tử mới rời đi.
Lúc ấy y cũng không có để ý, nếu không phải lúc này gặp được, nhất định sẽ đem việc này quên sạch sành sanh. Nhưng là y làm sao cũng không nghĩ tới, phụ thân y sẽ đem “Cố nhân ” này đưa đến trong Tây viên.
Phong Văn Tuyết thái dương ( hai bên trán) co rút. Y đã có thể nghĩ đến, đây không phải là chủ ý của phụ thân y, mà là vị cha tốt kia.
Chuyện chỉ cần dính dáng với cha y Hư Hoài Cốc, nhất định là có âm mưu.
Đừng nhìn tên cha y gợi lên tốt đẹp, Hư Hoài Cốc, hư hoài nhược cốc ( khiêm tốn rộng lượng) nhưng kỳ thật căn bản không phải vòng vo như vậy. Cụ thể nguyên do, làm nhi tử chỉ có thể để ở trong lòng, không được mở miệng oán trách.
U oán a…
“Khụ, Vô Song, đã lâu không gặp, ngươi đã lớn như vậy a. ” Phong Văn Tuyết rất muốn biểu hiện ra chút vui mừng của trưởng bối, nhưng đáng tiếc tính tình của y thật sự không thích hợp làm chuyện như vậy, do đó lời ra khỏi miệng, vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, không có một chút ý yêu thương.
Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, nói: “Phong ca ca, đã lâu không gặp, ngươi vẫn là dễ nhìn như thế.”
Phong Văn Tuyết khóe miệng vừa kéo, thầm nghĩ ta mang theo mặt nạ, ngươi xem được cái gì dễ nhìn?
Bất quá y trong lòng càng thêm xác định, vị này đúng là tiểu thế tử thích quấn lấy y không thể nghi ngờ.
“Vô Song, ngươi sao lại đến Thần Minh giáo?”
Đông Phương Vô Song nói: “Ta nhớ ngươi chứ sao. Cho nên mới tìm ngươi. ” nói xong đi tới bên cạnh, thân mật lôi kéo tay áo của y.
Phong Văn Tuyết hơi hơi chấn động, nhớ tới lời nói lúc nhỏ của hắn: “Nhớ ngươi chính là nhớ thôi, không có cái gì tại sao.”
Ký ức trước đây trỗi dậy, cảm giác được thiếu niên trước mắt này dường như vẫn là hài đồng trẻ con khả ái kia, cho nên đối với việc hắn thân cận cũng không có cự tuyệt.
Y nhìn Đông Phương Vô Song, thấy Đông Phương Vô Song nghiêng đầu hỏi “Phong ca ca, nhiều năm như thế, ngươi nhớ ta không? ” bởi vì cảm thấy tâm tình tốt lên, nhéo nhéo khuôn mặt oa oa của hắn, nói: “Thỉnh thoảng.”
Đông Phương Vô Song khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, miệng méo mó nói: “Ta vẫn luôn luôn nhớ Phong ca ca, nhưng mà Phong ca ca ngươi chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến ta, quá không công bình.”
Phong Văn Tuyết cười ảm đạm, không có tiếp lời, nói: “Ta bảo bọn họ đổi lại chỗ ở cho ngươi”
Y nói đến điều này, Đông Phương Vô Song lập tức nhớ tới sự tình mới vừa rồi trong Tây viên, không khỏi dùng một vẻ mặt tò mò lại mang theo chút ngây thơ, giống như rất vô ý nói: “Phong ca ca, ngươi tại sao ở trong viên tử này nuôi nhiều nam sủng như vậy? Ngươi là muốn thú bọn họ làm phu nhân sao?”
Phong Văn Tuyết âm thầm nhíu nhíu mày.
Sự tình của Thần Minh giáo mặc dù là cực kỳ bí ẩn, nhưng y không tin lấy thế lực Tĩnh Vương phủ cùng Đông Môn lại không biết phương diện truyền thừa tư mật của giáo chủ Thần Minh giáo, hơn nữa Tĩnh Vương phủ lão Vương phi cũng xuất thân Linh Ẩn cốc Ma Da tộc, cùng Thần Minh giáo coi như cùng một “Nhà mẹ đẻ”, hai bên về chuyện đó đều có hiểu biết nhất định.
