Chương 2

Đông Phương Vô Song dẫn theo Quyền Đầu A Bố, dạo qua một vòng chợ ngoài bến tàu, mua một đống đồ ăn vặt, ăn đến cái miệng tròn nhỏ cong cong lấm lem.

Chơi mệt rồi, hắn vỗ vỗ bàn tay nhỏ, chỉ cánh rừng bên bờ sông nói:「 Nóng, thái dương hảo gắt. Quyền Đầu, A Bố, chúng ta qua bên kia đi」

Đông Phương Vô Song tiến vào rừng cây, tìm gốc đại thụ ngồi cho mát, thuận tiện đem mấy món đồ chơi nhỏ mua trên chợ lấy ra hưng trí bừng bừng kiểm kê một lần.

Một lát sau, Đông Phương Vô Song đại khái cảm thấy chơi một mình có chút nhàm chán, quay đầu nhìn nhìn hai thϊếp thân thị vệ bồi hắn ngồi một bên, đột nhiên có một ý nghĩ tai quái trong đầu.

「 Quyền Đầu, ngươi đem dưa hấu kia cho Ngũ thúc đi, nói là ta hiếu kính người 」

「 Thế tử thực hiếu thuận a, ha ha.」

Quyền Đầu khen hắn một câu, liếc nhìn A Bố một cái, thấy A Bố gật gật đầu, nghĩ nơi này cách bến tàu gần như thế, cũng sẽ không có chuyện gì, liền cầm lấy trái dưa hấu bự kia đi bến tàu tìm Đông Phương Quân Nhân.

Chờ Quyền Đầu đi xa, Đông Phương Vô Song đột nhiên ôm bụng kêu:「 Ai yêu, A Bố, ta đau bụng 」

A Bố vội vàng nói:「 Có phải là ăn cái gì đau bụng rồi không? Thế tử, ta đưa ngươi trở về tìm Ngũ gia thỉnh đại phu.」

「 Không cần không cần. Ôi, không nín được, ta muốn đi lạp thỉ (đi ị =))~), ngươi không cần đi chung.」

Đông Phương Vô Song đi vào trong bụi cây, thấy A Bố muốn theo phía sau, vội kêu lên:「 Không cần đi chung, bảo ngươi không cần đi chung mà.」

A Bố ngẫm lại, Thế tử có thể là tuổi lớn, biết xấu hổ rồi, không còn như trước đây ngay cả đi mao xí cũng muốn mình thủ hộ, liền đứng ở ngoài bụi cây, nói:「 Thế tử, ta ở ngay đây. Có việc ngươi gọi ta a.」

「 Ân, ngươi đứng ở đó đừng nhúc nhích.」

「 Thế tử, chớ đi quá xa nha.」

Đông Phương Vô Song ‘ừ’ một tiếng, lại không thèm để ý, cái đầu nhỏ đông chui tây lủi, chạy trốn xa hơn.

A Bố từ xa xa thấy tiểu Thế tử ngồi xổm xuống ở chỗ sâu trong một đống cây cối, một cái đầu đen nhỏ nhấp nhô lúc ẩn lúc hiện ở nơi đó, liền an tâm canh giữ tại chỗ.

Lại không biết Đông Phương Vô Song thừa dịp hắn không chú ý, cười hắc hắc, từ trong lòng lấy ra mũ quả dưa màu đen hắn vừa mua ở chợ treo lên nhánh cây, rồi mới lén lút theo phía bên kia chạy mất đất.

Phải nói gần đây dưới sự giám sát của Ngũ thúc hắn, tiểu gia khỏa khinh công tiến bộ hẳn. Hơn nữa A Bố cũng không ngờ hắn sẽ trốn, tính cảnh giác không cao, trong rừng lại là chỗ thanh âm gió thổi cành cây lao xao, cho nên không nghe thấy tiểu gia khỏa khinh thủ khinh cước chạy xa.

Đông Phương Vô Song theo bên kia chui ra khỏi rừng cây, cắt đuôi hai gã thị vệ võ công cao cường, không khỏi trong lòng đắc ý.

Hắn vỗ vỗ bụi đất trên người, đắc ý chắp tay sau đít, xoay xoay thân hình tròn vo nhìn không thấy eo, nhảy chân sáo đáng yêu không thôi, đi vào trong rừng.

Chưa được mấy bước, ẩn ẩn nghe được tiếng nước chảy, Đông Phương Vô Song liền đi qua, thấy là một dòng suối nhỏ trong vắt, không ngừng chảy hướng Vu Giang.

Hắn hưng phấn chạy tới, ngồi xổm xuống bên một khối đá, lấy khăn nhỏ ra, vọc nước suối mát lạnh vừa chơi vừa rửa mặt.

