Chương 49: Dự Khảo Thường Thường Không Có Gì Lạ (2)

"Các vị đồng học, hôm nay dự khảo của học phủ chính thức mở màn, hy vọng mọi người đều có thể thể hiện ra trạng thái mạnh nhất của mình, bởi vì lần xếp hạng này sẽ ảnh hưởng đến tương lai mọi người."

"Dự khảo diễn ra trong ba ngày, lịch đối chiến mỗi ngày sẽ được dán trên bốn vách đá ở quảng trường, mọi người có thể tới xem."

"Không nói nhiều thêm nữa, ở đây ta tuyên bố, bắt đầu dự khảo."

Lão viện trưởng vừa dứt lời, tiếng ồn ào náo nhiệt trong sân lại càng thêm kịch liệt.

Lúc này Lý Lạc và Triệu Khoát đi tới một vách đá trên sân, trên đỉnh vách đá có treo một viên tinh thạch hình chiếu, một lượng lớn chữ thuyết minh rơi xuống như nước chảy.

Hai người nhìn thật lâu mới tìm ra được đối thủ mình sẽ gặp phải được trong hôm nay.

Triệu Khoát thở phào một hơi, chắc hẳn hai đối thủ hắn gặp phải hôm nay đều không vượt ngoài khả năng của hắn, có vẻ đã qua vòng này rồi.

Vẻ mặt của Lý Lạc cũng tương đối bình thản, hai đối thủ hôm nay hắn phải đối chiến đều thuộc nhất viện, nhưng thực lực không bằng Bối Côn đã từng giao thủ trước đó.

Nhưng cũng là bình thường thôi, cộng mấy viện trong Nam Phong học phủ lại cũng phải gần ngàn người, sẽ lại dễ dàng gặp kẻ khó chơi được chứ.

Ngược lại, chỉ sợ hắn và Triệu Khoát mới bị coi là khó chơi trong mắt rất nhiều người.

"Sắp đến ta rồi, ta đi chuẩn bị trước đây, ngươi cũng cố lên." Triệu Khoát nhìn thời gian, lập tức chào Lý Lạc một tiếng rồi không kịp chờ đợi chen vào trong biển người, biến mất không còn bóng dáng.

Lý Lạc lắc đầu, cũng xoay người đi tới một đài chiến khác, trận tỷ thí đầu tiên của hắn cũng sắp bắt đầu rồi.

Đến đài chiến được chỉ định, Lý Lạc chờ khoảng chừng nửa canh giờ, sau khi quan chiến viên trên đài đọc tên hắn lên, hắn lập tức nhảy lên trên đài.

Sự xuất hiện của Lý Lạc khiến cho không ít người phải chú ý, dù sao từ sau khi hắn lấy một chọi ba đánh bại ba người Bối Côn, danh tiếng của hắn trong Nam Phong học phủ đã có dấu hiệu khôi phục như trước.



Nhưng vẫn có một số học viên không được nhìn tận mắt trận chiến ngày hôm đó, cho nên vẫn còn ôm tâm lý nửa tin nửa ngờ với sự thay đổi của Lý Lạc. Thế nên bây giờ Lý Lạc lên đài, tất nhiên bọn họ phải quan sát cho kỹ.

Đối thủ của Lý Lạc là một thiếu niên gầy gò thuộc Lục Ấn cảnh, vẻ mặt thiếu niên hơi nhăn nhó, thực lực Lục Ấn của hắn ở trong Nam Phong học phủ đã được coi là tầm trung rồi, không tính là kém, nhưng ai lại ngờ xui xẻo gặp phải Lý Lạc ngay trận đầu tiên.

Hơn nữa Lý Lạc còn đã thức tỉnh tướng tính, có dấu hiệu bay vọt lên.

"Bắt đầu đi."

Quan chiến viên thấy hai bên đều đã lên đài, lập tức tuyên bố tỷ thí bắt đầu.

Thiếu niên gầy gò không chút do dự bộc phát ra tất cả tướng lực của bản thân, trực tiếp tiến vào trạng thái phòng ngự, hiển nhiên là dự định lấy bất biến ứng vạn biến.

Nhưng Lý Lạc cũng không có lấy nửa điểm do dự, tướng lực màu lam trào ra, di chuyển bên ngoài thân thể hệt như sóng nước.

Thân hình hắn bắn ra như điện, Tướng Thuật sắc bén bộc phát.