Y nhìn thoáng qua Đông Phương Vô Song giả bộ không biết, lại không cảm thấy chán ghét.
Có lẽ là trước đây lưu lại ấn tượng quá mức sâu sắc, cũng có lẽ Phong Văn Tuyết đối với Đông Phương Vô Song quả thật phân biệt đối xử, tóm lại y cảm thấy đứa nhỏ này có chút ít tâm tư lại đầy vẻ khả ái.
“Nam sủng chính là nam sủng, vĩnh viễn không làm được phu nhân. Vô Song, chuyện này phải hiểu rõ, liền không nên nói nữa.”
Đông Phương Vô Song thấy bị y nhìn thấu, le lưỡi, làm cái mặt quỷ.
Phong Văn Tuyết cảm thấy buồn cười.
Hắn cùng với Đông Phương Vô Song gặp nhau bất quá thời gian một nén nhang, cảm giác được tâm tình tốt hơn nhiều, bỗng nhiên nghe thấy bụng Đông Phương Vô Song có tiếng cô lỗ, liền không nhịn được cười nói: “Sao vậy, tiểu thế tử ở chỗ này của ta chịu đói? Đây đúng là bổn tọa không phải. Ta sai người dẫn ngươi đi ăn cơm.”
” Được a, đói chết ta. Phong ca ca, ngươi không biết, ta vì tìm ngươi, lưu lạc ba ngày mới đi đến Thanh Phong trấn, lúc ấy quần áo lam lũ, cùng khất cái không sai biệt lắm. ” Đông Phương Vô Song đi theo phía sau Phong Văn Tuyết, vừa đi vừa nói liên miên cằn nhằn kể lại những điều mình đã trải qua.
Hắn vốn là khéo mồm ngọt lưỡi, lúc này nói lại là chuyện của bản thân, liền thêm dầu thêm mỡ, một phần cực khổ nói thành mười phần, hết lần này tới lần khác còn không làm người cảm thấy khoa trương.
Hắn muốn dùng lời này đả động Phong Văn Tuyết, ai ngờ Phong Văn Tuyết luôn luôn bất động thanh sắc.
Hắn thật cũng không gấp, chỉ nói mình lần này trải nghiệm thực tế tăng thêm không ít kiến thức, hơn nữa thấy muốn gặp người, đã vừa lòng thỏa ý.
Phong Văn Tuyết là giáo chủ, sự vụ bận rộn, tự nhiên không có thời gian đi cùng Đông Phương Vô Song. Đến phía nam Hi Thọ đường, gặp được Tử Y, liền đem Đông Phương Vô Song giao cho hắn, chính mình đi luyện công.
Y ở sau núi luyện công xong, đã qua hai canh giờ, trở lại nơi ở của mình, sau khi tắm rửa đang lúc nghỉ ngơi, Tử Y liền tới hồi báo.
“Giáo chủ, ta đã xác nhận thân phận Tĩnh Vương thế tử không có vấn đề, sai người đi thăm dò hành động dọc đường của hắn, mặt khác Đông Môn bên kia cũng phái người đưa tới tin tức. Hiện tại người an bài ở phía nam Quỳ viện, hắn nói muốn cùng ngài dùng bữa tối, giáo chủ người coi?”
Phong Văn Tuyết mở lấy một tập ghi chép, nghe vậy thản nhiên nói: “Tĩnh Vương phủ và Đông Môn, cùng giáo ta quan hệ không đơn giản. Nếu Tĩnh Vương thế tử đến, dĩ nhiên phải làm tốt vai trò chủ nhà. Ngươi đi an bài đi.”
Tử Y nói: “Dạ.”
Hắn đang muốn lui ra, Phong Văn Tuyết lại dặn dò: “Trước mắt giáo ta đang ở trong thời buổi rối loạn, Tĩnh Vương thế tử thân phận tôn quý, phía sau lưng thế lực cường đại. Hắn nếu có yêu cầu gì, có thể làm ngươi đều đáp ứng, đừng đắc tội hắn.”
Tử Y là người cơ trí, hiểu được giáo chủ muốn nhân cơ hội này lôi kéo thế lực, liền vội vàng đáp ứng. Chính là thầm nghĩ: vị tiểu thế tử có một cái yêu cầu chính là đến ở trong viện tử này của ngài, ta cũng không dám đồng ý, bất quá lời này ta không thể nói, chắc chắn khi ăn tối vị tiểu thế tử kia sẽ chính mình nói ra, đến lúc đó giáo chủ chính ngài trả lời hắn được rồi.