Hắn đang ngoạn cao hứng, bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng.

Đông Phương Vô Song thập phần nhạy bén, hắn theo bản năng ngẩng đầu, ghé vào tảng đá nhìn về phía sau, thấy bên dòng suối nhỏ không biết khi nào có một người.

Người kia một thân hắc y, bên trên thêu hoa văn kim tuyến xinh đẹp, dáng người tú lệ cao ngất, bên hông mang một cái gì đó đen thui. Thần kỳ nhất là, y một đầubạch phát ngân sắc (tóc màu trắng bạc), trên mặt đeo một diện cụ (mặt nạ)thập phần tinh mỹ quỷ dị.

Oa……

Đông Phương Vô Song chưa từng gặp người kỳ quái như thế, không khỏi mở to hai mắt, thật cẩn thận ghé vào phía sau tảng đá nhìn trộm.

Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua lão nhân gia bạch đầu phát nào có bộ dạng đẹp đến thế, hơn nữa lại một thân y phục hắc sắc hoa quý, cực đại tương phản càng thêm có loại vẻ đẹp quỷ dị mị hoặc.

Đông Phương Vô Song thấy người kia cúi đầu nhìn nước suối dưới chân, rồi mới chậm rãi đưa tay vén vén mái tóc dài ngân sắc, tựa hồ là quan sát chính mình trong nước.

Đông Phương Vô Song phi thường hiếu kì, chỉ cảm thấy ngón tay người kia trắng nõn thon dài, đường nét cực kì ưu mỹ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, làn da trắng xanh phảng phất có thể phản xạ ra ngân quang (sắc bạc), chậm rãi lay động đẹp lạ thường, thập phần, thập phần ……Thưởng tâm duyệt mục! (đẹp mắt ấm lòng – là 1 lời tán thưởng)

Đúng, chính là thưởng tâm duyệt mục!

Đông Phương Vô Song tuổi còn nhỏ, lại học được sử dụng một từ mới.

Càng làm cho hắn kinh tâm động phách chính là, Hắc y nhân kia kế tiếp đưa ngón tay xinh đẹp dừng lại trên diện cụ của mình.

Đông Phương Vô Song cũng không biết vì cái gì, ngừng hô hấp, trong lòng khẩn trương khấn vái: gỡ diện cụ, gỡ diện cụ, gỡ diện cụ đi……

Hắc y nhân kia dường như do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, nhìn mặt nước sóng gợn lấp lánh, chậm rãi gỡ diện cụ tinh xảo phủ trên mặt xuống.

Oa…… Oa oa ──

Đông Phương Vô Song há hốc miệng, mắt mở tròn vo.

Kia căn bản không phải lão nhân gia gì hết, mà là một người thiếu niên cực kì trẻ tuổi, cực kì tuấn mỹ.

Người đó chỉ lộ khuôn mặt nghiêng, cái cằm gầy gầy, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, còn có một cặp mắt đen hẹp dài sắc sảo.

Thật, thật xinh đẹp nga.

Đông Phương Vô Song ngây ngốc nhìn.

Hắn chưa từng gặp qua người như vậy. Rõ ràng tuổi rất trẻ, lại để một đầu bạch phát (tóc bạc trắng); rõ ràng rất xinh đẹp, lại đeo một cái diện cụ.

Vẻ đẹp quỷ dị không giống người thường này, mang đến cho Đông Phương Vô Song rung động khó có thể tưởng tượng.

May mắn là gặp phải ban ngày, nếu là ban đêm, phỏng chừng Đông Phương Vô Song sẽ không cảm thấy đẹp, mà cảm thấy là gặp quỷ.

Bất quá loại sự tình như vận mệnh này đôi khi chính là thần kỳ như thế.

Vào thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt và dưới tâm tình đặc biệt, thường một hồi gặp gỡ đơn giản bất ngờ cũng rất có thể sẽ diễn biến thành đại sự kiện ảnh hưởng đến cả cuộc đời.

Đông Phương Vô Song lần đầu tiên cảm thấy tiểu tâm can (tim gan) của mình đập như trống vừa nhanh vừa mạnh, loại cảm giác so với khi nhìn thấy mỹ nhân trước kia còn hưng phấn hơn gấp trăm lần, làm cho hắn không tự chủ được muốn đi thân cận người đó.

「 Mỹ nhân nga…… 」

Hắc y nhân kia đột nhiên quay đầu, một đôi lệ mâu bắn về phía Đông Phương Vô Song sau tảng đá, lạnh giọng quát:「 Ai!」

Đông Phương Vô Song co đầu rụt cổ còn chưa nghĩ ra làm sao đi ra ngoài bắt chuyện với người ấy, người kia đã giơ ánh tay gầy lên, một cây tiên tử (roi) màu đen, thật dài, giống như rắn từ bên hông y phi tới, linh hoạt lướt qua tảng đá, đem Đông Phương Vô Song trốn ở phía sau cuốn lên.