Cuộc chiến đấu kết thúc nhanh hơn so với tưởng tượng của tất cả mọi người.

Chỉ ngắn ngủi trong chưa đầy mấy phút, thiếu niên gầy gò trực tiếp sụp đổ dưới thế công như mưa to gió lớn của Lý Lạc, cuối cùng quả quyết nhận thua.

Xoạt!

Bốn phía quanh chiến đài vang lên vô số tiếng ồn, từng ánh mắt kinh sợ bắn về phía Lý Lạc, đặc biệt là một vài học viên cũng thuộc Lục Ấn cảnh, sắc mặt mỗi người đều nghiêm túc hẳn lên. Bọn họ có thể nhìn ra, thực lực vừa bộc phát trong giây lát ngắn ngủi vừa rồi của Lý Lạc dường như đã mạnh hơn so với lúc giao thủ cùng Bối Côn trước đó.

Lý Lạc không quá để ý tới những ánh mắt kia, sau khi quan chiến viên tuyên bố chiến thắng hắn bèn lập tức nhảy xuống đài, tiến vào trong biển người, biến mất không thấy bóng dáng.



Trận tỷ thí thứ hai của Lý Lạc cũng không cần chờ quá lâu, mức độ còn nhẹ hơn trận đầu, bởi vì đối phương không có cả hứng động thủ, trực tiếp nhận thua.

Thế là ngày tỷ thí đầu tiên của Lý Lạc kết thúc với thành tích toàn thắng.

Thi đấu xong, Lý Lạc nhìn một chút rồi tính rời đi, hắn còn phải tới chỗ Nhan Linh Khanh ở Khê Dương ốc để tiếp tục học tập về Tôi Tướng Thuật. Qua một khoảng thời gian luyện tập gần đây, hắn cảm thấy mình đã sắp sửa luyện chế thành công linh thủy kỳ quang nhất phẩm rồi.

Nhưng vừa mới chui ra khỏi đám người, Lý Lạc đã bắt gặp một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào hắn, chính là Lữ Thanh Nhi xinh đẹp đứng đằng trước.

Hôm nay nàng mặc quần áo luyện công màu trắng bó sát người, đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo nhỏ bé dẻo dai, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, kết hợp với dung mạo thanh lệ động lòng người, cực kỳ thu hút mắt nhìn.

Nhưng Lý Lạc nhìn thấy nàng thì chỉ có thể thầm cười bất đắc dĩ một tiếng, hắn lên tiếng chào hỏi: "Ngươi đánh xong tỷ thí hôm nay rồi? Chắc là không có gì khó cả."

Lời này đúng là vô nghĩa, Lữ Thanh Nhi là người có thực lực đứng đầu Nam Phong học phủ, ai gặp phải nàng đều chỉ có thể tự nhận không may.

Đôi mắt xinh đẹp của Lữ Thanh Nhi quan sát Lý Lạc, sau đó nàng nói: "Thực lực của ngươi lại tăng lên rồi, ta chỉ muốn hỏi xem ngươi định đạt lấy vị trí nào trong lần dự khảo này thôi."

Lý Lạc cười, tùy ý nói: "Có thể lọt vào hai mươi vị trí đầu tiên, lấy được danh ngạch tham gia đại khảo là được."

Hắn thật sự không có hứng thú đi tranh đoạt thứ hạng cao hơn, bởi vì không cần thiết, dù sao xếp hạng dự khảo có cao hơn nữa thì cũng không có tác dụng thực tế gì cả, mà có khi còn có khả năng bị các học phủ khác nhăm vào vì xếp hạng quá cao ấy.

Lữ Thanh Nhi nghe vậy thì nhíu mày, nói: "Ta cảm thấy thực lực của ngươi chắc hẳn có thể cạnh tranh mười vị trí đầu."

Lý Lạc cười một tiếng: "Ngươi coi trọng ta vậy sao?"

Lữ Thanh Nhi nói: "Lý Lạc, ta cảm thấy ngươi không cần giấu tài thế này, thể hiện ra thực lực của mình mới có thể khiến cho những kẻ chất vấn ngươi hoàn toàn im lặng."

Lý Lạc có chút bất đắc dĩ, Lữ Thanh Nhi nhìn như thanh nhã, nhưng thật ra tính cách lại cực kỳ hiếu thắng.