Buổi tối Phong Văn Tuyết cố ý gọi tới mấy vị trưởng lão cùng đường chủ cho Đông Phương Vô Song hóng gió.
Bất kể Đông Phương Vô Song là chính mình tới, hay là đại biểu Tĩnh Vương phủ cùng Đông Môn tới, Phong Văn Tuyết cũng đem hắn trở thành khách quý chiêu đãi.
Đông Phương Vô Song vốn định lén cùng Phong Văn Tuyết hẹn hò, lại không nghĩ rằng y đem tình thế lộng thành lớn như vậy. Trong Tụ Khách đường bày vài cái bàn, Đông Phương Vô Song thoáng cái liền hiểu được ý tứ của Phong Văn Tuyết
Hắn nhớ tới tin đồn giang hồ dọc đường đi, cũng biết Thần Minh giáo hiện tại gặp phải chút chuyện phiền toái, con ngươi đảo một vòng, quyết định phối hợp Phong Văn Tuyết.
Nếu là lão bà tương lai của hắn, chút bận rộn này hắn nhất định phải giúp.
Vốn Đông Phương Vô Song còn không hạ quyết tâm, nhưng mấy tên nam sủng của Phong Văn Tuyết thực sự kí©h thí©ɧ hắn, cho dù ban đầu không có hạ quyết tâm, hiện tại cũng làm ra quyết định. Huống chi hắn xế chiều nhìn thấy Phong Văn Tuyết, chỉ cảm thấy y phong thái như cũ, yên tĩnh lạnh lùng như lúc ban đầu, mặc dù mang theo mặt nạ, nhưng một đầu trường phát ngân quang lấp lánh vẫn phiêu lượng giống như trước đây, nói vậy dung mạo cũng càng ngày càng đẹp hơn trước.
Đông Phương Vô Song vốn là người chung tình, nếu không lời hứa lúc năm tuổi cũng sẽ không nhớ mãi không quên đến hiện tại.
Hắn cười hì hì cùng các vị trưởng lão đường chủ bắt chuyện hỏi thăm, ngồi vào vị trí khách quý.
Phong Văn Tuyết giới thiệu với hắn một lượt, không thể thiếu truyền chén lớn đổi chén nhỏ, mời rượu một vòng.
Trưởng lão Thần Minh giáo tuổi cũng rất lớn, trẻ tuổi nhất cũng hơn bốn mươi. Đông Phương Vô Song vẻ mặt trẻ con nhu thuận, miệng lại ngọt, cùng cháu trai bọn họ không sai biệt lắm, chỉ mới chốc lát liền làm cho người khác yêu thích.
Những Đường chủ kia cũng biết Đông Phương Vô Song bối cảnh vững chắc, chỉ có cùng hắn tương giao, cũng không khi dễ hắn trẻ tuổi.
Vì vậy phen này dạ tiệc diễn ra, khách và chủ vô cùng vui vẻ.
Kết thúc dạ tiệc, Phong Văn Tuyết liền sai người mang Đông Phương Vô Song đi nghỉ ngơi.
Đông Phương Vô Song thấy mọi người cũng lui không sai biệt lắm, liền cười hắc hắc, nói: “Phong ca ca, ta ở Đông viện không quen. Nghe nói Ngân Sương viện của ngươi rất lớn, ta có thể hay không cùng ngươi ở chung một chỗ a?”
Phong Văn Tuyết nghe vậy, đạm đạm cười: “Ngươi không nói sớm. Tử Y, nếu tiểu thế tử thích Ngân Sương viện của bổn tọa, ngươi đem sương phòng phía tây thu thập ra một gian, cho thế tử ở.”
Tử Y thầm nghĩ quả nhiên, cúi đầu nhận lệnh.
Đông Phương Vô Song thấy đạt thành mục đích, trong lòng cao hứng, liền nói: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Phong Văn Tuyết gật gật đầu nói: “Đi theo ta.”
Đông Phương Vô Song đi theo phía sau Phong Văn Tuyết, từ Tụ Khách đường đi ra, quẹo trái quẹo phải, tùy ý nói: “Phong ca ca, tổng đà Thần Minh giáo này là thiết lập dựa theo trận pháp ngũ hành bát quái?”