「 A a a ──」

Đông Phương Vô Song thất thanh gào thét, còn chưa phản ứng lại đây là chuyện gì, người đã ở giữa không trung.

Thiếu niên kia sửng sốt một lát, hiển nhiên không nghĩ tới trốn sau nham thạch là một tiểu hài tử.

Này cũng khó trách.

Tuy rằng y có chút mất hồn mất vía, nhưng tính cảnh giác cũng không giảm đến mức người trốn gần đó cũng không biết, thật sự bởi vì Đông Phương Vô Song tuổi quá nhỏ, hô hấp rất nhẹ, lại vừa lúc được nham thạch che lại thân hình, cho nên y mới không phát hiện.

Mắt thấy tiểu hài tử kia bay giữa không trung sợ tới mức oa oa kêu to, thiếu niên nhíu mi, đem người cuốn lại, tay trái duỗi ra, ôm hắn trước người.

Đông Phương Vô Song lắc lư, con mắt còn đang xoay vòng vòng. Nhưng đột nhiên cách mỹ nhân gần như thế, tâm tình sợ hãi lập tức bay mất tiêu.

Hắn trời sinh lá gan rất lớn, lại là một tên tiểu sắc quỷ, không khỏi hưng phấn lên, cười khanh khách nói:「 Ca ca, chơi thật vui, chơi thật vui. Ngươi thật lợi hại ác, đem Vô Song tung lên hảo cao ác.」

Thiếu niên nhíu nhíu mày, thật đúng là tiểu hài tử?

Y vươn tay nhéo nhéo hai cái má tròn mềm mềm của Đông Phương Vô Song, cảm nhận làn da vừa mềm vừa nhẵn, làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Không có dịch dung (hóa trang), loại da thịt này quả thật là tiểu hài tử mới có.

Thiếu niên suy nghĩ trong đầu, nhịn không được lại nhéo hai phát.

A, xúc cảm không tệ, so với mấy con tiểu thỏ tử đại ca dưỡng còn thích hơn.

Đông Phương Vô Song trừng lớn cặp mắt to long lanh vừa sáng vừa tròn, nhìn người kia chằm chằm.

Oa ── nhìn gần càng đẹp mắt.

Chỉ thấy thiếu niên có đôi mày kiếm vũ thanh đạm, mặc sắc cũng không dày, nhưng cực có khí thế. Một đôi hắc mâu tinh lượng hữu thần, ánh mắt lợi hại. Mũi vừa cao vừa thẳng, môi đỏ mọng không lớn không nhỏ, lộ vẻ yếu ớt, nhưng nhan sắc cực hảo.

Người này làn da cực trắng, một đầu tuyết bạch ngân phát, ngũ quan cảm giác cực đạm, nhưng ánh mắt lại là điểm tình chi bút. (*)

Lúc Đông Phương Vô Song còn chưa thể hoàn toàn cảm giác được khí thế đối phương, cho nên sắc sảo và lãnh ngạnh của thiếu niên, ở trước mặt hắn không dùng được.

Hắn chỉ là xuất phát từ thiên tính ái mỹ cùng trực giác hài đồng, cảm thấy đại ca ca này vừa đẹp vừa lợi hại, so với những mỹ nhân kia hoàn toàn bất đồng.

「 Ca ca, ngươi thật đẹp quá ác.」

Đông Phương Vô Song si ngốc nhìn y, thiếu điều chảy nước miếng. Thanh âm mềm mại thập phần ngọt ngào, chân thành ca ngợi làm cho người ta vô pháp cự tuyệt.

Thiếu niên kia dừng một chút, sắc mặt hơi dịu đi, nhíu mày nói:「 Ngươi bao nhiêu tuổi? Sao lại một mình ở trong này?」

Đông Phương Vô Song xoay xoay tiểu thân hình còn bị thiếu niên treo giữa không trung, rất nghiêm túc nói:「 Ta năm tuổi. Ta không phải một mình, ta đi cùng thúc thúc.」

「 Thúc thúc ngươi đâu?」

「 Ở bến tàu.」

Thiếu niên lại nhéo mặt hắn một phát, khẽ cười nói:「 Lén chạy ra đây hả? Ham chơi cũng không tốt 」Nói rồi thả hắn xuống đất.

Đông Phương Vô Song nhào tới ôm lấy chân y, nói:「 Ca ca, ca ca, ta không phải ham chơi, ta lạc đường, ngươi đưa ta về bến tàu được không?」 Nói xong còn dùng một đôi mắt to ngây thơ đầy chờ mong nhìn thiếu niên kia.