“Cũng không hoàn toàn vậy. ” Phong Văn Tuyết dừng một chút, thản nhiên dặn dò: “Ban ngày không nên đi loạn, muốn đi nơi nào gọi Thanh Vũ hoặc Tử Y dẫn ngươi đi, nếu không xảy ra chuyện, ta cũng mặc kệ. Trong viện ta sẽ lưu lại mấy gã sai vặt cho ngươi, để ngươi có người sai sử.”
“Phong ca ca, ngươi đối với ta thật tốt.”
Phong Văn Tuyết không có thói quen nghe lời này, cũng không tiếp nhận, nói: “Chuyện ngươi ở nơi này, ta đã cho người truyền tin cho Đông Môn. Hiện tại trên giang hồ không yên ổn, một mình ngươi đi ra ngoài lá gan cũng quá lớn, võ công luyện xong chưa?”
Đông Phương Vô Song sớm biết hành tung của mình không thể gạt được người nhà, cũng biết Phong Văn Tuyết sẽ không không cùng Đông Môn thăm hỏi, cho nên cũng không để ý. Nghe Phong Văn Tuyết hỏi võ công của hắn, lập tức vội vàng xắn tay áo lên, đưa đến trước mặt y quơ quơ, đắc ý nói: thư hương môn đệ “Phong ca ca, ta vậy nghe lời ngươi nói, năm đó sau khi trở lại kinh thành liền hảo hảo học tập, chăm chỉ luyện võ, hiện tại ta coi như là người văn võ song toàn, ha ha ha.”
Phong Văn Tuyết ngược lại không nhớ rõ được lời nói khi đó của mình, nhưng mơ hồ nhớ được hình như là đã nói để cho hắn hảo hảo học tập….
Y liếc mắt một cái cánh tay cùng vóc người Đông Phương Vô Song, thấy vóc người thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng là trẻ trung linh hoạt, lực lượng sản sinh trong đó, quả thật có mấy phần công lực.
Y nghĩ thầm, văn võ song toàn những lời này chắc là người nhà, bằng hữu của hắn khích lệ, làm sao có thể đã biết khen ngợi mình như thế? Cho dù thật không như thế, vì sao lại nói cho ta nghe?
Bất quá y dĩ nhiên sẽ không nói như thế, liền đạm đạm khen: “Quả nhiên có mấy phần bản lãnh. Có cơ hội ta để cho Tử Y cùng ngươi thử sức một phen.”
Đông Phương Vô Song nói: “Ta không cần người khác. Không bằng lúc rảnh rỗi, Phong ca ca ngươi tự mình chỉ điểm ta mấy chiêu a?”
“Ừ, cũng được. ” Phong Văn Tuyết có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đi tới Ngân Sương viện của Phong Văn Tuyết.
Phương Nam nhiều người thích xây lâu, Thần Minh giáo cũng không ngoại lệ. Nơi ở của Phong Văn Tuyết rất lớn, trong viện là một tòa tiểu lâu hai tầng hoa lệ khôi mỹ, ngay giữa là nơi y sinh hoạt hàng ngày, phía đông là thư phòng và nơi xử lý công vụ, phía tây để trống.
Tử Y nghe theo giáo chủ phân phó, sai người đem sương phòng phía tây thu thập đi, cho Đông Phương Vô Song ở.
Đông Phương Vô Song không nghĩ tới viện tử của y lớn như thế, hơn nữa gian phòng bên này cũng không nối liền nhau, đều ngăn cách thang lầu cùng hành lang.
Hắn khẽ thất vọng, bất quá nghĩ lại, ở chung một cái viện tử, cơ hội đã so với người khác lớn hơn rất nhiều a, không khỏi lại phấn chấn.
Phong Văn Tuyết quét mắt nhìn hắn một cái, thấy hai tay hắn nắm thành quyền, hai mắt sáng trong, tinh thần phấn khởi, vẻ mặt kiên nghị khí sắc bừng bừng, không khỏi trong bụng hơi kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, người trẻ tuổi chính là hỏa khí vượng a, thật là thanh xuân nhiệt huyết. ( A Tuyết, ngươi còn không biết hắn vì ai mà nhiệt huyết sao?)