Thiếu niên lúc hắn nhào tới thân thể khẽ động, siết chặt trường tiên, nhưng thấy hài tử kia chỉ là đơn thuần nhào tới, lại không có hành động.

Lông mi y khẽ chớp, nhìn chằm chằm tiểu nhân dưới chân, không nói gì.

Ai nha, mỹ nhân không để ý ta a.

Đông Phương Vô Song tiếp tục tiến tới, cặp mắt mơ hồ nổi lên hơi nước, mềm mềm dẻo dẻo nói:「 Ca ca, chân ta đi đau quá ác. Ta không biết đường đi, làm sao đây? Ô ô ô…… 」vừa nói, vừa đáng thương hề hề nhìn thiếu niên.

Ai nha, thật đúng là hảo đáng yêu mà.

Thiếu niên cảm thấy tiểu hài tử này thật thú vị.

Y xuất thân trong Thần Minh giáo thần bí nhất chốn võ lâm, trong giáo địa vị tôn quý, hiện nay đã được định là người thừa kế giáo phái, nhất cử nhất động đều bị người chú mục (theo dõi hay để ý).

Y tên là Phong Văn Tuyết, chính là thứ tử của Thần Minh giáo giáo chủ Phong Tùy Liễu, trên còn một ca ca Phong Thính Vũ. Vốn dĩ giáo chủ vị này không tới phiên y kế thừa, nhưng biết sao được tính tình đại ca y…… Có chút cổ quái, không giống người thường, tuy rằng võ công cao cường, lại không thích cùng người ở chung, mười hai tuổi đã rời giáo ẩn cư, một lòng cầu võ, hiện tại trong chốn giang hồ ít có địch thủ.

Phong Văn Tuyết tuy rằng không cô tịch tự bế (im lặng sống nội tâm) như đại ca y, nhưng tính tình tuỳ tiện, hỉ nộ bất định, cũng là chủ nhân không dễ hầu hạ.

Phụ thân Phong Tùy Liễu cân nhắc giữa hai nhi tử thật lâu, tuy rằng Phong Thính Vũ võ công rất cao, nhưng cuối cùng vẫn là chọn Phong Văn Tuyết làm người thừa kế.

Phong Văn Tuyết cũng không chịu thua kém, hiện tại tuy chỉ có mười lăm tuổi, cũng đã luyện thành Nghịch Phong Đại Pháp tầng thứ bảy, một đầu ô ti (tóc đen)biến thành ngân phát, công lực thâm hậu, không thể khinh thường.

Y từ nhỏ dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của phụ thân lớn lên, lại gánh vác trọng trách giáo chủ tương lai, cho nên hành sự có phần bị hạn chế. Hơn nữa có một đại ca tính cách cổ quái ở phía trước, người làm đệ đệ y, chẳng những không vì nguyên nhân này càng được nhiều sủng ái, ngược lại bị yêu cầu càng nghiêm khắc.

Hiện tại Nghịch Phong Đại Pháp y đã luyện tới tầng thứ bảy, ngân phát tiêu chí giáo chủ đã hình thành, cho nên giáo chúng đối y cũng càng thêm cung kính.

Lần này y phụng mệnh phụ thân tới tham gia võ lâm đại hội, thứ nhất là để cho thấy võ công của mình, tạo uy tín; thứ hai, cũng là làm cho mọi người trên giang hồ biết, Thần Minh giáo đệ nhị thập cửu đại giáo chủ là ai.

Tóm lại chính là lót đường cho y kế thừa giáo chủ vị.

Phong Văn Tuyết từ khi sinh thành ngân phát, liền chiếu theo giáo quy đeo diện cụ. Y dẫn theo thuộc hạ từ tổng đà nam hạ tới Thục Châu.

♣♣♣♣♣♣♣

Chú thích:

(*) Điểm tình chi bút (点睛之笔):

Thành ngữ: Điểm Tinh chi bút

Giải nghĩa: Bút: Chỉ lời văn. Ví dụ khi viết văn hay nói chuyện, tại điểm mấu chốt thì sử dụng ngôn từ phù hợp, khiến cho nội dung càng thêm sâu sắc

Xuất xứ: <> Trung: “Khải Chi mỗi khi vẽ tranh người, đều không vẽ con mắt. Có người hỏi Cổ. Trả lời rằng: “Cơ thể đẹp xấu, vốn có không ít khuyết điểm có tác dụng, khi vẽ truyền thần, cần nhìn vào bên trong.”

♠ Hạ ♠

Phong Văn Tuyết từ khi sinh thành ngân phát, liền chiếu theo giáo quy đeo diện cụ. Y dẫn theo thuộc hạ từ tổng đà nam hạ tới Thục Châu.

Mấy ngày trước đổi qua thủy lộ, y ngồi thuyền không quen, cảm thấy nhàm chán, nhất thời hứng khởi, liền bỏ thuyền, một mình dùng khinh công chạy đi. Đúng ra hôm nay hội hợp cùng thuộc hạ ở bến tàu cửa Vũ Giang.

Y đi ngang qua dòng suối nhỏ này, vốn muốn lấy nước làm gương, sửa sang nghi dung một chút. Ai ngờ nhìn vào nước suối trong suốt chiếu rọi chính mình, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhịn không được gỡ diện cụ xuống soi thật lâu, cũng mất đi tính cảnh giác bình thường.

Phong Văn Tuyết nhìn nam hài béo tròn béo trục dưới chân này, tựa tiếu phi tiếu.

Cư nhiên dám bổ nhào lên người mình, tiểu gia khỏa này không tầm thường đâu, hơn nữa nhìn y phục hắn tuy giản dị, nhưng chất liệu vải cực kì thượng phẩm, thêu dệt tinh mỹ, tố nhã cao quý.

Vừa nghĩ đến tiểu gia khỏa ẩn ẩn triển lộ tiểu thân thủ, còn có khí chất phong hoa da thịt non mịn, cũng không phải con nhà bình thường nuôi dưỡng.

Phong Văn Tuyết nổi hứng, liền nhẹ nhàng cười, lại nhấc Đông Phương Vô Song lên.

「 Ai nha, lạc đường sao, hảo đáng thương a.」

Lúc Phong Văn Tuyết cười rộ lên, một đôi hắc mâu hẹp dài sắc sảo cong thành một đường, hai hàng lông mày u đạm như viễn sơn (núi xa) cũng giãn ra, cả người có loại thanh sảng cùng lượng lệ (thanh tao khoáng đạt) của thiếu niên, chẳng qua là ngữ khí nói chuyện cao cao tại thượng, giống như đang nói a miêu a cẩu ven đường.

Đông Phương Vô Song đối những thứ này không có cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy người này cười lên thật đẹp mắt ác.

「 Ca ca…… 」

Đông Phương Vô Song si ngốc nhìn y, đột nhiên cảm thấy mình giống như so với thích càng thích người này hơn nga.

Phong Văn Tuyết tựa hồ rất thích nghe hắn gọi mình 「 Ca ca 」, liền cười meo meo nói:「 Ngươi gọi ta hai tiếng ca ca nữa, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm thúc thúc ngươi.」

Đông Phương Vô Song lập tức vui vẻ nói:「 Ca ca, hảo ca ca, ngươi thật sự là đại hảo nhân mà.」 cũng là đại mỹ nhân nga. (mẹ ôi, thèng nì =.=)

Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói y là người tốt……

Phong Văn Tuyết trong lòng thấy lạ lẫm, nhịn không được lại nhéo hai má căng tròn của Đông Phương Vô Song, thầm nghĩ làn da tiểu hài tử sao lại tốt đến thế?

Y dù sao cũng phải đi bến tàu cùng giáo chúng hội hợp, Đông Phương Vô Song đáng yêu lại biết lấy lòng, hai ba câu nói Phong Văn Tuyết đã rất thích hắn, liền một tay ôm lấy hắn, đi hướng bến tàu.

Đông Phương Vô Song thấy y lại lấy ngân sắc diện cụ quỷ dị tinh mỹ kia đeo lại, không khỏi cực kì tiếc hận, nói:「 Ca ca, ngươi vì cái gì phải đeo diện cụ a?」

Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, nói:「 Tiểu hài tử không hiểu đâu.」

Đông Phương Vô Song nếu được y ôm vào trong ngực, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, xưa nay đã rất quen thuộc ôm lấy cổ y, đầu nhỏ ở bả vai y cọ a cọ.

Phong Văn Tuyết kỳ thật rất không quen cùng người khác thân cận như vậy. Nhưng Đông Phương Vô Song mới chỉ có năm tuổi, lại bộ dáng ngọc tuyết khả ái, biết ăn nói, trên người còn mang hương vị non nớt ấu đồng đặc trưng.

Phong Văn Tuyết vẫn là một thiếu niên, còn chưa bồi dưỡng ra tâm cơ cùng lạnh lùng sau này, cho nên vẫn có thể chấp nhận được.

Hơn nữa trong lòng ôm một tiểu gia khỏa mềm mại, ấm áp, cảm giác thật mới lạ, khiến y không tự chủ được nghĩ, khó trách đại ca y người cổ quái như vậy lại thích dưỡng con thỏ, cảm giác ôm tiểu sủng vật đáng yêu quả thật không tệ mà. [ ắc, đem Vô Song làm sủng vật rồi……]

Y ôm Đông Phương Vô Song vừa ra khỏi rừng cây, liền gặp hai thanh niên mười tám, mười chín tuổi vọt lại, thân thủ thập phần không tồi.

「 Thế, thiếu gia! Thiếu gia!」

Người tới đúng là Quyền Đầu và A Bố.

Hai thϊếp thân thị vệ bị tiểu Thế tử lừa thập phần sầu não, cư nhiên nháy mắt công phu để Thế tử chạy không thấy bóng dáng. Lúc này thấy tiểu Thế tử bị người đầu bạch phát, còn đeo diện cụ quỷ dị ôm ra, không khỏi vừa sợ vừa nghi.

「 Hắc hắc, Quyền Đầu, A Bố.」

Đông Phương Vô Song hướng bọn họ phất tay, cười đến vẻ mặt đắc ý, chớp chớp mắt to.

Thôi, không cần phải nói, gia khỏa đeo diện cụ này nhất định là một mỹ nhân.

Quyền Đầu A Bố nhìn ra tiểu Thế tử ám chỉ, ngừng ngay ý niệm thiếu chút nữa muốn động thủ trong đầu, nhếch nhếch khóe miệng, phối hợp tiểu chủ tử nhà mình, hữu lễ nói:「 Vị này…… Hiệp sĩ, đa tạ ngài đưa thiếu gia nhà ta trở về.」

Phong Văn Tuyết thản nhiên quét mắt qua bọn họ một cái, sớm nhìn ra bọn họ thân thủ rất cao, không phải là gia đinh tầm thường.

Y liếc liếc tiểu nhân trong lòng, nói:「 Người nhà ngươi tới rồi, cùng bọn họ đi đi 」. Nói rồi định thả người xuống.

Đông Phương Vô Song làm sao chịu? Vội vàng ôm lấy cổ y, làm nũng nói:「 Ca ca, ca ca, ngươi đã nói phải dẫn ta đi tìm thúc thúc, cũng không thể nói không giữ lời nha.」

「 Nga?」 Phong Văn Tuyết cười nhẹ, nói:「 Ngươi đồ cơ hội. Xem ra ngươi ỷ lại ta rồi.」

Đông Phương Vô Song khả ái nói:「 Ca ca, ta rất thích ngươi ác. Ngươi đưa ta đi tìm thúc thúc, ta nhất định nói thúc thúc đáp tạ ngươi thật nhiều. Ta cũng sẽ hảo hảo báo đáp ngươi mà.」

Phong Văn Tuyết không nói, tuy rằng đeo diện cụ thấy không rõ khuôn mặt, nhưng ánh mắt lại toát ra ý tứ tựa tiếu phi tiếu.

Y ôm Đông Phương Vô Song đi về phía trước, Quyền Đầu cùng A Bố cẩn thận theo sau.

Bốn người đi vào bến tàu, Phong Văn Tuyết liếc mắt một đã thấy đại thuyền nhà mình. Y không hỏi Đông Phương Vô Song, lại nói với hai người phía sau:「 Chủ tử nhà ngươi ở đâu?」

A Bố đang định nói, đã thấy Đông Phương Quân Nhân từ một đại thuyền khác thong thả đi tới, liền nói:「 Vị kia chính là Ngũ gia nhà ta.」

「 Ngũ thúc, Ngũ thúc.」 Đông Phương Vô Song ở trong lòng Phong Văn Tuyết hướng thúc thúc vẫy tay.

Đông Phương Quân Nhân khóe miệng mỉm cười, chậm rãi đi qua, ôm quyền thi lễ, nói:「 Nguyên lai là Thần Minh giáo Thiếu giáo chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ. Tại hạ Đông môn Đông Phương Quân Nhân.」

Phong Văn Tuyết nói:「Cửu văn đại danh, hạnh ngộ.」 Y muốn đặt Đông Phương Vô Song xuống, ai ngờ Đông Phương Vô Song giống như dính lên người y, ôm y bất động, không khỏi nhíu mày.

Đông Phương Quân Nhân mi sao khẽ nhíu không dễ phát hiện, kéo khóe miệng 「 từ ái 」 nói:「 Vô Song, không được bướng bỉnh, mau xuống dưới.」

Đông Phương Vô Song không còn cách nào khác, đến lúc này mới không cam chẳng nguyện mà nhảy xuống đất.

Đông Phương Quân Nhân nói:「 Còn không mau tạ ơn Phong thiếu chủ đưa ngươi về?」

Đông Phương Vô Song nhìn Phong Văn Tuyết, chớp chớp mắt nói:「 Tạ tạ Phong ca ca. Phong ca ca, ngươi quen Ngũ thúc nhà ta sao?」

Phong Văn Tuyết thản nhiên nói:「 Bạn tri kỷ đã lâu.」

Hai người họ đều là thiếu niên cao thủ hiếm có trên giang hồ, hơn nữa Đông môn cùng Thần Minh giáo, một ngoài sáng một trong tối, đều là đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy, đôi bên tự nhiên hiểu biết nhau.

Giống như Đông Phương Quân Nhân thấy y lần đầu tiên, đã biết y là nhị công tử của Thần Minh giáo giáo chủ, Thiếu giáo chủ Phong Văn Tuyết sau khi hắn báodanh tự (tên), trong đầu lập tức hiện ra thông tin về hắn ── Tĩnh Vương phủ ngũ Thế tử, ấu đệ của đương kim Thái tử và Đông môn môn chủ Đông Phương Quân Thành.

Đông Phương Vô Song nghe không hiểu 「 bạn tri kỷ 」 là ý tứ gì, nhìn Đông Phương Quân Nhân và phong Văn Tuyết hàn huyên vài câu, song song cáo từ, không khỏi trong lòng khẩn trương, nói:「 Phong ca ca, không phải ngươi cũng muốn tham gia võ lâm đại hội sao? Cùng chúng ta đi được không?」

Đông Phương Quân Nhân vỗ đầu hắn một phát, trách mắng:「 Hồ nháo! Không được vô lễ!」

Đông Phương Vô Song ủy khuất ôm lấy đầu mình, mắt to lại chờ mong nhìn Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết vẫn là lần đầu tiên gặp được người đối với mình「 Lưu luyến không buông 」như thế, hơn nữa còn là xích tử hài đồng (con nít con nôi) tuổi nhỏ đáng yêu như vậy, trong lòng không khỏi có loại cảm giác kỳ diệu.

Tiểu hài tử luôn đặc biệt dễ dàng được người khác thương tiếc và yêu thương.

Phong Văn Tuyết bất tri bất giác đã nhượng bộ rất nhiều với Đông Phương Vô Song, lúc này đối với việc hắn quyến luyến cùng không buông, chưa phát hiện, đáy lòng đã không tự chủ được mềm mại, sinh ra ý trìu mến.

Y cúi người vuốt vuốt tóc Đông Phương Vô Song, nhìn khuôn mặt tròn đỏ bừng của hắn, giống như đang nói 「 Đến nhéo ta a đến nhéo ta a 」, cho nên lại nhịn không được nhéo hai phát, nói:「 Ta còn có việc, không thể đi cùng các ngươi. Hảo hảo theo thúc thúc ngươi, đừng đi lạc nữa, chúng ta tái kiến ở võ lâm đại hội đi.」

Đông Phương Vô Song rầu rĩ không vui nhìn Phong Văn Tuyết xoay người đi, mãi đến khi thân ảnh y bị mấy người nghênh đón cung kính vây quanh, biến mất trong chiếc đại thuyền nhị tầng hoa lệ, lúc này mới ủ rũ nắm tay Đông Phương Quân Nhân, cùng hắn trở về thuyền mình.

Thuyền Thần Minh giáo ngày đó vẫn chưa khởi hành, mà ở lại tiếp viện nghỉ ngơi. Đông Phương Quân Nhân dẫn Đông Phương Vô Song lên đường trước một bước, tốc độ thuyền hai người lại khác nhau, trên đường đi cũng không gặp lại.

Đông Phương Vô Song đối Phong Văn Tuyết nhớ mãi không quên, dọc theo đường đi bám Đông Phương Quân Nhân bảo hắn nói chuyện về Phong Văn Tuyết.

Đông Phương Quân Nhân nhịn không được chọc hắn nói:「 Mạch Nha Đường a, Phong Văn Tuyết cả ngày đeo diện cụ, rất ít người thấy chân diện mục của y. Sao ngươi lại đối y cảm thấy hứng thú đến thế? Chẳng lẽ cách diện cụ ngươi vẫn có thể biết y là mỹ nhân hay sao?」

Đông Phương Vô Song nghe xong nhãn tình sáng lên. Nguyên lai những người khác đều không thấy được chân diện mục của Phong ca ca nga, ngay cả Ngũ thúc cũng không biết y là bộ dáng gì mà.

Không được. Phong ca ca bộ dạng đẹp cỡ nào chỉ có ta mới biết được, ta mới không nói cho người khác biết.

Đông Phương Vô Song từ nhỏ đã thông minh cổ quái, từ một câu của Đông Phương Quân Nhân đã vòng vo vài ý niệm trong đầu. Hắn cười hắc hắc, nói:「 Ta chưa thấy qua nga. Nhưng Phong ca ca ….. cái gì ta…… Đúng, khí độ hơn người, phong thái mê người, ta rất thích y nha.」

Đông Phương Quân Nhân không nghĩ tới tiểu chất tử tuổi còn nhỏ xíu, lại dùng được không ít thành ngữ, chỉ bất quá có vẻ như đều là hình dung vẻ bề ngoài của người khác.

Hắn nheo nheo mắt, cười nói:「 May mắn ngươi chưa thấy qua chân dung của y dưới diện cụ. Mạch Nha Đường, ngươi có biết quy củ Thần Minh giáo hay không? Có thể thấy mặt giáo chủ và Thiếu giáo chủ, chỉ có thể là người mệnh định của bọn họ nga.」

Lời này hắn thật không chọc tiểu chất tử, Thần Minh giáo quả thật có quy củ này. Có thể thấy chân dung giáo chủ, chỉ có thể là một nửa khác của bọn họ.

Đông Phương Vô Song nghiêng nghiêng đầu, nói:「 Cái gì là người mệnh định?」

「 Ách…… 」

Đông Phương Quân Nhân nghĩ nghĩ, giải thích nói:「 Chính là quan hệ a cha ngươi và a nương ngươi. Ha ha, ngươi nếu thấy mặt Phong Văn Tuyết, kia không phải nguy rồi, nói không chừng y sẽ cướp ngươi về Thần minh giáo làm tức phụ(vợ) nga.」

「 Nga nga nga.」 Đông Phương Vô Song kinh ngạc tán thán, mở to mắt.

Nguyên lai ta nhìn thấy mặt Phong ca ca, sẽ phải thú hắn làm tức phụ nga. [Ngươi nghe kiểu gì vậy? Rõ ràng là nói phải cướp ngươi về làm tức phụ a.](những dòng trong ngoặc vuông [ ] là của tác giả nhá ^^)

Đông Phương Vô Song trong lòng suy xét, khuôn mặt Phong ca ca thật sự rất đẹp mà, hơn nữa đầu bạch phát kia cũng không giống người khác. Ta thấy mặt Phong ca ca, có đúng là phải chịu trách nhiệm với y không ha? Ân, Phong ca ca là một đại mỹ nhân mà, ta muốn thú một Thế tử phi thiên hạ vô song, Phong ca ca hẳn chính là thiên hạ vô song há?

Hắn nghiêng đầu rất là nghiêm túc tự hỏi.

Đông Phương Quân Nhân nhìn bộ dáng kia của hắn, còn tưởng hắn bị doạ rồi, không khỏi đắc ý cười, gõ cái gáy hắn một phát, nói:「 Biết lợi hại chưa. Hơn nữa y võ công rất cao, ta cũng không chắc đánh thắng được y, cho nên sau này bớt đi trêu chọc y đi, biết chưa?」 (bớt đi mới là lạ!)

Đông Phương Vô Song ôm gáy, cố chấp nói:「 Nhưng ta rất thích y mà. Ngũ thúc, Ngũ thúc, kể chuyện Phong ca ca tiếp đi.」

Đông Phương Quân Nhân thấy hắn 「 Tà tâm bất tử 」, nói:「 Mạch Nha Đường, ta và y cùng thế hệ, ngươi không phải nên gọi y là thúc thúc a? Lần sau gặp mặt phải kêu Phong thúc thúc.」

Đông Phương Vô Song lập tức xụ khuôn mặt nhỏ nhắn, dẩu miệng nói:「 Ta không muốn. Phong ca ca chính là Phong ca ca, ta không muốn kêu thúc thúc.」

Đông Phương Quân Nhân trầm hạ mặt:「 Không quy củ. Nên kêu thế nào thì kêu như vậy. Dựa theo bối phận, lần sau gặp mặt kêu thúc thúc, có nghe hay không!」

Đông Phương Vô Song thấy Ngũ thúc là nghiêm túc, không cam chẳng nguyện mà thưa dạ.

Hắn tuy ngoài miệng ‘dạ’, nhưng trong lòng ngược lại càng nghiêm túc nghĩ: Cho dù kêu thúc thúc, ta cũng muốn thú y về làm tức phụ, mới mặc kệ cái gì bối phận không bối phận đấy, hừ hừ.

Đông Phương Quân Nhân không biết hắn muốn chèn ép tâm háo sắc của chất tử, lại không ngờ lộng xảo thành chuyên (*), phản kích khơi dậy tâm háo thắng của tiểu chất tử nho nhỏ.

♣♣♣♣♣♣♣

Chú thích:

(*) Lộng xảo thành chuyên (弄巧成拙): biến khéo thành vụng, chữa tốt thành xấu.